Thông báo động trời của bác sĩ khiến cả tôi và chồng bật khóc vì mừng
Tôi gọi điện cho chồng, bảo anh đến bệnh viện ngay lập tức. Chồng tôi hớt hải tới nơi và khi được tôi thông báo sự việc, anh đã ôm chầm tôi và khóc nức nở.
Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi bảo chồng, em không có phúc về đường con cái, thôi thì anh kiếm được đứa con bên ngoài đi. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh lấy nhau từ khi hai đứa còn tay trắng. Tôi làm viên chức bình thường, còn anh làm môi giới bất động sản. Kinh tế dần khá lên nhưng cuộc sống gia đình thì ngày càng khủng hoảng. Lý do là 5 năm rồi chúng tôi không có nổi đứa con.
Khi mới cưới nhau về, tôi từng có bầu nhưng bị sẩy ở tháng thứ 2, nguyên nhân là vì áp lực công việc, cộng với dạ con của tôi mỏng. Sau lần đó, dù cố bồi dưỡng như thế nào, uống bao nhiêu thuốc thang, tôi vẫn không thể mang bầu lần nào nữa.
Chồng tôi là con một trong gia đình, trên anh có một chị gái đã nhiều tuổi, lấy chồng và có hai cô con gái. Mẹ anh thì già yếu, bố anh cũng không còn khỏe nữa. Nhà anh ở dưới quê, điều kiện kinh tế khó khăn, hàng tháng, tôi lại trích một nửa lương của mình gửi về cho ông bà. Công việc của chồng thì không ổn định, lúc làm ăn được thì tháng thu nhập cũng được vài chục triệu. Nhưng cũng có nhiều tháng anh chẳng bán được căn chung cư nào. Tôi nhiều lần bảo anh tìm việc khác, nhưng anh không muốn, vì cứ bỏ 1-2 tháng, anh lại nhớ “nghề”.
Bố mẹ chồng dù mong ngóng cháu, nhưng do hiền lành, lại được tôi chăm sóc chu đáo nên cũng chưa từng gọi điện hỏi han thúc giục hay trách móc gì tôi. Điều này tôi hiểu và cũng rất lấy làm đau xót.
Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi bảo chồng, em không có phúc về đường con cái, thôi thì anh kiếm được đứa con bên ngoài đi. Em không bỏ anh đâu, nếu người ta có bầu thì em cho tiền ăn ở sinh con, còn muốn chuyển về nhà sống thì em chăm sóc.
Chồng tôi ngần ngừ, rồi cũng đồng ý. Vì anh là con trai một, tôi biết anh cần một đứa con nối dõi. Điều này tôi không trách anh, còn tôi vì quá thương anh nên…
Video đang HOT
Chồng tôi về quê, ở liền 5 tháng dưới đó. Rồi một ngày anh gọi điện cho tôi, anh bảo có cô gái nhỏ hơn tôi 1 tuổi, bỏ chồng từ lâu, vừa mang thai con anh, siêu âm được 4 tuần rồi. Giọng nói của anh buồn buồn, còn tôi thì đã rơi nước mắt, lòng nghẹn ngào đau xót nhưng vẫn cố nói lời chúc mừng anh.
Sau hôm đó, anh ở lại quê thêm 1 tháng rồi ra Hà Nội đi làm tiếp. Những ngày ở Hà Nội, chúng tôi vẫn sống như vợ chồng bình thường, cả hai không ai nói gì về cô gái kia. Tôi biết cô ấy đang được bố mẹ ở quê chăm sóc. Tôi gửi tiền về quê, nhờ mẹ chồng mua cho cô ấy ít quần áo, và đồ bổ dưỡng an thai. Thực tình, tôi cũng mong ngóng đứa trẻ này lắm.
Khi thai được gần 3 tháng, tôi về quê thăm cô ấy. Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt, cô ấy gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt hiền lành. Gọi chị xưng em với tôi rất thân thiện và vui vẻ. Tôi cũng chẳng làm khó cô ấy, hỏi han vài chuyện về bào thai, rồi đưa 5 triệu dặn cô ấy đừng tiết kiệm, mua thêm thuốc bổ với sữa bà bầu mà uống cho con khỏe mạnh.
Đêm đó tôi ở lại quê, nằm cạnh cô ấy để trò chuyện về những việc bà bầu cần làm. Còn chồng tôi ngủ riêng một giường trong phòng bên cạnh. Nhà quê, cách âm không tốt nên tôi nghe rõ ràng tiếng cọt kẹt trở mình của chồng rất nhiều lần trong đêm.
Sáng hôm sau 2 vợ chồng tôi trở lại thành phố làm việc. Cô gái kia vẫn ở nhà với bố mẹ chồng, dù cô ấy đòi lên thành phố ở cùng, nhưng vì suy nghĩ cho tôi nên chồng tôi từ chối. Tôi biết làm như vậy là thiệt thòi với cô ấy, với lại phụ nữ mang thai rất nhạy cảm và hay tủi thân nên bảo anh cứ ở lại quê một thời gian, công việc của anh cứ tạm nghỉ cũng được. Chồng tôi ở quê nửa tháng rồi lại lên đi làm. Thời gian đó anh rất chiều tôi, điều gì cũng nghe theo tôi. Tôi bảo anh không phải áy náy, tôi không bao giờ bỏ anh, tôi hiểu nỗi khổ của anh nên anh đừng lo lắng.
Thế nhưng, đến khi bào thai được hơn 4 tháng thì cô gái kia bị tai nạn giao thông. Đứa bé không giữ được mà bản thân cô ấy phải cắt bỏ tử cung. Chuyện này khiến cả gia đình chồng tôi chua xót đau đớn. Bản thân tôi cũng thật lòng thương tiếc. Cô ấy ra viện, vợ chồng tôi đón về ở cùng nhà trên Hà Nội. Tôi chăm sóc cô ấy 3 tuần đầu tiên, sau đó cô ấy đã vực lại được tinh thần và ở nhà lo cơm nước cho vợ chồng tôi.
Tôi bảo anh không phải áy náy, tôi không bao giờ bỏ anh, tôi hiểu nỗi khổ của anh nên anh đừng lo lắng. (Ảnh minh họa)
Không hiểu sao, đúng thời gian này tôi lại bị mất kinh và thỉnh thoảng om om đau bụng. Tôi đi siêu âm thì được bác sĩ thông báo một tin động trời. Tôi có thai, được hơn 4 tuần tuổi. Tôi không tin vào mắt mình, nghi ngờ cả máy siêu âm nên làm luôn xét nghiệm máu. Cả đêm đó tôi không ngủ được, cũng không dám nói cho ai biết sợ mừng hụt. Sáng hôm sau tôi xin nghỉ việc, đến bệnh viện lấy kết quả và đúng sự thật rằng tôi đã mang bầu.
Niềm vui vỡ òa trong lòng tôi, tôi gọi điện cho chồng, bảo anh đến bệnh viện ngay lập tức. Chồng tôi hớt hải tới nơi và khi được tôi thông báo: “Anh ơi, em có bầu rồi, được 4 tuần rồi. Có bầu thật đấy”, anh đã vui sướng ôm chầm tôi rồi khóc nức nở.
Khi cô gái kia biết tin tôi mang bầu, cô ấy cũng bật khóc như mưa. Cô ấy bảo em mừng cho chị quá, em bị sẩy thai, em thấy ân hận và có lỗi với anh chị, nhưng may mắn rằng giờ chị có thai rồi, em cũng bớt được gánh nặng trong lòng.
Những ngày sau đó, cô ấy đi chợ nấu cơm, chăm sóc tôi không khác gì chị em ruột. Ba chúng tôi vẫn sống chung nhà, cô ấy nằm riêng một phòng. Tôi cũng cảm thấy tội nghiệp cô ấy khi không còn khả năng làm mẹ, lại không nghề nghiệp. Giờ nếu vợ chồng tôi bảo cô ấy đi, thì không khác gì những kẻ ăn cháo đá bát. Nhưng sống chung nhà, tôi không biết sẽ duy trì tình cảnh này được bao lâu.
Tôi biết mình ích kỷ, nhưng từ khi có thai, tôi lại muốn giữ chồng, chứ không muốn để anh có mối quan hệ tình cảm hoặc thân thể với người khác nữa. Tôi nên giải quyết với cô gái đó như thế nào? Liệu có nên cho cô ấy một số tiền lớn, tìm giúp cô ấy công việc nào đó rồi để cô ấy ra đi. Hay giữ lại và sống tiếp những tháng ngày chung nhà như hiện giờ?
Theo Afamily
Tưởng người yêu vội vã bỏ chạy sau thông báo của bác sĩ, ai ngờ...
Vị bác sĩ nhìn cô đầy lo lắng, nói rằng cô nên thông báo bệnh tình cho người thân. Chuyện tới mức này chắc Chi cũng chẳng thể giấu Khánh được nữa. Cô đau khổ nghĩ tới trường hợp xấu nhất là tình yêu mộng đẹp của mình sẽ tan vỡ nhưng ai ngờ.
Mang tâm trạng đau đớn rời khỏi bệnh viện, Chi không khỏi xót xa cho số phận mình. (Ảnh minh họa)
Chi và Khánh sinh ra là để dành cho nhau, ai cũng nói như vậy. Và đúng thế, hiếm có cặp đôi nào có tình yêu lãng mạn và thơ mộng như họ. Hai bên gia đình lại môn đăng hộ đối nên họ hàng đều mong họ sớm thành đôi.
Khánh đẹp trai, có tài, khéo ăn nói. Xét về mức độ quan tâm và cưng chiều người yêu thì hiếm có ai được như Khánh. Khánh đưa đón Chi đi làm hàng ngày dù nhà Khánh và nhà Chi cách xa nhau cả chục cây số, ngày nắng cũng như ngày mưa. Công ty của hai người cũng chẳng gần nhau mà có hôm Khánh còn lặn lội mang món mì xào mà Chi yêu thích sang tận văn phòng của Chi. Ai cũng tấm tắc Chi có con mắt nhìn người chuẩn, chọn được người yêu "vàng 10.
Chi cũng dành mọi thứ tốt đẹp nhất của mình cho Khánh. Đám cưới của họ dự định sẽ diễn ra vào cuối năm nay nếu như không có câu chuyện ấy.
Sức khỏe của Chi dạo này xuống cấp rõ rệt. Lồng ngực luôn trong tình trạng đau tức khiến Chi khó thở vô cùng. Mới đầu Chi còn nghĩ do công việc quá bận rộn và căng thẳng tinh thần nên Chi đã xin nghỉ mấy hôm để ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng sự mệt mỏi và những cơn đau dường như không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Khánh lo lắng cho sức khỏe của Chi nên giục giã Chi đi khám bệnh. Khánh nói Khánh sẽ đưa Chi đi nếu Chi ngại nhưng chuyến công tác đột xuất đã khiến Khánh phải thay đổi kế hoạch.
Một mình ngồi trong căn phòng trắng toát, Chi không khỏi thấy lo sợ. Chẳng hiểu sao từ lúc làm xét nghiệm xong, lòng Chi luôn có một cảm giác bất an khó tả. Chi sợ có chuyện chẳng lành. Vài tiếng sau, vị bác sĩ già mang khuôn mặt điềm tĩnh nhưng vô cùng nghiêm nghị tới gặp Chi. Mọi vật trước mắt Chi tối sầm lại khi cô nhận được tờ kết quả xét nghiệm. Cô có một khối u trong ngực. Bác sĩ nói chỉ cần Chi thuốc thang và cố gắng điều trị tốt thì sẽ vẫn giữ được nguyên vẹn khuôn ngực. Còn nếu không may mắn thì trường xấu nhất, Chi buộc phải cắt bỏ một bên ngực để bảo vệ sức khỏe
Mang tâm trạng đau đớn rời khỏi bệnh viện, Chi không khỏi xót xa cho số phận mình. Hình như tạo hóa thấy mọi thứ thuộc về cô quá hoàn hảo nên đang muốn lấy đi của cô một thứ gì đó cho công bằng thì phải. Rồi Chi chợt nghĩ tới Khánh, liệu rằng sau khi biết được sự thật này, Khánh có thể vẫn yêu thương Chi trọn vẹn như ngày đầu hay không?
Rồi Khánh cũng trở về, nhìn Chi gầy rộc, xanh xao, Khánh không khỏi xót xa. Khánh gác lại tất cả thú vui bên ngoài, dành hết thời gian rảnh sau giờ làm việc để chăm sóc cho Chi. Chi giấu Khánh, âm thầm tới bệnh viện điều trị. Cô nói dối Khánh cô phải đi công tác đột xuất nhưng thực chất là cô tới bệnh viện để chuẩn bị cho đợt điều trị lần thứ nhất. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với Chi, bác sĩ điều trị của cô thông báo mới có một tháng nhưng khối u đã không thể kiểm soát và cô buộc phải cắt bỏ một bên ngực để ngăn chặn khối u lây lan, bảo vệ tính mạng. Cú sốc này đối với cô quá lớn. Cô như người mất hồn khi rời khỏi bệnh viện trong lần thứ hai.
Về tới nhà, Chi đã thấy Khánh ngồi đợi sẵn. Thấy Chi, Khánh mừng rỡ lao tới ôm chầm lấy cô. Nhưng có lẽ cú sốc mà Chi vừa đón nhận đã vượt quá sức chịu đựng của cô nên cô đã ngất đi trong vòng tay Khánh. Tỉnh dậy, Chi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Vị bác sĩ nhìn cô đầy lo lắng, nói rằng cô nên thông báo bệnh tình cho người thân. Chuyện tới mức này chắc Chi cũng chẳng thể giấu Khánh được nữa. Cô đau khổ nghĩ tới trường hợp xấu nhất là tình yêu mộng đẹp của mình sẽ tan vỡ nhưng ai ngờ. Nước mắt cô đang rơi thì Khánh đẩy cửa bước vào, anh lại gần nhìn cô đầy âu yếm:
- Sao em ngốc thế, lại cam chịu đau khổ một mình như vậy. Chẳng phải em nói cho dù có chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau chia sẻ, có khó khăn gì cũng sẽ bên nhau vượt qua hay sao. Anh yêu em vì tâm hồn em chứ không phải vì cơ thể em. Anh phải cảm ơn khiếm khuyết nhỏ ấy vì nhờ có nó, anh mới biết anh yêu em, cần em nhiều đến thế nào.
Từng lời Khánh nói khiến trái tim Chi như bị bóp nghẹn trong hạnh phúc. Cô cảm thấy mình may mắn biết bao khi có được tình yêu sâu sắc và chân thành đến như vậy. Sau lần hoạn nạn này Chi mới hiểu, với một người con gái, có nhiều thứ còn cao thượng hơn hơn tình yêu, đó là sự hy sinh chân thành, sự cảm thông tới từ tận trái tim.
Theo blogtamsu
Về ra mắt, thấy nhà nghèo, anh bỏ tôi luôn Hơn 1 tháng sau, anh chỉ liên lạc với tôi có 2 lần. Và lần thứ 3 chính là lần anh thông báo, chúng tôi không hợp nhau và anh muốn chia tay. Yêu nhau được gần 1 năm, anh nói, đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh. Tôi đã chuẩn bị hành trang kĩ lưỡng. (ảnh minh họa) Ngày đó, tôi...