‘Thời nay, thật khó để không ngoại tình’
Đó là lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của em sau nhiều lần mời tôi cà phê ở một quán quen – nơi ngày xưa chúng tôi vẫn thường hẹn hò…
Nhận được điện thoại của em vào một chiều mưa tầm tã, tôi ngần ngừ không biết có nên đến gặp em hay không. Vì dù sao, chúng tôi cũng đã có một quãng thời gian khá dài ở bên nhau. Giờ đây, em đã có gia đình, có một cuộc sống yên ổn. Sự hiện diện của tôi lúc này biết đâu sẽ làm cuộc sống của em bị xáo trộn?
Nhưng giọng nói của em quá khẩn thiết, nó ẩn chứa nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui của một người phụ nữ đang có được hạnh phúc viên mãn trong cuộc sống gia đình. Dù hơi ngần ngại nhưng tôi vẫn lái xe đến chỗ hẹn.
Em òa khóc nức nở khi vừa giáp mặt tôi, làm tôi vô cùng bối rối, không biết xử trí thế nào. Em nói những câu ngắt quãng: “Anh ấy… ngoại tình rồi anh ạ… Ngay khi chúng em vừa mới kết hôn được… 3 tháng…”.
Một lúc sau, em cũng đã thôi khóc và kể tội ông chồng “bạc bẽo” của mình. “ Anh ấy đi suốt ngày. Anh ấy không để ý gì đến em, mặc dù trước khi cưới, anh ấy nói yêu em vô cùng. Em vẫn đi làm đều đặn. Em không bỏ việc để ngồi ở nhà làm con búp bê trong mắt anh ấy. Em vẫn chăm lo cho anh ấy chu đáo, vẫn ngày ba bữa cơm nóng, canh ngọt. Ấy vậy mà anh biết không, lúc nào anh ấy cũng chỉ có công việc và công việc”.
“Anh ấy đi nhiều lắm. Thời gian anh ấy ở nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Áo quần anh ấy lúc nào cũng được em giặt ủi sạch sẽ, chỉn chu. Em nghĩ là mình đã làm đúng bổn phận của một người vợ. Nhưng chồng em, anh ấy vẫn không có thời gian để nói chuyện với em lấy 30 phút. Em đâu cần nhiều tiền cơ chứ, em chỉ cần đủ sống thôi anh ạ”.
Video đang HOT
Em òa khóc nức nở khi vừa giáp mặt tôi, làm tôi vô cùng bối rối, không biết xử trí thế nào (Ảnh minh họa)
Dường như đã trút được phần nào nỗi ấm ức đè nén bấy lâu nay, em hạ giọng: “Em xin lỗi vì đã bắt anh nghe những chuyện này. Nhưng đúng là em không có ai thân thiết để tâm sự cả. Có phải cuộc sống ngày càng hiện đại thì con người càng khó bày tỏ không hả anh? Em có cảm giác, chồng mình cưới công việc chứ không phải cưới một người vợ”.
“Rồi anh ấy ngoại tình anh ạ. Em không ngờ anh ấy ngoại tình nhanh như thế. Em phát hiện ra và làm um lên một trận. Em không chịu đựng nổi điều đó. Cô ta là một cô gái còn trẻ và rất xinh đẹp. Trước khi cưới, chồng em cũng thường xuyên khen em bằng những mỹ từ như: “hoa hậu”, “xinh”, “gợi cảm”… nhưng cưới về rồi thì không. Đó là điều em thấy khó hiểu nhất. Bởi chúng em cũng chỉ mới bước vào cuộc sống vợ chồng, chưa có xung đột gì nhiều cả, cũng chưa có con cái. Có phải anh ấy không hề yêu em không?”
Tôi không thể trả lời tất cả những câu hỏi đó của em. Dù chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng tất cả đã là quá khứ, em đã có một lựa chọn khác. Tôi chỉ biết an ủi và khuyên em nên cho chồng mình một cơ hội.
Nhưng mật độ em gọi điện than vãn với tôi càng ngày càng nhiều. Lắm lúc, tôi nghe được sự tuyệt vọng của em qua từng câu chuyện. Tôi sợ em bốc đồng làm những chuyện dại dột, nên thỉnh thoảng cũng nhận lời gặp.
Sau nhiều lần điện thoại, đến lần gặp thứ 5, ở em đã có những sự thay đổi. Em tỏ ra bất cần và bi quan hơn về cuộc sống gia đình. Em cất giọng mệt mỏi:
- Anh ạ, em thấy một điều dường như đang trở thành quy luật trong cuộc sống của chúng ta. Lấy nhau một thời gian, chúng ta sẽ chán nhau rồi mỗi người sẽ đi tìm một hình bóng khác. Nhiều lần em tự hỏi, tại sao hiện nay, người ta dễ dàng ly hôn đến như thế? Phải chăng tình yêu đã không còn nguyên ý nghĩa giống như thời cha mẹ chúng ta sống nữa? Hay tình yêu đã thiếu đi nhiều yếu tố đảm bảo cho một cuộc sống gia đình yên ấm, hạnh phúc?
Những lời nói của em khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều (Ảnh minh họa)
- Dù sao, ngày xưa người ta cũng không gặp nhiều cám dỗ như bây giờ. Nhưng anh thử nghĩ xem, nếu chúng ta không đủ sức để vượt qua thì sẽ có bao nhiêu gia đình tan nát? Em cũng không nghĩ đấy là lời bao biện cho hành động ngoại tình. Sau những biến cố của gia đình em, em chợt nghĩ, thời nay, thật khó để không ngoại tình anh ạ. Có người ngoại tình vì chán cảnh gia đình, có người ngoại tình để tìm cảm giác lạ, cũng có người ngoại tình để đi tìm hạnh phúc thật sự của mình, nhưng chung quy lại, hành động này đều bị xem là xấu xa vì làm cho hàng triệu gia đình tan nát”.
Em nói rằng, lúc đầu, em thật sự căm ghét chồng mình, căm ghét hành động ngoại tình. Nhưng bây giờ, suy xét một cách kỹ càng, em thấy cũng thật khó để không “xao lòng” khi ngày ngày mình phải tiếp xúc với quá nhiều người, trong khi về phía bản thân mình cũng đang gặp một số vấn đề “không hài lòng”. “Riêng chuyện chồng em, có thể do tình yêu đối với em chưa đủ lớn để níu chân anh ấy trước những cám dỗ…” – em nói với vẻ mặt buồn buồn.
Những lời nói của em khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Bởi trong cái thời “hiện đại”, “hội nhập” hiện nay, người ta không còn bị ràng buộc bởi quá nhiều thang bậc giá trị nữa. Và điều này, đôi khi lại gây ra “phản ứng ngược”. Tôi không cho rằng, hết yêu mà cố chịu đựng để sống với nhau là một cách giải quyết tốt, nhưng tôi cũng không nghĩ rằng, để tìm kiếm tự do trong tình yêu, người ta có thể dễ dàng vứt bỏ mọi trách nhiệm đối với gia đình mình mới là cách tìm kiếm hạnh phúc đích thực.
Đợt này, em ít gọi điện hẳn. Tôi không biết em đã giải quyết được chuyện của mình hay là tránh gặp tôi để không xảy ra cảnh “lửa gần rơm”. Tôi thì thấy, đôi lúc trái tim mình cũng “rung rinh” trước em, và điều tốt nhất mình nên làm để không bị vướng vào chuyện “nem phở” là cố tỉnh táo và nghĩ đến trách nhiệm của mình khi đã quyết định lập gia đình. Tôi cười thầm: “đúng là thời nay, thật khó để không ngoại tình!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một chuyện tình của ngày xưa yêu dấu
Hôm nay, thời tiết đã chuyển, khí trời cũng se lạnh hơn, đã nhiều hơn những cơn mưa phùn, và cũng mãnh liệt hơn trong anh là một nỗi nhớ về em!
Ở phương trời xa xôi không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Có khoẻ không? Có nhớ anh không? Và mối tình đầu ngày nào liệu em đã quên?... Trong anh giờ đây là muôn ngàn suy nghĩ, nỗi nhớ về em mà không có một lời hồi đáp. Anh có còn yêu em? Anh không biết! Em có còn yêu anh? Anh càng không biết câu trả lời! Ngày xưa tình ta tựa cơn gió mùa xuân, đôi ta tựa hai bờ của một dòng sông. Mong manh một tình yêu giữa hai bến bờ, để rồi chỉ cần một con nước lớn trong cơn dông bão miền Trung đã cuốn em xa mãi đời tôi!
Ngày xưa khi đứng trước mặt em, nhiều lúc thực sự là anh chỉ muốn nói lên một điều, anh yêu em! Nhưng không gian lẫn thời gian đã không cho anh có cơ hội nói lên điều đó, hay cũng có thể là anh chưa thực sự dám đối mặt với tình cảm của chính mình. Ngày đó anh yêu em, điều đó là sự thật không thể phủ nhận. Anh đã từng nói "anh yêu em" qua những dòng thư, phải nói là anh viết rất thật, rất hay, và con tim anh còn yêu em hơn ngàn lời anh nói. Còn em đáp rằng, &'&'đó nào phải tình cảm của anh, có phải chăng đó là chuyện cổ tích?" Thực sự anh không biết phải nói gì vì lúc đó anh rất thất vọng về người mình yêu thương bằng cả con tim chung tình lại không tin lời nói từ trái tim anh, tin vào một tình yêu đẹp như câu chuyện cổ tích có thật giữa đời thường. Bây giờ, anh mới suy ngẫm thấu hơn, kĩ hơn, rồi cũng bỗng chốc giật mình mà nhận ra rằng đôi ta không thuộc về nhau nào phải do số phận mà do hai ta đã không thẳng thắn nói ra suy nghĩ của chính mình. Nhiều khi đứng trực diện, anh yêu em, mong đôi ta có được hạnh phúc như bao người nhưng lại không dám bày tỏ tình cảm trong tự đáy lòng. Còn em có thực sự yêu anh? Chỉ nhìn vào ánh mắt thôi, anh cũng đủ hiểu rồi...
Liệu rằng em có còn nhớ về anh, về những tình cảm ngày nào hai ta đã dựng xây? (Ảnh minh họa)
Nhiều buổi hoàng hôn trên biển, biển rất đẹp, bầu trời trong xanh vời vợi, và đôi ta chẳng khác gì hai đoá hướng dương sánh vai nhau khoe sắc giữa cuộc đời, bên màu xanh hi vọng của biển và hoàng hôn màu tím tượng trưng cho tình yêu và nỗi nhớ. Vậy mà anh đã ấp úng khi bày tỏ tình cảm, không thể nói ra lời yêu thương, còn em, thực sự chín chắn hơn khi không để ít hơn một lần cho người con trai như anh làm điều đó. Nhưng mà... Giờ nghĩ lại, anh đã nhận ra cái ngốc trong mình ngày xưa, khi em đã cho anh thật nhiều cơ hội nhưng anh thì lại chẳng biết đón lấy tí nào để rồi hai ta đã không thuộc về nhau!
Lúc này đây, khi mỗi người chúng ta đã thực sự có trong bản thân mình những suy nghĩ của một người trưởng thành, anh chỉ mong khi gặp nhau hãy trao nhau một nụ cười trìu mến, một lời hỏi thăm ân cần, thế là hạnh phúc lắm rồi. Tình cảm ngày xưa hãy xếp nó vào trong ngăn kí ức, hãy để nó sống trong lòng của nhau mà mang tên &'một chuyện tình của ngày xưa dấu yêu'. Để biết rằng, ta đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, dù là không nhiều nhưng cũng đủ để anh mang theo suốt cuộc đời hay giản đơn hơn là sưởi ấm con tim anh vào những lúc cô đơn như giây phút này đây. Anh vẫn luôn cầu chúc em được hạnh phúc bên người thực sự hiểu em hơn anh và vững bước đi trên con đường em đã chọn, chúc em thành công.
Hạnh phúc có khi chỉ là được có em bên cạnh, san bớt niềm vui nỗi buồn! Nhưng giờ này giữa hai ta đã có một khoảng cách. Hai trái tim bên nhau bên ngày nào giờ có còn là của nhau? Liệu rằng em có còn nhớ về anh, về những tình cảm ngày nào hai ta đã dựng xây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bao giờ cho đến ngày xưa? Thế là mình đã quen nhau đwợc hơn 7 tháng rồi Sóng nhỉ, thời gian trôi thật nhanh. Bảy tháng với biết bao kỷ niệm vui buồn, không biết Sóng có nhớ những ngày đầu tình cờ quen biết không, còn N không thể quên được. Tiếng nói ấy tiếng cười ấy mãi khắc ghi trong tâm trí N., đã có lần N....