Thư cuối
Em sẽ yêu anh cho đến khi có một người nào khác làm quên anh đi trong trái tim em. Nói chung, tôi không phải là mẫu người con gái truyền thống.
Tôi không ngại ngần nói lời yêu với người tôi thích, tôi sẵn sàng chủ động hôn người con trai của mình khi muốn. Tôi ghét những ai nói con trai khóc là yếu đuối vì tôi cần người sống thật với cảm xúc, bởi lẽ cảm xúc là duy nhất, tình yêu là duy nhất chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi.
Gửi anh! Thế là chúng ta đã chia tay nhau gần được một tháng rồi anh nhỉ… Bây giờ đây, khi không có anh bên cạnh, em vẫn thấy buồn, nhớ và cả đau nữa. Tất cả đều là anh dành cho em, tất cả là do tình yêu em đã trao trọn vẹn nơi anh. Cuộc sống em thay đổi ít nhiều khi không có anh. Em không đi chơi, tụ tập với những người bạn của cả hai ta. Em sợ gặp lại anh, sợ cảm giác anh thờ ơ, lạnh nhạt em.
Trong chuyến từ thiện vừa rồi, chắc có lẽ là cung đường cuối cùng ta đi cùng nhau sau bao kỷ niệm đẹp mà hai ta đã có với nhau trên con ngựa sắt của anh. Và khác hơn là anh “xế” một bạn khác nên em phải “ôm” một người khác. Không biết được cảm giác trong anh như nào khi chúng ta không còn là một gặp “phượt”. Chắc sẽ khác hơn khi anh có ôm mới, kiểu như lâu phải đổi gió hay luôn hướng tới những điều mới mẻ thì con người mới có cảm hứng cho cuộc sống vậy. Chúng ta cùng tham gia tình nguyện, cùng bốc những thùng ngũ cốc, chuyển những túi muối… và đứng rất gần nhau nhưng sao anh không nhìn em?
Em đã thấy tim nhói đau khi anh bước qua em, chỉ có anh và em trên một con đường. Chúng ta vẫn bước chung đường nhưng đích đến lại khác nhau. Mắt em cay và đầu luôn hiển hiện hình ảnh của anh. Khi yêu, hình ảnh của anh luôn ngự trị trong em. Còn khi chia tay, hình ảnh của anh lại luôn ám ảnh em, ngay cả trong những giấc ngủ luôn mộng mị… Em đau lắm!
Em đã thấy tim nhói đau khi anh bước qua em, chỉ có anh và em trên một con đường (Ảnh minh họa)
Em đã cứng đầu không mặc áo mưa khi trời trút từng cơn lạnh giá. Em khát được ôm anh như thế nào, sự dằn vặt nhưng lý trí em không cho phép. Em ngồi sau xe người bạn như kẻ vô hồn. Ngửa mặt lên để cảm nhận những hạt mưa táp vào má lạnh buốt, nhìn bầu trời đêm ngút ngàn không tia hy vọng. Mưa rồi và em có thể khóc, ai biết được điều đó? Muốn cái lạnh ấy đóng băng nỗi đau này…
Video đang HOT
Em lại cứng đầu mặc áo ba lỗ, đầu trần ra giữa trời nắng chuyển đồ. Mặc cho nắng bỏng da nhưng em là thế mà, nếu như anh quan tâm thì em sẽ nghe lời… nhưng không. Em đã chờ, chờ cho anh đến bên cạnh, dù quát mắng cũng được, khi đó tức là anh vẫn còn quan tâm vẫn còn yêu em… Em lén nhìn trộm anh, rất nhiều…
Giữa đám đông lộn nhộn, em tìm kiếm anh trong tuyệt vọng.
Vì sao vẫn còn yêu mà phải rời xa nhau? Vì anh là người nói ra nên phải làm, vì lòng sỹ diện của anh cao, vì tình yêu lần hai sau sự tan vỡ của hôn nhân khiến anh mất niềm tin vào cái gọi là tình yêu, vì cái anh muốn là sự gần gũi phụ nữ… hay vì em quá yêu anh, vì quá tin tưởng vào những điều anh nói, vì sự chiều chuộng với một đứa thiếu thốn tình cảm như em, vì sai lầm trước kia của em mà anh bỏ qua… Và vì chúng ta đến với nhau khi cả hai đang có những tổn thương nhất định, khi mà con người ta mất lý trí, khi thèm muốn được yêu thương, bao bọc, chia sẻ…
Em ngược nắng, ngược gió để yêu anh.
Anh ngược thời gian tìm em trong tuổi trẻ.
Chúng ta đã tìm thấy nhau nhưng rồi lại để mất nhau.
Em sẽ yêu anh cho đến khi có một người nào khác làm quên anh đi trong trái tim em. Yêu anh!
Theo 24h
Lật tẩy
Trong khi Hiếu tiếp tục nói về sự chung thủy trong tình yêu, Hồng ngồi cười khẩy đầy nhạo báng. Câu chuyện chỉ dừng lại khi Hồng lên tiếng: "Anh hạ màn được chưa?".
Hiếu là một niềm tự hào quá lớn của Hồng. Đi đâu cô cũng hào hứng kể về anh như thể anh là mẫu đàn ông chung thủy tiêu biểu. Bạn bè Hồng dù là người chưa gặp Hiếu bao giờ nhưng qua lời Hồng kể ai cũng mừng cho cô yêu được người đàn ông tử tế. Thời buổi này kiếm được người đàn ông chung thủy, không trăng hoa, bắt cá vài ba tay là may mắn lắm.
Cũng không phải ngẫu nhiên mà Hồng lại tin tưởng và tự hào về Hiếu nhiều đến thế. Không đợi Hồng phải ngăn chặn hay "đe dọa": "Anh đừng có mà léng phéng, tán tỉnh cô này cô nọ đấy nhé", Hiếu cũng luôn chứng tỏ tình yêu của anh chỉ duy nhất dành cho Hồng. Những lần đi chơi cùng nhau, trong câu chuyện giữa hai người Hiếu nói: "Em biết không trên đời này anh ghét nhất loại đàn ông không chung thủy, cợt nhả, đùa giỡn với tình yêu. Anh khinh thường tất cả những thằng như thế. Anh luôn nghĩ tình yêu là thứ thiêng liêng nhất. Yêu thương ai cũng chỉ một người mà thôi. Như thế không chỉ tôn trọng người khác mà còn là tôn trọng chính mình phải không em?". Nghe Hiếu nói Hồng như mở cờ trong bụng vì thấy mình may mắn khi yêu được Hiếu.
Có lần, Hiếu đến chơi nhà Hồng với bộ mặt bực tức. Hồng hỏi, Hiếu hậm hực trả lời: "Anh vừa gặp thằng bạn thân cặp kè với cô nào ấy, nó có người yêu rồi. Khuyên can nó mà nó không nghe. Khổ thân cô người yêu của nó". Thấy quan điểm của Hiếu rõ ràng như thế. Hồng càng tin chắc chắn Hiếu là người đàn ông đáng tin cậy.
Chính bởi niềm tin chắc chắn mà Hiếu tạo ra cho Hồng nên cô chẳng bao giờ nghi ngờ anh. Hồng để cho Hiếu thoải mái giao lưu, gặp gỡ mọi người. Mỗi lần bạn bè trêu: "Không canh kĩ người yêu, anh ta sẽ cưa cẩm cô khác đấy", Hồng tự tin: "Ai chứ anh Hiếu thì mình tin tuyệt đối. Bản thân anh ấy khinh thường nhất loại đàn ông như thế nên chắc chắn anh chẳng bao giờ vậy đâu. Yêu nhau thì phải hiểu và tin nhau chứ".
Đi chơi cùng nhau trong công viên, Hiếu nắm lấy tay Hồng tâm sự: "Công ty anh có một cô mới về. Cũng giỏi giang và xinh đẹp em ạ. Cô ấy tấn công anh ra mặt. Anh đã phải nói thẳng với cô ấy rằng anh có người yêu rồi, đừng cố tìm cách gần gũi anh làm gì. Anh sẽ không bao giờ phản bội người yêu anh cả. Anh thấy cô ấy có vẻ buồn quá em ạ. Nghĩ cũng tội nhưng chẳng thể nào khác được vì anh chỉ có mình em thôi". Nghe Hiếu nói thế, Hồng còn nhắc nhở anh đừng làm quá để người ta tuyệt vọng.
Hơn 3 năm yêu nhau, Hồng chưa lúc nào có ý nghi ngờ hay thử thách tình yêu của Hiếu. Mỗi lần anh từ chối không thể đưa cô đi chơi hay tới thăm cô anh đều điện thoại nói những lời sướt mướt mong cô thông cảm cho điều đó. Hồng chẳng những không giận mà còn động viên Hiếu cứ làm những việc cần thiết, không cần phải lo lắng cho cô.
Hôm nay nhóm bạn thân của Hồng tụ tập. Cô điện thoại cho Hiếu rủ anh đi cùng nhưng Hiếu từ chối với lí do bận đi gặp đối tác kinh doanh. Vẫn những câu nói ngọt ngào, xin lỗi khiến Hồng chẳng giận hờn mà vui vẻ đi gặp bạn bè một mình. Khác với mọi khi, lần này nhóm bạn thân của Hồng tụ tập ở một khu sinh thái ngoại thành. Cô ngồi ăn uống với bạn bè. Bữa tiệc vừa bắt đầu được mấy phút, cô bạn thân của Hồng tới muộn. Không kịp giải thích, cô ấy kéo vội Hồng ra một chỗ to nhỏ.
Nghe bạn nói thấy Hiếu dắt díu, ôm ấp một cô nào đó đi vào khu này. Họ ngồi ở cái chòi câu cá cách nhóm Hoa mấy chòi, Hoa gạt phăng đi: "Mày đừng có linh tinh, chắc nhìn nhầm thôi. Anh Hiếu đang ở Hà Nội đi gặp đối tác". Nhưng trước sự quả quyết của cô bạn, Hồng quyết định sang chòi đó kiểm tra. Nhìn chiếc xe máy với biển số quen thuộc của Hiếu, Hồng chột dạ song vẫn trấn an mình: "Chắc anh ấy cho ai mượn xe thôi". Nhưng thấy đôi giày da đen trước cửa chòi, Hồng chết lặng. Đó là đôi giày cô nhờ người mua giúp từ Hàn Quốc tặng Hiếu sinh nhật tuần trước. Tiếng rúc rích, hú hí trong chòi phát ra làm đầu óc Hồng quay cuồng. Lấy hết can đảm, Hồng ghé mắt vào trong lều để nhìn, cô muốn làm thế để chắc chắn mình không nghi oan cho Hiếu. Cảnh tượng Hiếu rúc đầu vào ngực cô gái trẻ còn cô ta ôm choàng lấy người Hiếu cười vui sướng khiến Hồng như muốn vỡ tim.
Tối, Hiếu đẩy cửa bước vào phòng Hồng. Anh cầm túi ô mai mơ lúc lắc trước mặt cô: "Anh có quà cho em nè. Tan họp anh ghé qua cửa hàng ô mai mua cho em đấy. Em đừng có giận anh vì chiều anh không đi được với em nha". Hồng cười nhạt. Hiếu không nhận thấy thái độ của Hồng, anh tiếp tục:"Em biết không, chiều anh đang ngồi gặp đối tác ở nhà hàng, lại thấy thằng bạn anh dẫn con bé khác vào quán ngồi cấu chí nhau. Nhìn cảnh đó mà anh thấy khinh bỉ nó quá. Đúng là không đáng mặt đàn ông".
Hiếu càng nói, Hồng càng thấy ghê tởm. Cái giọng điệu đạo đức giả của Hiếu khiến Hồng rùng mình ớn lạnh. Hồng quay lại, nhìn xoáy vào mắt Hiếu: "Chiều nay trong chòi câu cá anh có thấy khinh bỉ mình không?" Hiếu sững người rồi có vẻ dần hiểu ra mọi chuyện. Hồng tát thẳng vào mặt Hiếu và mở toang cửa: "Bước ra khỏi nhà tôi, đồ đều cáng. Hãy hạ cái màn kịch thô bỉ của anh đi, đừng đóng vai người đàn ông mẫu mực và đạo đức nữa".
Hồng đóng sầm cửa lại. Cô không nuối tiếc hay thù hận , cô thấy nhẹ bẫng như vừa cắt bỏ được một cái ung nhọt...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bóng xương rồng Khi chúng ta yêu rồi cưới nhau, bạn bè ngạc nhiên lắm. Nhìn vào cái tính lông bông của em, có người đã buông câu: "Để coi được mấy ngày!". Người ta ngạc nhiên cũng đúng, bởi lúc đó em hoàn toàn không có một ý niệm gì về chuyện sẽ cùng anh làm lụng kiếm tiền, tiết kiệm, sinh con, mua nhà...