Thú đam mê của dân thể thao – Kỳ 2: Tay chơi đồ cổ
Tiền vệ Đặng Văn Thành của Becamex Bình Dương có thể lang thang hàng giờ trong bảo tàng lịch sử, chỉ cần ai ho he về chuyện cụ này cụ kia có bộ bát đĩa thời Lý, Trần hay lắm, anh cũng tìm đến cho bằng được.
Các món đồ cổ được Đặng Văn Thành sưu tầm – Ảnh: nhân vật cung cấp
Không ít lần bị lừa
Niềm thích thú với những đồ gốm, đồ đồng cổ của Thành chỉ thực hiện được bắt đầu từ năm 2002, khi anh có điều kiện kinh tế cho thú vui đắt đỏ này. Thành quen biết đông đảo anh em trong giới chơi, buôn bán đồ cổ khắp cả nước. Anh thường có sở thích sưu tầm các đồ gốm, sứ cổ Trung Quốc và đồ gốm các triều đại Lý, Trần, Lê… Sự hiểu biết của một tay chơi đồ cổ lâu năm giúp anh cách phân biệt họa tiết, hoa văn, nước men ở mỗi triều đại. Nhìn nước cốt của gốm hoặc những họa tiết rồng, mây trên mỗi hiện vật là anh có thể phân biệt được vật đó ở thời nào. Ở nhà, Thành rất quý một bộ đồ đồng văn hóa Đông Sơn và những hiện vật gốm từ thời nhà Hán (Trung Quốc), phải rất khó khăn anh mới mua lại được.
Thành cho hay đồ cổ cũng có loại giá bình dân, giá cao cấp. Anh và các anh em trong giới sưu tầm đồ cổ ít khi mua được tại gốc mà thường phải qua các tay buôn trung gian. Đã là một người rất tinh trong việc nhận biết đồ cổ thật, giả nhưng Thành bảo không ít lần bị lừa, mua phải đồ… giả cổ với giá cao. “Mọi cuốn sách cũng chỉ lý thuyết thôi. Phải va vấp với thực tế để hiểu hơn về những món đồ cổ này. Ngẫm ra, trên đời này việc gì cũng thế, chơi mà cũng học được nhiều điều đấy chứ”, Thành triết lý. Thực tế, tại Việt Nam có cả một trung tâm để giám định carbon hiện vật để khẳng định đồ cổ thật, giả, nhưng Thành bật mí, bôn ba ngoài thương trường nhiều, trực tiếp mua bán, trao đổi, giao lưu với những bậc đàn anh đi trước sẽ cho kết quả còn nhanh hơn, đỡ tốn kém hơn vào giám định.
Cây cảnh được Đặng Văn Thành sưu tầm – Ảnh: nhân vật cung cấp
Video đang HOT
Sưu tầm hơn 1.000 món đồ cổ
Toàn bộ số đồ cổ của Thành hiện nay vào khoảng trên dưới 1.000 món, nhưng có giá trị lớn chỉ khoảng 10 – 20 món. Tập trung cho bóng đá, xây dựng sự nghiệp cầu thủ ở Bình Dương chưa cho phép Thành đầu tư tủ, kệ để đặt những đồ cổ cho trang trọng nên có khi, đồ cổ mua xong được anh gói giấy lại, bỏ xuống gầm bàn, gầm tủ, thi thoảng lôi ra ngắm nghía cho đỡ nhớ.
Thành từng có đồ cổ mang đi tham dự một triển lãm do cá nhân tổ chức tại Ninh Bình năm 2012. Một cái đĩa thời Nguyên (Trung Quốc) và một đồ sứ trong cung đình Huế của anh sau chuỗi kiểm tra, tuyển chọn được mang ra trưng bày. Ông chủ mê đồ cổ cũng không bỏ qua cơ hội này để mở rộng mối quan hệ với nhiều nhà sưu tập đồ cổ trên tầm cũng như nhiều người cùng chung đam mê như anh. Thành tiết lộ mình từng mua đi – bán lại nhiều đồ cổ khi được giá. “Tôi không coi đó là việc kinh doanh, chỉ là một thú vui, gặp khách thì bán, không thì thôi. Nó cho tôi và bạn bè có nhiều đam mê hơn với những món đồ cổ”, Thành bảo.
Ông chủ của một cơ ngơi khang trang thuê người coi sóc tại Hải Phòng còn là một người rất mê cây cảnh. Ngoài diện tích vườn nhà 800 m2 tại thị trấn Núi Đối, Kiến Thụy, Thành còn thuê thêm diện tích vườn khoảng 1.000 m2 để trồng, trưng bày cây cảnh. Anh mê cây tùng, cây sanh, đam mê bản lĩnh của những loài cây quân tử ấy nên có thể bỏ ra nhiều ngày trời để tỉ mẩn, uốn cắt cho từng cành non. Số tùng, sanh trên 200 năm tuổi của Thành khoảng 20 – 30 cây.
Theo VNE
Mẹ liệt sĩ ôm hài cốt con khóc, chính quyền vẫn không cho đưa vào nghĩa trang
Liệt sĩ Đặng Trường Thanh - quê phường Đồng Tiến, thị xã Hòa Bình, tỉnh Hòa Bình sinh năm 1953, hy sinh ngày 26/1/1973 do bị phục kích trong lúc vượt kênh Vĩnh Tế.
Mẹ Thược bên di cốt của con
Các thông tin này được ghi rõ trong hồ sơ của liệt sĩ tại Bộ tư lệnh Quân khu 7, cũng như gửi về tỉnh Hòa Bình năm 1975. Tuy nhiên, trong giấy báo tử gửi về cho gia đình lại ghi tên liệt sĩ là Đặng Văn Thành.
Mặc dù gia đình đã nhiều lần đề nghị sửa lại tên liệt sĩ cho đúng, nhưng gần 40 năm nay, trong các bằng Tổ quốc ghi công, Huân chương Chiến công Giải phóng, Huân chương Kháng chiến được Đảng, Nhà nước truy tặng cho liệt sĩ đều ghi là Đặng Văn Thành.
Câu trả lời nhà chức trách địa phương là: "Chúng tôi chỉ quản lý liệt sĩ có tên là Đặng Văn Thành thôi, chúng tôi không biết liệt sĩ Đặng Trường Thanh. Trong khi đó, gia đình bà Trần Thị Thược và ông Đặng Văn Sứ có hai người con trai đã theo tiếng gọi của tổ quốc lên đường ra trận, vì thành tích này, gia đình đã được chính phủ tặng bằng Gia đình vẻ vang năm 1974, trong bằng này cũng ghi rất chính xác tên người con cả là Đặng Trường Thanh."
Sự việc này đã cho thấy một lề lối làm việc tắc trách, thờ ơ đối với liệt sĩ, và gia đình, mẹ cha liệt sĩ, người đã không tiếc máu xương mình vì tổ quốc của chính quyền sở tại.
Câu chuyện thực ra bắt đầu từ việc tòa soạn báo chúng tôi nhận được thông tin của một số người dân tại địa bàn phường Đồng Tiến gửi đến, cho biết tại đây đang xảy ra một vụ việc gây bức xúc trong dân chúng, đó là việc chính quyền địa phương đã ngăn cản không cho gia đình bà Trần Thị Thược, mẹ liệt sĩ đưa hài cốt con vào nghĩa trang liệt sĩ của địa phương. Sự việc được mô tả như sau:
Sau nhiều lần vào Nam đi tìm mộ liệt sĩ Đặng Trường Thanh, tháng 8/2013, gia đình bà quả phụ Trần Thị Thược nhận được thư của anh Quyết, quê Thái Nguyên, là đồng đội của liệt sĩ Đặng Trường Thanh.
Trong thư nói rằng, ngày 27/7 vừa qua, anh Quyết đi thăm lại chiến trường xưa, xã Đông Lạc Quế, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang - nơi năm xưa cuộc chiến đấu diễn ra vô cùng ác liệt, liệt sĩ Đặng Trường Thanh và nhiều đồng đội đã hy sinh trong một cuộc vượt kênh Vĩnh Tế, bị phục kích, bị thương và hy sinh.
Anh Quyết đã ghi rõ địa điểm cụ thể mà đồng đội đã chôn cất liệt sĩ. Cùng nơi đó, còn có mộ liệt sĩ Trần Văn Bình, quê Thái Bình, nhưng không rõ huyện, xã nào. So với hồ sơ lưu tại Quân khu 7 thì những thông tin này trùng khớp.
Từ bức thư này, các người con trong gia đình liệt sĩ đã lên đường đến Tịnh Biên, An Giang và đã được bà con nơi đây đón tiếp rất nhiệt tình, dẫn đường đến địa điểm và cùng gia đình khai quật mộ. Mộ của liệt sĩ Bình và liệt sĩ Thanh nằm cách nhau chừng 5m, gần 2 gốc cây thốt nốt.
Đến độ sâu 1m thì thấy hài cốt được chôn cùng lọ penixilin cùng cái đế của bình toong nước, bên trong ghi rõ tên liệt sĩ Đặng Trường Thanh trước sự chứng kiến của những người dân địa phương. Cái nắp lọ đã 40 năm khi mở ra bị mủn thành bột càng khiến mọi người xúc động. Khi được hỏi tại sao mộ các liệt sĩ không được đưa vào nghĩa trang của xã, thì được một nữ cán bộ nói rằng vì địa phương không biết.
Và cũng chính vì mộ không nằm trong sự quản lý của nghĩa trang nên đã không cần biên bản bàn giao hài cốt giữa chính quyền xã và gia đình liệt sĩ, mà chỉ có một giấy xác nhận của địa phương này về việc gia đình liệt sĩ đã đến tìm và xin phép được chuyển liệt sĩ về quê nhà.
Khá cẩn thận, người nhà liệt sĩ đã fax văn bản này về Phòng LĐTBXH tỉnh Hòa Bình để hỏi, thì cô Mai - người nhận fax - và một nhân viên nữa cùng nói rằng, giấy tờ như vậy là hợp lệ. Vậy là cả 4 anh em phấn khởi đưa hài cốt người anh lên đường trở về.
Thế nhưng khi liệt sĩ được đưa về đến quê nhà tại phường Đồng Tiến thì xảy ra sự việc chính quyền phường không cho đưa hài cốt liệt sĩ vào nghĩa trang. Lý do họ viện ra là không có giấy tờ bàn giao của địa phương tại An Giang. Họ nói rằng, gia đình phải tự đi tìm chỗ cho liệt sĩ, chứ họ không có trách nhiệm. Khi nào làm xong thì báo để họ đến thắp hương.
Trước tình cảnh như vậy, bà mẹ liệt sĩ quá đau lòng. Bà cứ ngồi ôm cái tiểu đựng nắm xương tàn của con trai khóc ngất. Mặc cho người nhà liệt sĩ năn nỉ, rằng cứ để liệt sĩ vào nghĩa trang, rồi mai mốt, gia đình sẽ vào An Giang xin giấy tờ bổ sung, nhưng cán bộ đại diện chính quyền phường Đồng Tiến không mảy may động lòng.
Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đó, không thể để mẹ già ôm hài cốt ngồi khóc, mấy anh chị em trong nhà liệt sĩ đã quyết định đưa anh vào khu mộ của gia đình.
Khi phóng viên tìm đến nhà thì liệt sĩ Đặng Trường Thanh đã mồ yên mả đẹp trong khu mộ gia đình, bên cạnh người cha. Mẹ liệt sĩ và những người con xác nhận toàn bộ những sự việc này và nói rằng, thôi thì con bà đã được đoàn tụ với gia đình là vui rồi, nhưng không chỉ gia đình bà, mà tất cả những ai chứng kiến sự việc đều không thể không phẫn nộ.
Hãy hình dung xem, khi những đứa con vàng ngọc, măng tơ lên đường bảo vệ tổ quốc, địa phương đã trống dong cờ mở như thế nào, mà trở về, đến cái tên cũng không được gọi cho đúng, còn một nắm xương cũng bị chối từ một chỗ nằm?
Theon Xahoi
Tàu hỏa tông văng taxi, 4 người thương vong Đi trên đường liên xã ở Hải Dương, tới điểm giao với đường sắt, chiếc taxi đã bị tàu hỏa tông văng xuống ruộng cách đó hơn 16 m khiến 1 người trên xe thiệt mạng tại chỗ, 3 người khác bị thương. Chiếc taxi bị tàu hỏa tông văng xuống ruộng lúa Tối 21/9, tại tuyến đường sắt thuộc Km81 250n đoạn...