Thời thiếu nữ là khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái!
Thiếu nữ của tôi và bạn chắc là sẽ khác nhau, nhưng tôi chắc chắn là đoạn thời gian ấy là đẹp nhất. Thời thiếu nữ ấy, sẽ có khoảng thời gian chúng ta muốn thay đổi tất cả từ ngoại hình cho đến tính cách.
Có thể hi sinh mái tóc dài nuôi cả chục năm trời, tí tách một cái là mái tóc ngắn cá tính. Hay bắt đầu tập thắt bím giống một cô công chúa xinh đẹp. Chúng ta sẽ còn rất nhiều rất nhiều kí ức, chúng sẽ nằm gọn trong đầu ta, từng li từng tí trân trọng. Và tôi chắc rằng chúng ta không một ai mong quên được những kí ức, những đoạn thời gian tuyệt đẹp này.
Chắc hẳn là tốt đẹp, chắc hẳn không muốn nhớ, chắc hẳn tôi sẽ tạo cho mình thời thiếu nữ đẹp nhất.
Thời thiếu nữ ấy, mối tình đầu với chàng trai mình thích. Một thời theo đuổi, thích thầm, rồi lấy hết can đảm nói lên lời yêu: Anh à em thích anh. Một thời ấy, lặng lẽ ngắm nhìn chàng trai ấy cười, chơi thể thao, học bài, rồi lặng lẽ đi theo sau mỗi khi học về là hạnh phúc lắm rồi. Thời ấy, khi chia tay là khóc như mưa, chui đầu vào mền, buồn rầu không chịu ăn cơm, dù bố mẹ kéo chăn muốn c.hết tưởng bị bệnh gì, loạn cả lên. Sáng hôm sau đi học, 2 con mắt như gấu trúc, ai nấy cũng nhịn. Quạu hết cả ngày. Rồi cũng mong chóng quên được và bắt đầu cuộc tình mới.
Thời thiếu nữ ấy, chỉ cần có đám bạn thân là đủ, chúng là vitamin thiếu chúng là hôm ấy như x.ác c.hết vô cảm, chẳng nói chẵng cười. Có chúng là cứ như điên, tăng động hết mức, người khác nhìn sao cũng mặc kệ, cứ quẩy hết mình. Chúng nó là đủ. Nhiều lúc cứ muốn ôm tụi nó rồi bảo: ” Chúng mày à, sau này khỏi lấy chồng đi được không, chúng ta thuê một căn già rồi bám nhau tới già nhé”.
Video đang HOT
Thời thiếu nữ ấy, học hành là lo c.hết mất. Mỗi lần phát bài kiểm tra đều run cầm cập, lo sợ. Miệng cứ niệm Nam mô A di đà Phật, phát ra được cao điểm thì mặt kênh lên, cười tươi, còn phát ra điểm thấp là cả hôm ấy cứ ăn và ăn mặt rười rượi,về nhà làm một đống khẩu hiệu quyết tâm học hành. Cả phòng bừa bộn chứ được gì.
Thời thiếu nữ ấy, thần tượng ai mà không có. Bạn nữ thì thần tượng nam, bạn nam thì thần tượng nữ. Các nam thần của bạn nữ ai mà chọc đến hay tranh giành thì không may đâu, các bạn ấy sẽ điên lên và cào xé tất cả, một mực bảo vệ người tình không bao giờ cưới của mình. Các bạn ấy thường mơ mộng sau khi tao sẽ cười người như ảnh, đẹp trai, học giỏi như ảnh, mà biết đâu tao đẹp quá ảnh cưới tao luôn thì sao haha. Vui lắm cơ. Về đến nhà là ôm hôn hình rồi nói chồng à vợ về rồi. còn gì nữa cuộc sống thế là đủ.
Thời thiếu nữ ấy, ba mẹ nói là cãi, chỉ biết bướng. Cứ nói con độc lập rồi ba mẹ đừng cứ nhốt con mãi thế là khoảng mười mấy phút sau, mẹ ơi cái này làm sao ba ơi cái này làm sao, ông ơi, bà ơi, vô số ơi. Lúc ôn thi, nhận ra gia đình là tất cả “Con ơi uống sữa này rồi học tiếp, nhớ là phải cố gắng được học sinh giỏi đấy. Ba mẹ thưởng cho”. Cái kiểu dịu dàng ấy, cái p.hần t.hưởng ấy, không cố cũng cố cho bằng được.
Thời thiếu nữ ấy, chỉ biết gây sự. ghét đứa nào là xỉa xéo không buông. Làm đủ trò cho nó tức giận, hù nó bằng mấy thứ nó sợ, cứ gặp mặt nhau là cải lộn. Đến khi lớn dần, đó là những kỉ niệm vui.
Thời thiếu nữ ấy, sẽ có khoảng thời gian chúng ta muốn thay đổi tất cả từ ngoại hình cho đến tính cách. Có thể hi sinh mái tóc dài nuôi cả chục năm trời, tí tách một cái là mái tóc ngắn cá tính. Hay bắt đầu tập thắt bím giống một cô công chúa xinh đẹp.
Chúng ta sẽ còn rất nhiều rất nhiều kí ức, chúng sẽ nằm gọn trong đầu ta, từng li từng tí trân trọng. Và tôi chắc rằng chúng ta không một ai mong quên được những kí ức, những đoạn thời gian tuyệt đẹp này.
Theo Guu
Cái giá phải trả cho người con gái phản bội
Giá mà ngày ấy tôi không "tham phú phụ bần" bỏ người yêu nơi quê nghèo mà chạy theo người đàn ông có t.iền thì giờ đây cuộc sống của tôi đã khác.
Con gái ai cũng mong muốn kiếm được tấm chồng tử tế, chăm lo được cho gia đình, vợ con. Nhưng duyên phận là cái trời cho, khéo thì giữ lấy, không khéo thì tuột mất. Chị là một cô gái trẻ, tốt nghiệp đại học được hơn một năm, xinh đẹp, đảm đang, học hành giỏi giang, lại là con gái quê chân chất nên có nhiều người theo đuổi. Nhưng từ sớm chị đã có người thương nơi quê nhà.
Chị và anh yêu nhau từ thời sinh viên, hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau trên mảnh đất quê nghèo. Chị vốn học giỏi nên thi đậu đại học, còn anh phần vì sức học kém, lại thêm hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học xong cao đẳng anh bước chân vào cuộc sống mưu sinh, kiếm thêm t.iền nuôi chị ăn học tiếp.
Nhưng với tấm bằng cao đẳng, không t.iền, không quan hệ anh chẳng thể tìm cho mình được một công việc tốt, anh đành ngậm ngùi lao động chân tay trong các nhà máy, xí nghiệp ở Hà Nội một thời gian. Cuối cùng anh tự hiểu, nếu cứ tiếp tục bám trụ ở mảnh đất này, với đồng lương ít ỏi thì chỉ đủ t.iền ăn đạm bạc, t.iền thuê trọ và xe cộ đi lại mỗi khi về quê. Biết chẳng thể nuôi chị ăn học với đồng lương công nhân, anh quyết định về quê lập nghiệp. Ít nhất thì về nơi đây anh không mất t.iền trọ, t.iền xe cộ đi lại, và mỗi bữa cũng chỉ thêm bát thêm đũa cùng bố mẹ. Đến cuối tháng anh vẫn có chút t.iền gửi lên thành phố cho chị.
Làm gì, quyết định bất cứ điều gì anh đều nghĩ đến chị đầu tiên. Ngỡ tưởng chờ đến khi chị tốt nghiệp đại học anh chị sẽ có một đám cưới viên mãn. Nào ngờ xa mặt cách lòng, thêm phần khó khăn trong cuộc sống, cái nghèo khiến tình cảm cũng nghèo đi. Chị muốn thoát ra khỏi cái nghèo nên quyết phụ tình anh để theo một anh chàng giàu có. Yêu đại gia chị được yêu thương, chiều chuộng, được lo cho một công việc ổn định, chỗ ăn ở sang trọng.
Còn anh nơi quê nghèo chỉ biết nín lặng nỗi đau cầu chúc cho chị hạnh phúc, mặc cho những tiếng c.hửi mắng của gia đình, những lời an ủi, thương cảm của bạn bè anh vẫn đứng vững trên đôi chân của mình, cặm cụi làm ăn để quên đi nỗi đau mất người yêu.
Ngày chị lên xe hoa làm dâu phố thị cũng là ngày anh lên đường nhập ngũ. Anh tin chỉ ở nơi đó trái tim anh mới bình yên trở lại. Thậm chí chưa một lần anh trách chị "tham phú phụ bần" mà chỉ trách mình bất tài, vô dụng không lo được cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc cho người con gái mình yêu.
Nửa năm làm dâu phố thị chị mới thấm được nỗi đau khi "đũa mốc chòi mâm son". Ở nhà chồng chị bị bố mẹ chồng coi thường, thậm chí ngay cả người đàn ông ngày ngày chị gọi là chồng cũng coi chị không ra gì, là thứ thích thì để lại, chán ghét thì mắng nhiếc. Nửa năm chị ngậm đắng nuốt cay sống cảnh osin không công trong gia đình chồng, chứng kiến không biết bao lần chồng dắt gái về nhà.
Nhưng chị lại không thể thốt nên lời với những người xung quanh, chị sợ họ sẽ cười vào mặt chị, nói chị "đáng đời, tham phú phụ bần"... Mỗi khi ra đường, khi về quê, chị cố gắng chứng tỏ mình đang sống hạnh phúc, sung sướng. Nhưng phía sau ánh hào quang lấp lánh của kim cương, vàng bạc là nỗi đau của người con gái còn quá trẻ. Kể từ ngày lấy chồng giàu, sống cuộc sống khổ nhục, không một ngày nào chị nguôi nhớ về anh, về những ngày tháng cùng anh trải qua mưa nắng dãi dầu, nhưng nụ cười ngày ấy dường như đã tắt từ lâu trên đôi môi chị...
Theo ĐSPL
Chờ đợi trong vô vọng, liệu em có nên dừng lại không? Cuộc đời này dài rộng lắm, mình đâu thể chỉ biết đến mỗi mình nhau. Nếu đã biết người đó mãi mãi không thuộc về mình thì tại sao phải ngốc nghếch mà chờ đợi. Không biết một cô gái sau khi chia tay thì sẽ như thế nào nhỉ? Không phải một cô gái bội bạc, không phải một cô gái tham...