Thứ duy nhất tôi có thể cho gia đình bạn trai là tiền
Tôi 26 tuổi, xuất thân từ vùng quê nghèo khó, tuổi thơ thiếu thốn, bữa cơm bị cắt ngang khi chủ nợ đòi tiền, những lần gọi tên vì đóng học phí trễ.
Năm 18 tuổi tôi hăng hái khăn gói ra Hà Nội tự học và làm với một niềm tin duy nhất sẽ giúp gia đình khá lên. Sáng và chiều đi học, tối làm thêm đến khuya nên ít nhiều ảnh hưởng đến kết quả học tập. Tự thấy mình không thông minh nên sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định bỏ dở. Cuộc đời sang trang mới, tôi dành toàn bộ thời gian để kiếm tiền, có khi 6h sáng đi làm đến tận 12h đêm, chưa bao giờ tôi thấy mệt. Chỉ cần nghĩ đến những khó khăn trước đây là tôi lại có động lực để cố gắng. Tôi ít nói nhưng biết cách nói chuyện, hay để ý học hỏi, thẳng thắn và sòng phẳng.
Rồi tôi gặp và yêu anh, hiện tại là chồng sắp cưới. Anh hơn tôi 2 tuổi, gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo. Hai hoàn cảnh tương tự gặp nhau nên chúng tôi đồng cảm. Anh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc để tôi dành toàn bộ thời gian kiếm tiền, tôi an tâm khi ở bên anh. Rồi mọi chuyện xảy đến, một lần anh dắt tôi về nhà chơi, mẹ anh không nói ra nhưng tỏ thái độ khinh tôi nghèo. Anh cãi lại, bà đuổi chúng tôi đi. Dưới trời mưa, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn, tự hứa với bản thân đây là lần cuối cùng cho phép người khác khinh thường mình. Trước đây tôi nỗ lực một thì từ giây phút này sẽ nỗ lực 10. Tôi và anh mướn phòng trọ sống chung, cùng nhau cố gắng vượt qua những ngày khó khăn, tuy thiếu thốn nhưng tình thương luôn đầy ắp. Tôi vô cùng trân quý khi anh luôn đồng hành trong khoảng thời gian đó.
Trời không phụ lòng người, sau vài năm tự kinh doanh, tôi mua được nhà, đất ở thành phố, thu nhập cao, cuộc sống coi như tạm ổn. Anh luôn ra sức để cải thiện mối quan hệ giữa tôi và mẹ anh. Tôi dù yêu anh rất nhiều nhưng vẫn không thoải mái nên tìm cơ hội tránh mặt trong những buổi tiệc gia đình, hoặc có gặp mặt tôi cũng chỉ chào, ngoài ra không nói chuyện nhiều.
Video đang HOT
Đỉnh điểm, anh quát tôi tại sao luôn nhớ đến chuyện ngày xưa? Tại sao không cho nhau cơ hội để mọi người cùng vui vẻ? Tôi nói nếu tôi không có cơ ngơi như thế này thì giờ chắc gì mọi người muốn ngồi chung bàn với tôi? Thứ duy nhất tôi có thể cho bây giờ là tiền. Tôi không khó chịu khi anh về nhà gặp mẹ hoặc gia đình, khi họ khó khăn anh cũng có thể gửi tiền, bởi tôi hiểu dù thế nào đi nữa đó cũng là ruột thịt của anh. Còn anh bắt tôi thân thiết thì thật sự không thể, khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, không phải chỉ bởi vì chuyện năm xưa mà vì tôi còn biết được khi nhỏ bà không chăm sóc anh, mọi việc để cho dòng họ chăm nuôi. Bà chỉ lo cho bản thân, cờ bạc và nhiều thứ khác, vì thế ít nhiều tôi không có sự tôn trọng.
Giờ đám cưới đến gần, dù tài chính không đáng lo nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh về thái độ của mình thời gian qua, có phải tôi đang quá ích kỷ? Vì yêu, tôi đang cố gắng gượng ép để anh được vui, có phải suy nghĩ của tôi quá lệch lạc? Mong độc giả cho tôi lời khuyên.
Bạn trai không thể đưa ra thời gian cưới tôi
Chúng tôi có duyên quen nhau qua mục Hẹn hò của VnExpress. Anh và tôi năm nay đều 27 tuổi, sống tại Sài Gòn.
Ngày mới quen, anh ở Đà Lạt, tôi ở Sài Gòn và dĩ nhiên chúng tôi không hề biết mặt nhau. Tôi nói muốn mọi thứ diễn ra từ từ nên anh đồng ý chỉ nói chuyện qua email. Ngày qua ngày, những chiếc email trao nhau với hy vọng về một tình yêu sắp đến. Khi nhận được những tấm hình đầu tiên tôi gửi qua, anh đem khoe với mọi người rằng tôi là người yêu dù lúc đó chúng tôi chưa gặp nhau. Anh nói tôi đến và như một phép màu vực anh dậy khỏi những tăm tối của cuộc sống. Anh bắt đầu vui vẻ, cười nhiều hơn kể từ lúc nói chuyện với tôi.
Anh đã gửi tôi bức thư tay đầu tiên kể về cuộc đời mình. Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều khi đọc bức thư đó. Từ một gia đình hạnh phúc, có điều kiện, bố mẹ anh ly thân và anh phải tự bươn chải từ nhỏ. Tôi thấy thương anh và quyết định sẽ là người bù đắp những tổn thương đó của anh. Sau một thời gian nói chuyện qua email, chúng tôi gặp mặt và tình yêu đã đến.
Anh về Sài Gòn thăm tôi, tôi cũng lên Đà Lạt thăm anh. Chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm đẹp, là những buổi chiều nắm tay nhau đi xe bus trên sông Sài Gòn, qua bến Thanh Đa ăn bánh tráng trộn, uống nước mía, ngắm người ta thả diều; là những ngày Đà Lạt rét buốt, có hai người tay nắm tay đi bộ hết vòng hồ Xuân Hương; là những lúc cùng nhau vào chùa lạy Phật; là những ngày về quê tôi, cùng nhau đi bộ, đi chợ, cùng nấu ăn; là những chuyến đi rời xa thành phố khói bụi...
Chúng tôi quyết định kết hôn. Theo kế hoạch mùa thu này sẽ có một đám cưới diễn ra và cả hai sẽ chuyển về thành phố biển (quê tôi) để sống. Đời mấy ai biết trước chữ ngờ. Anh bị cướp một số tiền rất lớn, đó là tiền đất của người ta cho nên toàn bộ số tiền dành dụm, kể cả sổ tiết kiệm cũng phải rút ra trả nợ vẫn không đủ. Tôi một mặt trấn an tinh thần anh, một mặt chạy vạy tìm cách để trả số nợ còn lại. Thời gian đó anh bị sốc, đòi sống đòi chết, anh khủng hoảng một thì tôi khủng hoảng mười. Nỗi lo về tiền bạc, tinh thần bất ổn của người yêu khiến tôi gần như kiệt sức.
Anh nói cả đời này sẽ không phụ bạc tôi. Khi hay tin anh gặp nạn, ai cũng rời đi, những người gọi là thân thiết nhất cũng phẩy tay không giúp đỡ, chỉ tôi ở lại và tìm cách giúp anh trả số nợ còn lại. Tôi biết anh rất sốc khi bỗng chốc không còn gì trong tay nhưng cái cách anh trải qua biến cố đó khiến tôi rất đau lòng. Tôi cố gắng lạc quan bao nhiêu thì anh bi quan bấy nhiêu. Anh nói tôi thay đổi rồi, không còn dịu dàng và yêu đời như trước. Đúng là tôi cũng thấy mình không còn như trước, từ một cô gái luôn vui vẻ, cái gì cũng suy nghĩ tích cực đã trở thành một người hay âu lo và bực dọc. Tôi muốn chia tay.
Chuyện anh bị cướp tôi luôn nói hãy xem như "của đi thay người", tiền mất rồi làm sẽ có lại, dường như anh bị áp lực về tiền quá lớn. Trong anh lúc nào cũng là chữ "tiền". Anh rời Đà Lạt sau 4 năm gắn bó để trở về Sài Gòn, nói vụ cướp đã khiến anh ám ảnh đến mức run lẩy bẩy không dám ra đường. Sau một thời gian anh cũng có một công việc tạm ổn định tại Sài Gòn. Anh bảo tôi về quê trước, sang năm anh sẽ về, sớm nhất là tháng 6 năm sau. Vậy mà sau đó vài ngày anh nói chúng tôi sẽ yêu xa trong mấy năm tới. Anh chuẩn bị nghỉ việc và học tiếp lên cao. Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Tôi phản đối chuyện yêu xa này, nói không muốn làm cô dâu khi đã già, không còn xinh đẹp nữa. Anh tiếp tục đưa ra một ý kiến khác: "Chúng ta sẽ kết hôn và ở xa nhau vài năm". Đầu tôi liền hiện lên một câu hỏi: "Rốt cuộc kết hôn để làm gì". Anh bảo cảm thấy tôi chán ghét nơi này quá rồi nên muốn tôi về sống ở nơi khác và được gần gia đình. Điều anh nói là đúng, nhưng anh không hiểu sống mà không có anh thì chẳng còn ý nghĩa. Tại sao anh không thuyết phục tôi ở lại cùng cố gắng mà lại muốn tôi về quê? Đây là câu hỏi tôi đặt ra trong suốt tuần qua.
Tôi không đồng ý với chuyện yêu xa hoặc kết hôn mà không sống cùng nhau. Anh nói tôi quá ích kỷ, không chịu hy sinh. Giả sử tôi còn trẻ sẽ sẵn sàng đợi anh. Nếu không may có gì xảy ra tôi vẫn có thể bắt đầu lại. Giờ đây tôi đã quá cái tuổi để đợi chờ một người rồi. Tôi hỏi sẽ phải chờ anh bao lâu, 2 năm, 5 năm hay 10 năm? Anh không trả lời được, vậy có cái gì đảm bảo để tôi vững tin? Anh nói hy sinh cho hiện tại để lo cho tương lai, điều này tôi có thể hiểu nhưng anh có hiểu cho tôi không? Đời người con gái có mấy lần thanh xuân?
Tôi còn lo cho chuyện con cái nữa, phụ nữ qua 30 tuổi sinh con sẽ tăng nguy cơ bệnh tật cho em bé và khả năng mang thai giảm theo độ tuổi. Anh luôn nhấn mạnh rằng đời anh khổ nên không muốn con cái sau này khổ. Anh cần ở đây để tạo dựng sự nghiệp, kiếm tiền. Tôi cũng phân tích cho anh những điều đã nói ở trên, rằng mình lớn tuổi, khi anh trở về có lẽ tôi già rồi không sinh con được nữa. Anh nói không sinh con được thì xin con nuôi. Tôi như phát điên khi nghe anh nói câu đó. Anh bảo: "Mục đích cuối cùng cũng là vì những đứa con sau này, cho nên chúng ta phải hy sinh". Đi một vòng anh cho tôi câu trả lời là "xin con nuôi".
Giả dự tôi bị vô sinh thì sẵn sàng xin con nuôi, yêu thương đứa trẻ đó; còn đây như một câu nói đả kích, trù tôi vô sinh vậy. Tại sao anh không cho tôi cái quyền được làm mẹ mà nói như thế? Tôi rất giận và thất vọng về anh. Tôi ích kỷ hay anh ích kỷ, cũng chẳng biết nữa, chỉ biết tình cảm của anh dành cho tôi là thật, mong muốn xây dựng một tương lai tốt đẹp cũng là thật. Có điều dường như tôi và anh đã không còn nhìn về một hướng. Mong mọi người có thể góp ý để tôi xem xét lại bản thân mà đưa ra quyết định đúng đắn, không hối hận về sau. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Bạn trai hiền lành nhưng sợ mẹ Em và bạn trai quen nhau 3 năm, trước đó là bạn thân. Anh chu đáo, thương yêu, chiều chuộng em hết mực, không ăn nhậu, hút thuốc, nói bậy. Gia đình bạn trai rất quý mến em, mong hai đứa cưới trong năm nay để em về phụ gia đình anh kinh doanh, vì nhà ít người. Tuy nhiên, có một chuyện...