Thót tim khi phát hiện vợ có con ngay trong đám cưới
Mối tình đầu của tôi là một mối tình đẹp nhưng dang dở. Cô ấy đã bỏ tôi để theo một đại gia, từ khi đó trái tim tôi hoàn toàn bị đóng băng.
ảnh minh họa
Tôi không muốn yêu, hay nói đúng hơn là tôi sợ yêu, sợ một lần nữa bị “con dao tình” cứa vào tim.
Đến khi tôi gặp em trong một lớp học tiếng anh buổi tối, trái tim tôi đã bị tiếng sét ái tình làm tan chảy. Tôi bị đôi mắt trong sáng đến thánh thiện, bị nụ cười má lúm dịu ngọt như pha đường người kia hớp hồn. “Ai cười má lúm đồng tiền. Để ai chết đứng bên triền núi mơ”. Một lần nữa, tôi thấy lồng ngực đập mạnh, trái tim thổn thức, loạn nhịp. Tôi lại yêu và muốn yêu!
Cùng lớp học nên tôi nhanh chóng làm quen được với em. Em là một giáo viên dạy trẻ khuyết tật, em muốn học thêm tiếng anh để đọc thêm sách nước ngoài về những trẻ khiếm thính. Qua tiếp xúc, tôi lại càng có tình cảm với em. Đúng như bề ngoài, em là một cô bé dịu dàng, thánh thiện .
Video đang HOT
Tôi và em khá hợp nhau, hai người đều đã có một mối tình đầu đẹp, lãng mạn. Cả hai cùng nhớ về mối tình ấy và đều xem đó là kỉ niệm cứ không lưu luyến. Em thích hát thì tôi thích đàn. Chúng tôi học, tâm sự mọi điều với nhau rồi yêu nhau từ bao giờ không biết. Tôi nghĩ, chúng tôi sinh ra là để cho nhau.
Hơn một năm sau đó, em nhận lời cầu hôn của tôi. Phải nói thế nào đây, tôi cảm thấy mình đã tìm thấy thiên đường. Đám cưới nhanh chóng được chuẩn bị trong sự mong chờ của hai bên gia đình, của tôi và của em. Ngày cưới, em e ấp trong chiếc váy trắng tinh khôi, với tôi em là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.
Thời khắc đã đến, người dẫn chương trình đã giới thiệu đến màn trao nhẫn để trói cuộc đời chúng tôi. Tôi rút trong túi ra đôi nhẫn đã chuẩn bị sẵn. Mọi người vỗ tay giòn giã làm tôi có phần hơi run run. Bỗng đâu có tiếng trẻ con vọng từ phía cổng: “Mẹ T. ơi! Mẹ đợi con về đã chứ!”. Tất cả như dừng hình, đổ dồn ánh mắt nghi ngờ xen chút hoang mang vào đứa bé và người đàn ông bên cạnh. Tôi thì như chết đứng, các dây thần kinh tê liệt không thể định hình nổi chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người yên lặng, tiếng cô dâu cất lên: “Con về muộn quá, có mệt không? Vào ghế ngồi đợi mẹ nha!” Lời cô ấy nói ra càng khiến bầu không khí càng trở nên âm u, ngột ngạt hơn. Tôi thì vẫn chưa thể định hình được. Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu. Đứa bé kia là ai? Tại sao nó lại gọi vợ tôi là mẹ? Cả người đàn ông bên cạnh nữa? Chuyện gì đang xảy ra trong đám cưới của tôi vậy? Đây là đám cưới của tôi chứ đâu phải phim”> phim trường.
Tôi đưa mắt nhìn đứa bé và người đàn ông, họ đã ngồi ở phía cuối. Tôi nhìn em, lạ thay, vẫn là ánh mắt đó, trong sáng đến thánh thiện, vẫn là nụ cười đó, nụ cười dịu ngọt như pha đường. Trong tích tắc, tôi cảm thấy ánh mắt và nụ cười ấy có xen chút đáng ghét. Em ra hiệu cho tôi tiếp tục đeo nhẫn trong khi tôi đứng bất động.
Hiểu ra tình thế, em phì cười nhìn tôi và nhìn mọi người xung quanh. Em nói: “Đó là Hiếu, con nuôi em, thằng bé được em cứu khỏi chết đuối trong một lần đi tình nguyện thời sinh viên. Còn kia là Trung, lớp trưởng lớp đại học của em, Trung cùng quê với bé Hiếu. Không hiểu rắc rối gì mà hai người về đám cưới muộn quá”.
Tất cả hội hôn như vỡ òa khỏi sự lo lắng. Tôi như trút được gánh nặng. Nhìn em cười, tôi thấy thật xấu hổ. Em nhẹ nhàng nói khẽ: “Bây giờ đeo nhẫn được rồi chứ? Hay là…” Tôi ôm chầm lấy em trong hạnh phúc vô bờ. Hôn lễ tiếp tục diễn ra trong niềm hân hoan của hai họ.
Đến nay, đã mười năm rồi. Mười năm tôi và em sống hạnh phúc bên nhau và hai đứa con ngoan ngoãn. Thi thoảng, chúng tôi vẫn nhắc lại chuyện ngày cưới. Đó là một kỉ niệm đẹp.
Theo Nguoiduatin
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...