Thời nào mà anh ấy vẫn quan tâm chuyện trinh tiết?
Đến đêm tân hôn anh hỏi &’tại sao em không còn trinh tiết? Vậy em đã ăn nằm với ai rồi?’. Tôi choáng váng, tôi hơi ngạc nhiên về câu hỏi của anh.
Trước khi đến với anh, tôi chưa từng nói mình không yêu ai trước đó, cũng không bao giờ khoe khoang là mình còn trong trắng hay không. Tôi chỉ dành cho anh tình cảm chân thành, một trái tim nồng nhiệt vì yêu một người.
Gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn, tôi cực kì ấn tượng với anh. Người đàn ông ngăm ngăm đen, cao trên 1m7. Tôi đã bị hút hồn bởi nụ cười duyên của anh. Tôi rất thích những người đàn ông như thế. Anh đã lọt vào tầm ngắm của tôi, vì dáng người như của anh rất hợp với sở thích trước giờ của tôi.
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện xã giao, chào hỏi nhau. Sau đó, chẳng hiểu duyên số thế nào, người bạn của tôi lại giới thiệu anh với tôi. Thì ra, hai anh học cùng lớp với nhau thời đại học. Tôi vui sướng lắm và càng coi đó là duyên số của mình.
Tôi và anh nói chuyện có vẻ hợp nhau. Càng có cảm tình thì lại càng dễ gần gũi nhau hơn. Anh kể cho tôi nghe nhiều chuyện về tuổi thơ của anh, tôi thì hay tâm sự với anh cách nghĩ, cách sống trong tương lai. Nói chung, chúng tôi rất vui, thoải mái và thân thiện khi nói chuyện cùng nhau. Tôi cảm thấy thật may mắn khi gặp được anh. Tình cảm bạn bè khiến chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện xã giao, chào hỏi nhau. Sau đó, chẳng hiểu duyên số thế nào, người bạn của tôi lại giới thiệu anh với tôi. (ảnh minh họa)
Mỗi tối, anh đều gọi cho tôi để tâm sự, nói về chuyện gia đình, chuyện thuở nhỏ, chuyện anh đi học như thế nào. Tính anh rất khôi hài nên nhiều khi hay nói cho tôi những câu chuyện hay, giọng rất hài hước. Tôi cười suốt khi được nói chuyện cùng anh. Có những nỗi buồn cũng qua nhanh chóng khi được anh tâm sự, được anh an ủi. Tình bạn lâu dành thành tình yêu như thế…
Một ngày, anh tỏ tình với tôi. Anh nói anh rất yêu tôi, muốn được ở bên cạnh tôi nhưng không dám ngỏ lời. Đến bây giờ anh mới có đủ can đảm làm điều đó.
Tôi cảm ơn anh đã dành tình cảm cho mình, thật sự tôi quá xúc động. Tôi không tin là có ngày mình lại được làm người yêu của anh. Dù biết là anh cũng có tình cảm với tôi nhưng mọi thứ mông lung, tôi cũng không biết ngày nào anh sẽ tỏ tình với mình. Sợ rằng những người con gái khác sẽ dành chỗ của tôi. Thế mà hôm nay, khi mọi thứ thành sự thật, tôi thật sự quá vui và hạnh phúc…
Video đang HOT
Chúng tôi yêu nhau thật nồng nàn. Tình cảm cả hai dành cho nhau đều chân thành nên không có gì cản trở được chúng tôi hết. Có nhiều chuyến du lịch cùng nhau, tụ tập bạn bè, vui vẻ với anh em. Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp. Bạn bè thường khen tôi khéo vì có người yêu đẹp trai lại ăn nói dễ nghe như anh. Tôi cũng tự hào lắm…
Tôi đã nói với anh nhiều lần rằng tôi yêu anh chân thành, bằng cả trái tim mình. Tôi không hề lừa dối ai, cũng không nói sai gì cả. (ảnh minh họa)
Đưa anh về ra mắt, bố mẹ, bạn bè, tất cả mọi người đều khen ngợi anh. Ai cũng nói anh sẽ là người chồng tốt trong tương lai. Tôi cảm thấy biết ơn anh rất nhiều vì đã dành cho tôi những ngày tháng hạnh phúc như vậy…
Hai chúng tôi trân trọng nhau, yêu thương và quan tâm cả hai bên gia đình. Chúng tôi kết hôn sau hơn 1 năm tìm hiểu. Thời gian tuy không dài nhưng tôi luôn cảm thấy mình chỉ cần như thế là đã quá hiểu con người anh…
Nhưng có lẽ tôi đã sai. Chính tôi đã tự biến mình thành người lụy tình, quá tin vào tình yêu, vào những gì anh nói. Thời gian yêu, thú thực là cũng có nhiều lần anh đòi hỏi này kia, nhưng tôi đã từ chối. Tôi luôn nói với anh đợi tới đêm tân hôn, tôi không muốn trao thân trước khi về làm vợ anh. Thật ra, tôi sợ nếu như đã trao cho anh rồi thì sau này anh sẽ nhanh chán mình, hoặc có chuyện gì xảy ra, tôi cũng đâu biết. Tôi luôn nghĩ như vậy nên nhiều lần từ chối anh.
Anh thì lại nghĩ khác, anh nghĩ là tôi còn trong trắng. Vì vậy, anh mới tin tưởng tôi, giữ gìn cho tôi. Nhưng bây giờ, khi sự trong trắng không còn, khi anh phát hiện tôi đã là một người đàn bà, anh mới hoảng hốt hỏi tôi. Anh hỏi tại sao tôi lại như vậy, tại sao tôi lại lừa dối anh.
Tôi thật sự không hiểu nổi anh. Người đàn ông hiện đại như anh mà còn quan trọng chuyện trinh tiết của người anh yêu cho tới tận ngày hôm nay. (Ảnh minh họa)
Tôi nào có lừa dối anh. Tôi chưa từng thừa nhận mình là con gái, cũng không có nói gì dối trá với anh. Bây giờ anh vu cho tôi cái tội đó. Là tự anh nghĩ như vậy và giờ tự anh lại đổ tội cho tôi. Tôi đau khổ khi nhận một cái tát lạnh lùng của người đàn ông tôi yêu vì tôi đã dối trá khi yêu anh. Thật cay đắng biết bao, đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc lại trở thành ngày đầy nước mắt và đau đớn.
Tôi đã nói với anh nhiều lần rằng tôi yêu anh chân thành, bằng cả trái tim mình. Tôi không hề lừa dối ai, cũng không nói sai gì cả. Bây giờ, anh phụ tình thì tôi đành lòng, tôi chấp nhận tất cả mà thôi…
Tôi thật sự không hiểu nổi anh. Người đàn ông hiện đại như anh mà còn quan trọng chuyện trinh tiết của người anh yêu cho tới tận ngày hôm nay. Tại sao anh có thể làm như thế, tại sao anh lại không sống thoáng ra, nghĩ thoáng đi mà lại làm tôi khổ thế này. Tôi thật sự thất vọng về người chồng tôi tin tưởng và yêu thương. Phải chăng, 1 năm qua tôi chẳng hiểu gì về anh cả?
Theo Khampha
Để chúng tôi hạnh phúc được không?
Ngay lần đầu thiên Thảo gặp Lân, hình ảnh của một chàng trai lịch lãm, hào nhã và hết sức thông minh đã khiến trái tim Thảo loạn nhịp.
Thảo biết mình đã yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính vì thế mà Thảo tìm mọi cách để có thể vào làm cùng công ty với Lân. Và sau rất nhiều lỗ lực cuối cùng Thảo cũng trở thành đồng nghiệp của anh.
Nhưng thật ra, ngay lần đầu tiên gặp Thảo tại đám cưới bạn anh hôm đó, Lân đã để ý cô phù dâu có vẻ đẹp dịu dàng và đôn hậu ấy. Nét đẹp của Thảo không sắc sảo, hiện đại và phô trương... như những cô gái anh vẫn gặp mà Thảo mang nét đẹp phảng phất nét truyền thống, kín đáo thầm kín, duyên dáng... của người phụ nữ Việt Nam. Khi đó Lân đã tiếc hùi hụi vì từ chối không làm phù rể cho thằng bạn. Rồi hôm nhìn thấy trong đống hồ sơ tuyển dụng có Thảo. Lân đã thấy trái tim mình lạc nhịp.
Rồi họ yêu nhau, như một điều tất yếu. Ai cũng khen họ dẹp đôi, Lân đẹp trai phong độ, còn thảo thì hiền dịu, đoan trang. Có lẽ họ là đôi trẻ trời sinh ra là để cho nhau. Nhưng tiếc là trời cho họ mọi thứ như: nhan sắc, tình yêu cuồng nhiệt và một cái kết có hậu, một công việc vừa ý và thành đạt, được chúc phúc bởi tất cả mọi người thân yêu, một cuộc sống sung túc đủ đầy... Chỉ trừ có một thứ: Đó là đứa con, thứ kết tinh hiện thực nhất tình yêu của họ thì ông trời lại từ chối! Đó là thứ thiếu thốn duy nhất trong cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ ấy! Cuộc sống quả thật không khi nào cho người ta tất cả mọi thứ và khiến người ta hài lòng viên mãn như một viên bi tròn hoàn hảo. Nếu được thứ này thì sẽ mất thứ khác! Nhưng thứ mà ông trời không cho Lân và Thảo chẳng phải là thứ tàn nhẫn nhất sao?
Những năm đầu thì mọi thứ trôi qua trong êm đềm. Nhưng rồi khi biết chuyện Lân và Thảo không có con thì những người hàng xóm xung quanh bắt đầu nhìn Lân và thảo mà lắc đầu: Trời đất, một chàng trai cao mét tám như một người mẫu, đẹp trai, khỏe mạnh và rất nam tính như thế mà không thể có con sao? Hay một cô gái thắt đáy lưng ong, xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại không thể sinh con thì cũng vứt? ... Lân và Thảo chỉ biết im lặng.
Nếu được thứ này thì sẽ mất thứ khác! Nhưng thứ mà ông trời không cho Lân và Thảo chẳng phải là thứ tàn nhẫn nhất sao? (ảnh minh họa)
Dường như cái mái ấm hạnh phúc bé nhỏ dù được vun đắp bởi thứ tình yêu chân thành và cuồng nhiệt của Lân và Thảo cũng bắt đầu bị thử thách bởi quá nhiều cơn bão tố của cuộc đời. Chỉ tính riêng chuyện họ không thể có được đứa con của chính mình dù năm lần bảy lượt đưa nhau đi viện rồi lại thất vọng đã là một cơn bão có sức công phá quá lớn rồi! Cái mái ấm mong manh ấy tưởng như có thể bị thổi bay không còn lại gì nữa. Bởi chính người trong cuộc mới là người tạo ra cơn bão ác nghiệt này!
Ấy vậy mà những cơn bão ác mồm ác miệng và thiếu sự cảm thông chân thành ở xung quanh cũng khiến cuộc sống của Lân và Thảo nồng nặc mùi định kiến. Họ thì thầm to nhở hay tám với nhau kiểu như: Lâm chẳng đủ tưu cách làm đàn ông, nhìn chỉ được cái mã... Còn Thảo thì: Cây khô không lộc người độc không con, điếc rồi... Rồi còn hai bên gia đình: mẹ chồng Thảo thì mỗi lần nhìn con dâu lại than ngắn thở dài, đằng ngoại thì cha mẹ sốt ruột đứng ngồi không yên... Và còn cả chính bản thân Thảo và Lân nữa, cái cơn khát có được đứa con của chính mình trong trái tim họ có lẽ như cái mảnh đất nơi sa mạc khô càn cả nghìn năm chưa được đón một giọt nước mát lành nào, ai có thể thấu hiếu được cái cảm giác bỏng rát nơi tim và khát cháy tâm hồn của người đàn bà và một người đàn ông trong hoàn cảnh ấy...
Liệu một mái ấm mỏng manh có thể sống vững vàng được với ngần ấy cơn bão gió của cuộc đời không? Lân và Thảo có thể đủ tự tin và bản lĩnh để còn có thể sống hạnh phúc bên nhau tới suốt cuộc đời như những ngày đầu họ tâm niệm? Căn nhà ấy, thứ nền móng tình yêu của họ có đủ vững vàng mà vượt qua ngàn cơn bão tố của cuộc đời và cả người đời không? Khi mà những lời: Sớm muộn gì rồi cũng bỏ nhau thôi thỉnh thoảng lại theo những cơn gió trời độc ác mà thổi vào tai họ? Khiến trái tim họ không ngừng nhói lên cái cảm giác đau đớn và tổn thương?
Nhưng có lẽ cũng chính vì thế nên Lân và Thảo nhất định phải sống hạnh phúc bên nhau để thách thức mọi cơn giông tố, mọi cái nhìn khó hiểu, hoài nghi, mọi lời thì thầm nhói tim cảu những người dưng vô tình! Và cả với cái thử thách vô cùng cay đắng và khắc nghiệt mà tạo hóa bắt họ phỉa gánh chịu...
Khi mà hàng triệu người trên thế giới này cũng đang có cuộc sống như họ và có cả nghìn cặp vợ chồng sống mà không sinh con đó thôi? (ảnh minh họa)
Vì thế, những người xung quanh vẫn thấy Thảo và Lân hàng ngày chở nhau đi làm, khi nào họ cũng như đôi trẻ mới hẹn họ, khi nào Thảo cũng ngồi phía sau và ôm Lân thật chặt. Chiều về, họ thấy đôi vợ chồng trẻ ríu rít nấu ăn, làm việc nhà và đi tập thể dục cùng nhau. Họ vẫn sống cuộc sống của đôi vợ chồng son gần cả chục năm nay và khi nào họ cũng nhìn nhau với ánh mắt như ngày đầu và nụ cười vẫn nở trên môi mỗi khi họ nhìn nhau. Nhưng ngay cả khi họ hạnh phúc, người ta cũng chẳng tin, có người nói là Lân và Thảo chị giả bộ thế thôi, chứ đêm về chắc lại khóc thầm, nằm quay lưng vào nhau?
Thế đấy, Thảo và Lân thấy mình nếu như sống vừa lòng người khác thì thật đến chính cả bản thân mình dù có phân ra được một đống người mỗi người sống theo một kiểu cũng không thể vừa lòng được tất tật số đông. Sống suốt ngày buồn bã thì họ bảo: không có con thì chả buồn! Sống vui vẻ thì họ bảo: Đúng là vô tâm nhỉ? Sống hạnh phúc thì người ta nói: chắc chỉ giả vờ thôi... Cuối cùng chính Thảo vầ Lân nghĩ: họ hãy sống cho chính bản thân , cho cuộc đời họ và làm sao chính bản thân cảm thấy thoải mái nhất là được. Chẳng nhẽ, chỉ vì không có con mà họ không thể nào sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau sao? Không thể có được một tổ ấm như tất cả những cặp vợ chồng khác? Khi mà hàng triệu người trên thế giới này cũng đang có cuộc sống như họ và có cả nghìn cặp vợ chồng sống mà không sinh con đó thôi?
Đời không cho người ta sống một cuộc sống vẹn toàn như ý thì hãy chấp nhận sống với những thiếu thốn, khiếm khuyết của bản thân và chấp nhận nó là cách khiến cuốc sống của chính mình thoải mái hơn. Nên Thảo và Lân vẫn sẵn sàng sống hạnh phúc ngay cả khi tất cả mọi người nghĩ họ không thể! Kẻ hạnh phúc nhất là kẻ sống hợp với tất cả những gì mình có, còn kẻ bất hạnh nhất là kẻ luôn mơ ước những thứ mình không thể có! Và thiết nghĩ, trên đời này, có thứ gì mà con người không có được mà khiến họ vui lòng đâu? Nên những người thiếu thốn mà vẫn có thể sống hạnh phúc thì hãy để họ được hạnh phúc!!
Theo Khampha
Bí quyết tránh xung đột trong tình yêu Để đi đến tới cuối con đường tình yêu, mỗi chúng ta đều phải cố gắng rất nhiều. Boldsky đã liệt kê một số cách giúp bạn tránh những bất đồng và nuôi dưỡng tình cảm để luôn hạnh phúc trong tình yêu. Không nhắc lại chuyện quá khứ Tranh cãi về những chuyện xảy ra cách đây vài ngày, vài tuần hay...