Thư gửi chú rể của.. người ta
Chào chú-rể!
Nói lời chào này mà em choáng quá. Nhưng biết sao được. Vì hôm nay, là ngày của anh mà. Vài phút nữa thôi thì anh sẽ bước lên thánh đường, nguyện thề chung thủy với một người suốt cuộc đời còn lại. Nhưng mà, tiếc quá.
Cô-dâu lại chẳng phải là em.
Bốn năm trước, anh từng dành cho em một lời hứa.
Và rồi, bốn năm sau – anh thực hiện lời hứa ấy với một người con gái khác. Còn em, em trở thành phụ rể chính của anh.
Cô dâu lại chẳng phải em. Ảnh minh họa
Từ lúc nào, em trở thành người mà anh luôn tìm đến để chia sẻ buồn vui, anh quan tâm, lo lắng cho em hệt như một người yêu. Còn em thì vẫn biết thân phận của mình chỉ là nhân tình, nhưng tình cảm đủ lớn để sẵn sàng bên cạnh anh, giúp đỡ anh mỗi khi anh cần. Mọi người trầm trồ ngưỡng mộ chúng mình, vì ai cũng nghĩ rằng tuy không thể hiện ngoài mặt, nhưng chúng ta là một cặp đôi rất ăn ý.
Tiếc là đó chỉ là cái nhìn, của những người ngoài không biết rõ chuyện.
Anh biến mất. Không phải là mất hút, chỉ là – anh không còn đi với em nhiều nữa. Anh thích nhắn tin cho em mỗi khi đêm về, chỉ để chúc em ngủ ngon. Nhưng gần đây, sự nhạy cảm của phụ nữ nói cho em biết rằng, có lẽ anh đã muốn dừng lại. Nhưng rồi anh thú nhận với em, anh không thể rời bỏ cô ấy, nhưng cũng không muốn xa em. Em ngậm ngùi mang nỗi đau về nhà, và từng có lúc nghĩ linh tinh – anh sẽ chia tay cô ấy sớm thôi, vì anh yêu em, anh yêu em!. Những lần mình “hò hẹn bạn bè” dần ít lại – vì anh còn bận phải “hẹn hò người yêu”.
Thật ra, như bạn em nói, em biết mình là “thùng rác” của anh. Khi buồn anh mới tìm đến, còn khi vui, anh có người ta để mà chia sẻ rồi. Mà hình như, niềm vui và niềm hạnh phúc của anh là ở cạnh bên người ta mà. Em không muốn nhìn thấy anh buồn, nên đồng ý chịu đựng nỗi đau của mình lắng nghe anh nói. Em không đủ đẹp để giữ chân anh lại, không đủ dịu dàng để anh yêu nồng nàn, và cũng không đủ quyến rũ để anh khao khát có được em. Vậy tại sao anh vẫn giữ em lại? Và tại sao em vẫn không nỡ buông tay?
Video đang HOT
Nửa năm sau đó, anh chính thức ra mắt người yêu với “cô bạn thân chí cốt” này. Cô ấy xinh, và hiền quá. Khác hẳn với em, nhưng đúng y chóc với mẫu người lý tưởng mà anh vẫn nhắc đến. Em với anh từng có quan niệm, mẫu người lý tưởng chắc chỉ có trong mơ.
Nhưng lần này, em đã phải tin. Và tin một cách tuyệt đối. Mọi chuyện thật sự đã vỡ vụn với em, ngược lại – “cây tình yêu” của anh đã bắt đầu đâm chồi nở hoa. Hai tháng trước, anh hẹn em đi ăn tối – trong một nhà hàng rất quen, là nơi chúng mình gặp nhau. Anh đã nói gì nhỉ, hay là em say quá chẳng còn nhớ nổi?!
“Anh sẽ cưới cô ấy. Và em, sẽ đồng ý làm phù rể cho anh chứ?”
Em nghẹn ngào, chua xót biết bao. Sâu trong đôi mắt ấm áp của anh, em hiểu anh đã hy vọng vào em rất nhiều, nên em chẳng thể từ chối anh. Sau cái gật đầu trong yên lặng, em trở nên mất hồn. Rõ ràng ngoài việc mất hồn ra, và lao vào công việc như một con rối, em chẳng thể làm gì được nữa. Chẳng lẽ ngăn cản anh? Chẳng lẽ nói với anh rằng quay về với em đi? Chẳng lẽ giành giật hạnh phúc của một người khác khi em không đủ bản lĩnh?
Đêm qua, anh đã ôm em vào lòng. Vòng tay của anh siết chặt khiến trong phút chốc, em quên mất đó là cái ôm cuối cùng của chúng ta, em cứ giữ anh khư khư, khiến anh phải thức tỉnh em bằng một sự thật nhẫn tâm.
“Anh xin lỗi. Mình yêu nhau nhưng không giành cho nhau đâu…”
Em không hiểu?
Sáng nay em đã phải trang điểm thật đậm để che đi vết thâm dưới đôi mắt nặng trĩu. Em thức cả đêm chỉ để khóc, và giờ – em kiệt sức mất rồi . Em thật mệt mỏi và chếnh choáng quá. Vậy mà em vẫn phải cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, mặc bộ vest của phụ rể chính vào, nhìn em cứ như một thằng đàn ông!. Giả trai thế này hóa ra cũng tốt, sẽ chẳng ai có cái kiểu đám cưới lạ lùng thế này, trừ anh. Vì anh, em có thể làm tất cả. Cho dù hôm nay, là ngày của anh. Có kỳ tích nào xảy ra, để khi Cha chứng giám hỏi, anh từ chối và dắt tay em khỏi nhà thờ không ? Đã muộn rồi. Em không nên ích kỷ như thế. Dù tình yêu của em có lớn đến nhường nào, dù anh có yêu em theo cái cách mà anh nói, thì chúng ta cũng chẳng thể bên nhau. Chúng ta giống như Cỏ và Gió, anh thổi đi đâu, em bay theo đó. Vấn đề là, Gió không bao giờ ở mãi một chỗ. Em thì lại không đủ sức để giữ một ngọn gió, nhưng Mây chắc là sẽ làm được. Anh yêu cô ấy quá mà, phải không ?
Chúng mình đến đây thôi. Chuyện đã qua lâu rồi, đáng lẽ em phải quên. Nhưng những gì đã qua, chẳng phải nên để dành suốt đời sao ?
Cuối cùng, em vẫn không quên nói với anh.
“Em chúc anh hạnh phúc”.
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....