Thư chưa gửi em, cô nhỏ từng quen mà ngỡ đã xa lạ
Gửi em tuổi 15! Cho tôi hỏi em có còn nhặt nhạnh những mảnh chiều vỡ nát trong lòng không? Bao lâu rồi nhỉ, tôi nhớ em…
Ngày đó, em hay tự hỏi bản thân mình phấn đấu vì mục tiêu gì, vì ai mà phấn đấu nhưng chẳng bao giờ em trả lời được. Em hay “treo” tâm hồn mình ngoài nhành cây góc sân trường lắm, bởi ngoài đó em thấy nắng, thấy gió và… thấy nhớ nhà. Em hay ngồi ở góc phòng trọ tắt đèn tối om, lầm lũi trong bóng tối em ngồi cô đơn, buồn tủi.
Ảnh minh họa: Nana Komatsu.
Chắc chẳng ai hiểu em đâu ư? Sao em cứ mãi giấu giọt nước mắt và cảm xúc của mình sau lớp mặt nạ hay cười, hay nói ấy nhỉ? Dần dần tôi thấy em khó hiểu, tôi cố hiểu em, còn em thì có quá nhiều bí mật. Có người từng nói rằng: “Nếu gắn bó với một con người mang trên mình vô vàn những ổ khóa mà người ta chẳng dám trao cho mình một chìa khóa nào, nghĩa là mình không đủ quan trọng”. Tôi – cô gái tuổi 18, can đảm hỏi em địa điểm cất giấu những chìa khóa ấy. Em đưa đôi tay bé nhỏ của mình dìu tôi ngược thời gian tìm lại bóng hoài niệm…
Ảnh minh họa: Nana Komatsu.
Tháng 12 năm ấy, chút nắng Xuân lẩn trốn pha nhẹ trên mái tóc em ,khiến cho Đông tàn nhanh hơn, thời gian chảy trôi cũng đồng nghĩa với việc, tâm thức em dần trở thành quá khứ. Em đã chuyển vào kí túc xá, em hòa nhập nhanh, phòng 102 đã ôm em và bảo bọc em, thế rồi em cũng tìm thấy cho mình một chốn nương tựa an yên. Ở đó em có thể tự do khóc, tự do cười, tự do với chính con người thật của mình, nhưng bí mật thì đâu đó vẫn còn. Là gì vậy em, tôi không hiểu?
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Nana Komatsu.
Hạ rơi với màu tím ngát của bằng lăng, màu đỏ rực của phượng vĩ, sân trường Lê Quý Đôn kì này đẹp lắm.
Tôi thấy em rồi, cô bé ngồi viết sổ lưu bút chia tay các anh, chị Khóa 17. Nước mắt em rơi, sợi buồn lại giấu trong nét chữ, thì ra hạnh phúc mong manh lắm, chóng đến rồi cũng chóng đi. Em sợ thế giới ngoài kia, sợ những kẻ mang hình hài thiên thần mà thâm tâm lại đâm em một nhát dao chí mạng. Em sợ người mình thương bỏ rơi em, sợ những người thương mình nhưng mình lại làm họ tổn thương. Em sợ hai chữ “hạnh phúc”, bình thường mà bất thường.
Ảnh minh họa: Nana Komatsu.
Thu lại đến bên những gợn mây trong vắt, cô bé tuổi 15 đã trở thành tôi tuổi 18. Tôi nhớ nhịp tim đánh rơi bên chàng trai năm ấy và tôi nhớ “thần tượng” của mình. Tôi của tuổi 18 nhận ra rằng có một “thần tượng” ngày ngày dọn hàng rau, canh gió, canh sương ngoài chợ chỉ để dành dụm chút tiền lẻ nuôi con ăn học. Có một “thần tượng” khác, mỗi ngày cuối tuần đều đặn đưa tôi ra bến xe, chờ cho làn khói xe buýt khuất xa mới quay về nhà, “thần tượng” này khiến tôi cười, khiến tôi khóc và khiến tôi lo. Chẳng phải những thần tượng chưa một lần gặp gỡ, giao lưu mà là cha tôi, mẹ tôi. Sẽ chẳng một ai dễ dàng bỏ qua mọi lỗi lầm của bản thân bạn và cũng sẽ chẳng ai sẵn sàng hy sinh tất cả vì bạn như “thần tượng” ấy đâu.
Ảnh minh họa: Nana Komatsu.
Cảm ơn em đã cho tôi được ngược nắng trở về với những khoảnh khắc khó quên ấy. Chúc em thành công.
Tôi của tuổi 18 chào em tuổi 15.
Theo hoahoctro.vn
Đàn bà sau ly hôn sẽ nhận ra rằng chỉ nên sống vì người mình sinh ra và người sinh ra mình
Họ sẽ lau khô nước mắt, sẽ ôm lấy những vết thương và cùng đau nỗi đau với người đàn bà. Và họ yêu người đàn bà chẳng vì lí do gì cả. Máu mủ ruột thịt vẫn là thứ tình cảm thiêng liêng, trên hết mọi dối lừa, bạc bẽo ở đời.
Đừng bao giờ hỏi một người đàn bà phải chọn con đường ly hôn rằng họ có đau không? Chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được nỗi đau mà họ chịu đựng. Chỉ những người đàn bà đã và đang trải qua cảm giác này mới có thể hiểu được. Không chỉ là đau đớn mà là tuyệt vọng và cả bế tắc...
Đàn bà chọn con đường ly hôn, đau đớn và khổ sở vô cùng - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà đau bởi thanh xuân đã trao đi, bao nhiêu cố gắng để tạo dựng hạnh phúc cuối cùng rồi tan biến như bọt xà phòng. Người đàn bà nào bước vào hôn nhân cũng hy vọng tràn trề nhưng phải kí vào lá đơn ly hôn và ra đi tay trắng thì còn gì đớn đau hơn thế? Cuộc sống phía trước bỗng nhiên tối sầm lại, đàn bà chông chênh và mất đi điểm tựa...
Nhưng dẫu có đau đớn đến mấy thì đàn bà cũng sẽ gượng dậy được. Họ sẽ nhận ra rằng mình không thể mãi đau khổ vì một người không xứng đáng. Đàn bà sau ly hôn sẽ nhận ra rằng, bên cạnh vẫn có người thương mình đến tận tâm can. Người đó sẽ đau xót tận cùng khi mình khổ sở. Sẽ nhỏ những giọt nước mắt hạnh phúc khi mình sống bình yên. Sau mọi biến cố, đàn bà sẽ nhận ra rằng chỉ nên sống vì người sinh ra mình và người mình sinh mà thôi!
Là cha, là mẹ vẫn mở rộng vòng tay đón người đàn bà và cháu trở về sau cơn bão tố ly hôn. Họ sẽ lau khô nước mắt, sẽ ôm lấy những vết thương và cùng đau nỗi đau với người đàn bà. Và họ yêu người đàn bà chẳng vì lí do gì cả. Máu mủ ruột thịt vẫn là thứ tình cảm thiêng liêng, trên hết mọi dối lừa, bạc bẽo ở đời.
Cha mẹ sẽ là người lau khô nước mắt và ôm lấy những nối đau của người đàn bà - Ảnh minh họa: Internet
Và đứa con mà đàn bà dứt ruột sinh ra, mọi biến cố trong cuộc đời đàn bà có con làm điểm tựa. Con là niềm vui, là hiện tại và cả tương lai. Đau khổ rồi sẽ qua đi, miễn bên cạnh người đàn bà còn có con. Đàn bà không được phép để mình bi lụy hay gục gã, bởi khi cha mẹ chia lìa, người đàn bà phải trở thành chỗ dựa cho con.
Đàn bà từng sống hết lòng vì chồng, hi sinh cả thanh xuân rồi chẳng nhận lại được điều gì ngoài những nỗi đau. Nhưng suy cho cùng, chồng cũng chỉ là người dưng. Dẫu đã từng yêu thương đến mấy nhưng đã quay lưng thì đàn bà hãy buông tay cho nhẹ lòng. Đừng oán trách, đừng than vãn, cũng đừng hờn giận. Đã là người dưng nước lã thì nhọc tâm chỉ khổ mình!
Đàn bà hãy chỉ nên sống vì người mình sinh ra và người sinh ra mình mà thôi! Những mối quan hệ không cần thiết trong cuộc đời thì cũng chẳng cần quan trọng nữa. Chỉ cần một căn nhà bình yên, một cuộc sống giản dị. Mỗi ngày bên những người thân ruột thịt cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đã là hạnh phúc.
Đàn bà trải qua bao nhiêu sóng gió sẽ nhận ra rằng chỉ có máu mủ tình thân là chẳng hề thay đổi - Ảnh minh họa: Internet
Hạnh phúc vốn dĩ chẳng ở đâu xa mà lúc nào cũng kề cận. Đi qua biết bao giông tố, khổ ải rồi tự khắc đàn bà sẽ nhận ra được đâu mới là điều quý giá nhất của cuộc đời mình. Vĩnh viễn, chỉ có tình cảm máu mủ, ruột rà là chẳng hề thay đổi!
Theo phunuvagiadinh.vn
Lòng người bạc bẽo thì đàn bà càng phải biết thương mình Đàn bà à, làm người tốt thôi chứ đừng tốt quá! Yêu thương vừa đủ chứ đừng biến tình yêu thành sự hy sinh. Thế giới rộng lớn bao la đếm được có bao nhiêu người thương mình thật lòng? Phụ nữ đa phần sống thiên về tình cảm. Quý mến ai, yêu thương ai họ sẽ dốc lòng, dốc sức vì mối...