Thư cảm ơn bồ nhí
Có thể em sẽ không tin nhưng chị nói những lời này là thật lòng!
Chị mạo muội được xưng chị và gọi em là em. Bởi chị nghĩ, khi sa vào lưới tình với người đàn ông có vợ con, có gia đình hơn 10 năm nay, có lẽ em cũng chỉ là một cô gái trẻ non nớt, dại dột và kém chị rất nhiều cả về tuổi tác và kinh nghiệm từng trải cuộc sống. Thế nên, chị viết những lời này để em hiểu và cũng như một lời khuyen chân thành dành cho em.
Từ khi chồng chị có bồ, là em đó, chị đã cảm nhận được. Em đừng hỏi vì sao. Những hành động điện thoại lén lút, tin nhắn tút tít nửa đêm của chồng chị và em làm sao qua nổi mắt người phụ nữ từng trải này. Rồi những ngày đi làm về muộn, những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm với vài lý do lãng xẹt, em nghĩ chị tin sao? Nếu thế, chị đã không đủ bản lĩnh để làm vợ, làm mẹ suốt những năng tháng qua.
Chị rất sòng phẳng. Chị biết, chồng chị vẫn lén lút với em mặc dù chị có tỏ thái độ. Không phải vì chị không làm được gì mà chỉ bởi, chi muốn bóng gió cho anh cơ hội, để anh hiểu chị còn bao dung. Chị không bao giờ chấp nhận cảnh chung chồng, nhất là lại chung chồng với một đứa con gái trẻ ranh như em. Chị đã cảnh cáo chồng bằng những câu chuyện đánh ghen của các bà chằn, kể những hậu quả khôn lường của việc lừa dối vợ con đi ngoại tình. Chị hi vọng chồng chị hiểu ra được điều gì đó.
Chị ân cần chăm sóc chồng bằng những bữa cơm và những món ăn anh ấy thích. Chỉ có chị biết, chồng chị muốn ăn gì và muốn được sum vầy bên gia đình cùng con cái. Chị lo cho anh từ cái cáo, cái quần, cái cà vạt còn nhăn nheo, chị sẽ là nhanh khi chồng đi làm. Còn em, những điều ấy chắc chắn em không thể làm được vì em đang bòn rút tiền của chồng chị. Chỉ có anh ấy mua cho em mà thôi.
Video đang HOT
Chị hiểu, đàn ông lăng nhăng, ai cũng muốn có những giây phút thư giãn thoải mái khi làm việc căng thẳng. Nhưng bến đỗ cuối cùng của họ vẫn là gia đình. Không chỉ có chị ở đó, anh còn có con, có tiếng cười nói trẻ thơ. Với em, anh chỉ có dục vọng, thứ tình yêu thể xác. Em có đảm bảo rằng, bất kì lúc nào em gọi chồng chị cũng có thể đến bên em? Thế đấy, anh ấy không đủ bản lĩnh làm vậy và anh ấy cũng không cần làm tới như vậy, vì dù sao em vẫn cứ là của anh ấy, trao cho anh ấy trọn tấm thân mình.
Tất nhiên, những lúc mệt mỏi, anh ấy sẽ đến bên em để em ôm ấp, âu yếm và cảm thấy thư thái trong lòng. Nhưng rồi, anh ấy lại về bên chị, vui vẻ cùng các con. Em chỉ làm trạm xe bus để anh ấy dừng chân tạm thời, còn chị là đường cao tốc, anh ấy sẽ đi suốt chặng dài.
Chị sẽ cho các con mua quà tặng bố, sẽ để các con chị quấn lấy bố chúng mà hát líu lo. Con gái chị sẽ thổi nến và cắt bánh gato cho bố chúng. Còn em, giờ phút ấy, em sẽ lặng lẽ một mình.
Chị làm tất cả những gì có thể cho người chồng mà chị thương yêu, hoàn thành vai trò của người vợ. Rồi chị sẽ lặng lẽ đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, để anh chọn chị và em. Tất nhiên, chị không mang lý do ly hôn ra để dọa, chị nói là làm. Nếu anh chọn em, chị chấp nhận vì chị rất sòng phẳng.
Em có đủ can đảm để đón nhận một người đàn ông sẵn sàng từ bỏ vợ và hai con để tới bên em không? Em có đảm bảo rằng anh ấy có thể lo cho em cuộc sống ấm lo hạnh phúc không? Hay em chỉ cần ở anh ấy những món quà đắt tiền, những thứ xa xỉ mà trước giờ em chưa có được? Chị không van xin, mắng chửi hay khinh bỉ anh ấy, vì chị hiểu đàn ông ai cũng có lúc như thế.
Em thấy đó, anh ấy đã xé tờ đơn ly dị, và xin lỗi chị. Anh ấy biết, tình yêu chị dành cho chồng suốt thời gian qua vì đơn giản chị là vợ. Em không bao giờ có chỗ chen chân vào cuộc tình này của anh chị. Thế nên, em còn trẻ, hãy dừng lại, đừng dại dột bước tiếp vào con đường sai lầm ấy để sau này ân hận. Chồng chị sẽ yêu chị, chỉ yêu mình chị và các con. Và nhờ có em, anh ấy biết, vợ mới là người quan tâm anh ấy nhất. Vì không có em, chắc chị cũng chỉ thờ ơ, chẳng có động lực chăm chồng theo cách của chị giống như chị đã làm để đưa anh ấy trở về.
Thật lòng một lần nữa cám ơn em, người thứ ba của chồng chị!
Theo VNE
Đừng xem anh như... con nha!
"Đàn ông chỉ là những đứa trẻ lớn xác". Tôi không biết tác giả câu nói ấy là ai nhưng cứ nhìn cách vợ tôi lo cho... chồng, tôi chắc chắn người đó phải là phụ nữ.
Tôi vốn thích ăn thịt chó chấm mắm tôm nhưng với vợ tôi, mắm tôm là thứ...mất vệ sinhnhất trong các loại thức ăn nên nàng cấm cửa món đó. Ăn thịt chó mà không có mắm tôm thì còn gì là ngon? Những món vợ tôi cho là bổ hay có lợi cho sức khoẻ thì nàng liên tục nấu cho tôi ăn, dù có món chỉ cần nhìn thấy là cục ngán của tôi đã chạy lên tận cổ. Nàng dẫn chứng nào là sách báo cùng bài viết của các chuyên gia khiến tôi dù ngán ngẩm cũng không thể phản ứng để khỏi mang tiếng phụ công của nàng. Thỉnh thoảng có dịp đi ăn ngoài cùng bạn bè, đồng nghiệp, tôi không giấu nổi sự háo hức khi được thay đổi thực đơn với những món tôi yêu thích mà không bị ai ngăn cản hay càm ràm.
Chuyện ăn là vậy, chuyện mặc cũng chẳng khá hơn. Cũng như nhiều ông chồng khác, tôi được vợ ủi sẵn áo quần cho mặc. Nếu chỉ có thế thì đã là may. Đằng này, quần áo ủi xong, nàng treo sẵn theo từng bộ và yêu cầu tôi mặc đúng sự sắp đặt của nàng. Hôm nào tôi có ý mặc khác đi là nàng phản đối ngay, với lý lẽ là nàng đã phối hợp màu sắc của áo quần đâu ra đấy. Nàng không tin vào con mắt thẩm mỹ của tôi nên không muốn tôi tự chọn quần áo cho mình. Lúc đi mua áo quần cho tôi, nàng cũng là người quyết định kiểu dáng, màu sắc. Nếu tôi làm trái ý là y như rằng nàng xụ mặt xuống, về nhà mái ấm sẽ thành mái... lạnh! Thế nên tôi cứ phải "đóng bộ" cả tuần, quần tây với sơ-mi tay manchette từ thứ hai đến thứ sáu.
Cũng biết đó là phong cách "chuẩn" của dân công sở nhưng đôi khi tôi lại thấy khó chịu vì không thể thỉnh thoảng phá lệ bằng những chiếc quần jean với áo thun vào những ngày cuối tuần cho thoải mái. Đó là khi đi làm. Những khi dự tiệc, nàng soạn sẵn cho tôi đến cả chiếc cà-vạt, đôi vớ nào đi kèm với giày nào khiến tôi chỉ việc xỏ đồ vào là xong.
Đến lời ăn tiếng nói của tôi nàng cũng không tha. Hôm nào đi tiệc tùng với nàng, sau khi "rượu vào lời ra" mà tôi ngẫu hứng tếu táo vài câu cùng mấy chú đồng nghiệp trẻ tuổi hơn là y như rằng đêm đó về thế nào tôi cũng bị nàng "chỉnh đốn" lại. Nào là "bây giờ anh có tuổi rồi, có gia đình đàng hoàng rồi, nên nói năng đứng đắn một chút, không nên nói chuyện kiểu teen như thế nữa". Rồi thì "dù gì anh cũng có chút uy tín, tên tuổi trong công ty, cứ cà rỡn thế người ta xem thường"! Dẫu biết nàng nói đúng và cũng là muốn tốt cho tôi thôi nhưng có lúc tôi không khỏi nổi cáu vì cách "giáo huấn" chẳng khác gì của... mẹ dành cho con.
Rốt cục, tôi chẳng còn muốn đi đâu với nàng vì khi chỉ có một mình mới thật sự là những khoảnh khắc tự do quý báu của tôi. Có lần nàng đi công tác xa vài ngày, tôi như chim sổ lồng vì được tự do ăn tiệm, được mặc những bộ đồ giản dị theo ý thích. Và, tôi thấy lo lo khi càng ngày, mong muốn được tự do ấy càng thôi thúc tôi nhiều hơn.
Được vợ chăm sóc "tận răng" nhưng sao tôi vẫn không thấy hạnh phúc. Không biết những ông chồng bị vợ bỏ bê chuyện cơm nước, giặt giũ hay phó mặc hết việc chăm sóc chồng con cho người giúp việc có thấy sung sướng hơn tôi không?
Theo TTVN
Bố chồng sốc nặng vì dâu Cậu con trai đầu của anh chị du học tại Nhật về, kiếm được công việc tại Hà Nội, mua được nhà. Như vậy, công việc, nhà cửa đều ổn định, chỉ còn việc cưới vợ nữa là yên. Anh chị cũng sốt ruột vì nó gần 30 tuổi rồi mà chưa cho ông bà được tý cháu bế. Thế nên khi nó...