Thói hoang của vợ
Sau gần 10 năm sống chung, tôi phát hiện (có lẽ là một phát hiện quá trễ) rằng vợ chồng thường cãi nhau những lúc nhà hết tiề.n.
Tôi cũng từng nghĩ đơn giản rằng, sao vợ “xấu tính” thế nhỉ, lúc tiề.n bạc rủng rỉnh thì cứ nở miệng cười, chồng có chút lỗi gì cũng xuề xòa cho qua. Thế nhưng khi nhà hết tiề.n, vợ “soi” chồng rất kỹ, rồi dễ nổi nóng, hay gây sự. Vợ thực sự “yêu” tiề.n đến thế sao?
Tôi đã từng chế.t mê chế.t mệt nàng – vợ tôi bây giờ – bởi tính phóng khoáng. Ngày mới ra trường, vợ từ chối việc ở một công ty tư nhân có lương cao để đi làm tự do với thu nhập bấp bênh chỉ vì được thỏa sức sáng tạo. Vợ cũng từng dốc hết tiề.n để giúp đỡ những người không thân thiết lúc họ khó khăn. Tôi đã từng nghĩ, mình rất hợp với bà xã, vì ai cũng thoáng, nhất là về tiề.n bạc. Cả hai chỉ cần sống bằng cảm xúc tươi đẹp, đồng điệu với nhau trong từng ý tưởng sáng tạo. Vậy là đủ!
Nhưng sau đám cưới, mọi chuyện dần khác. Sinh hai đứa con, vợ ở nhà chăm con và cộng tác với một số công ty thiết kế mỹ thuật. Tôi vẫn làm tự do với công việc thiết kế nội thất. Thu nhập không tăng, nhưng nhu cầu chi tiêu lại đội lên. Vợ chồng tôi vẫn giữ thói quen chi tiêu thoải mái. Đã thế, tôi còn động viên vợ: “Kệ, cứ xài, mình còn sức, còn kiếm được tiề.n, quan trọng là có sức khỏe”. Nhưng sự đời không đơn giản như vậy. Hầu bao của gia đình liên tục bị thâm hụt. Tần suất cáu kỉnh của vợ ngày càng dày hơn. Ban đầu là “bao giờ nhà mình có khoản tiề.n mới?”, sau đó là “sao mãi mà anh không mang tiề.n về cho em?”, sau nữa là “anh chi tiêu cái quái gì mà chẳng đưa được đồng bạc nào về cho vợ con vậy?”.
Những lần gặp trắc trở trong công việc, tôi đi tiêu sầu bằng rượu bia, về đến nhà, lại muốn quay ngoắt ra đường trở lại vì vợ đón bằng câu “không lo kiế.m tiề.n mà cứ đi nhậu hoài là sao?”. Hình ảnh phóng khoáng, cá tính, sâu sắc về vợ như mất hết. Gặp vợ, hầu như tôi chỉ còn đối diện nỗi lo về tiề.n.
Tĩnh tâm ngồi lại, tôi nghiệm ra cách chi tiêu kiểu “nghệ sĩ” của hai vợ chồng là không ổn. Vợ tôi vẫn có thể là một người phụ nữ cá tính, luôn nở nụ cười duyên dáng và kiêu kỳ nếu không vướng bận chăm sóc hai đứa con thơ và ti tỉ mối lo liên quan đến tiề.n. Có những hôm, đang làm việc mà vợ léo nhéo nhắn tin: “Anh ơi, điện lực họ gửi thông báo cắt điện vì quá hạn đóng tiề.n”, “chiều nay anh cố gắng đưa về một ít tiề.n để đóng học phí cho con nha”, “người giúp việc xin ứng lương để đi khám bệnh, anh xoay được không”… Những tin nhắn kiểu ấy khiến tôi chẳng thể tập trung làm việc.
Tâm lý co.i thườn.g tiề.n bạc, cách chi tiêu bạt mạng của vợ chồng tôi đã thực sự đẩy gia đình vào thế “giật gấu vá vai”. Tình cảm vợ chồng cũng biến thiên theo số tiề.n trong túi, càng thiếu tiề.n càng dễ “cắn” nhau. Thực ra, tôi cũng đã từng đặt mình vào vị trí của vợ, và thấu hiểu được tại sao một người dễ thương lại trở nên dễ cáu bẳn như vậy. Nhưng nói đi cũng cần nói lại, trong gia đình, vợ là người “tay hòm chìa khóa”. Hơn một lần tôi đã nhắc khéo vợ về việc chi tiêu, nhưng đều bị chặn họng: “anh làm chẳng được bao nhiều tiề.n, gia đình có rất nhiều khoản để chi mà anh còn về hạch sách vợ”.
Video đang HOT
Xem ra, việc thay đổi thói quen tiêu hoang của vợ chồng chúng tôi không đơn giản chút nào.
Theo VNE
Yêu hai năm không bằng gặp phút chốc
Anh ở phương xa, một lòng một dạ yêu thương tôi, còn tôi lại lao vào vòng tay người khác.
Tôi và bạn trai yêu nhau được hai năm. Có thể nói, tình cảm của chúng tôi rất sâu đậm, dù người ở miền Nam, kẻ miền Bắc. Mỗi năm anh chỉ được nghỉ phép vài lần nên chúng tôi chỉ có thể gặp nhau được dịp đó. Dù ở xa nhau nhưng tình cảm tôi dành cho anh suốt hai năm qua không hề thay đổi... cho đến khi người ấy xuất hiện.
Tôi quen anh ấy ở nơi tôi làm thêm. Anh đang học tiếng Hàn và làm việc cho một công ty Hàn Quốc, còn tôi là sinh viên năm thứ tư khoa Hàn. Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, chúng tôi đã nói chuyện rất hợp nhau.
Ngày mới quen, tôi và anh chỉ đi chơi với nhau như những người bạn bình thường. Tôi nghĩ rằng, mình có thêm một người bạn để tâm sự cũng tốt. Vì thế tôi đã không ngại ngần khi đi chơi với anh đến tận 12h đêm. Càng ngày, chúng tôi trở nên thân thiện và quý mến nhau hơn.
Anh là người miền Nam, mỗi khi anh ra Bắc công tác, chúng tôi mới có cơ hội được gặp nhau. Tình cảm tôi dành cho anh cứ lớn dần... để rồi, tôi yêu anh từ lúc nào không hay biết.
Càng ngày, tôi càng thấy mến anh hơn, nhớ anh nhiều hơn... và dường như tôi đã quên đi người yêu hiện tại của mình, tôi trở nên trốn tránh và nói dối người yêu mình nhiều hơn. Tình cảm tôi dành cho người yêu cũng phai nhạt dần... mặc dù tôi biết, anh ấy rất yêu tôi.
Thời gian trôi qua, tôi ở bên anh chàng mới nhiều hơn, trò chuyện với anh nhiều hơn, gần gũi với anh nhiều hơn... và chuyện gì đến cũng đã đến... Qua những buổi đi chơi với nhau, chúng tôi đã đi quá giới hạn cho phép. Nhưng sau những lần như thế, hai chúng tôi lại oán trách bản thân mình sao hành động dại dột quá!
Tôi tin anh là người tốt và tôi cũng hiểu, đó chỉ là bản năng của đàn ông, chứ anh không hề muốn lợi dụng tôi. Tôi không oán trách anh, chỉ oán trách bản thân không biết giữ mình, đã để tình cảm chi phối. Tôi hận mình vì quá yêu anh mà đã lừa dối người yêu mình. Tôi cảm thấy mình không còn xứng đáng với anh ấy nữa.
Dù ở phương xa, anh vẫn dành cho tôi biết bao sự yêu thương, quan tâm, săn sóc, còn tôi thì ở đây và lừa dối anh.
Sự lạnh lùng, nhẫn tâm của anh cũng không đủ để tôi quên được anh (Ảnh minh họa)
Bây giờ, người ấy đã vào lại miền Nam, có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa... nhưng tôi vẫn luôn nhớ anh, dành cho anh biết bao yêu thương vô bờ.
Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin, viết thư cho anh không biết bao lần... nhưng anh không hề đáp lại. Thi thoảng anh có nhắn lại vài tin nhưng cũng chỉ là hỏi han xã giao. Tôi đã nói rõ tình cảm của mình dành cho anh, tôi bảo rằng, tôi rất yêu anh và nhớ anh biết bao! Nhưng anh luôn gạt đi và khuyên tôi: "Em không nên như thế!".
Tôi không biết anh đang nghĩ gì mà muốn gì? Có lẽ anh muốn tôi quên anh đi và không muốn gặp lại tôi nữa. Anh làm như thế là muốn tốt cho cả hai, tôi hiểu... nhưng tôi vẫn yêu anh và âm thầm chịu đựng nỗi nhớ thương anh. Tôi không biết anh có chút tình cảm nào dành cho tôi hay không? Hay tình cảm tôi dành cho anh chỉ là thứ tình yêu đơn phương, tình cảm từ một phía?
Gần đây tôi được biết anh đã có người yêu, vậy mà tôi vẫn nhắn tin cho anh mỗi ngày, vẫn chúc mỗi buổi sáng tốt lành. Tôi biết rằng, ở nơi ấy, anh có người để quan tâm, chia sẻ, có người để anh dẫn đi chơi, trò chuyện... và có lẽ, anh không còn nhớ đến tôi nữa. Anh chỉ cần tôi khi nào anh ra Hà Nội thôi... Cứ nghĩ thế, lòng tôi quặn thắt.
Nhiều lúc tôi trách anh, trách bản thân mình ngu ngốc... nhưng sự lạnh lùng, nhẫn tâm của anh cũng không đủ để tôi quên được anh. Tôi cứ hoài làm phiền anh như thế, suốt ngày gọi điện, nhắn tin cho anh, dù biết mình chẳng nhận được điều gì.
Tôi cố gắng quên anh bằng cách lao đầu vào ôn thi. Nhưng những hình ảnh về anh, những kỷ niệm về anh vẫn hiện lên trong đầu tôi mỗi ngày. Tôi muốn được gọi điện, muốn nói chuyện với anh biết bao nhiêu... nhưng tôi sẽ nói gì với anh đây? Nói cho anh biết về những suy nghĩ rối bời trong tôi hay giả vờ như không có chuyện gì, để nói chuyện với anh như những người bình thường, như cái ngày đầu tôi gặp anh với hình ảnh cô gái ngây thơ?
Nhiều lúc tôi có ý nghĩ muốn được đi tu để giũ bỏ hết mọi vướng bận trong lòng... nhưng làm sao tôi có thể tĩnh tâm để tu được đây? Tôi vẫn nghe điện thoại của người yêu mỗi ngày nhưng tình cảm của tôi lại dành cho bóng hình khác.
Tôi buồn bã và sống trong sự trách móc của bản thân, không biết rồi mình sẽ đi đâu, về đâu? Chẳng lẽ tôi cứ tiếp tục lừa dối người yêu của mình thế này sao? Chẳng lẽ tôi cứ ôm mộng và chờ đợi một điều gì đó, dù biết nó sẽ không xảy ra?
Đã bao lần tôi tự nhủ phải quên hình bóng anh ấy đi để quay lại với mối tình hai năm của mình. Nhưng hễ cứ đứng lên, tôi lại gục ngã. Tôi phải làm sao? Thực sự tôi không biết mình phải làm gì để cứu lấy bản thân lúc này nữa?
Theo 24h