Thời gian và khoảng cách: Kẻ thù của hạnh phúc
Một khi thời gian ở bên nhau không được đủ nhiều, khoảng cách chia xa là quá lớn, hạnh phúc sẽ chợt tan biến như một điều tất nhiên.
Chị và anh cưới nhau từ năm 1999, khi chị vừa bước sang tuổi 20, còn anh thì tròn 23 tuổi. Anh chị đến với nhau qua quá trình tìm hiểu lâu dài và bằng tình yêu chân thành, sâu lắng. Cuộc sống hạnh phúc mới được 3 năm thì chị quyết định đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan.
Ở thời điểm đó, anh cũng nghĩ đơn giản là chị đi rồi sẽ về, gia đình sẽ lại đoàn tụ, vả lại, hoàn cảnh kinh tế bấy giờ quá khó khăn, nếu chỉ trông mong vào mấy sào ruộng thì đến bao giờ anh chị mới khá lên được, rồi cả con cái sau này cũng sẽ khổ như bố mẹ chúng thôi. Chị đi rồi, anh mới cảm nhận được sự trống trải, cô đơn trong tâm hồn, và nhiều suy tư, cảm xúc chất chứa, không biết giải tỏa nơi đâu, khiến tình cảm vợ chồng như ngày càng phai nhạt.
Ảnh minh họa.
Năm 2008, anh quyết tâm đi xuất khẩu lao động ở CHLB Đức như một sự giải thoát. Vậy là anh ở Âu, chị ở Á, hai người tựa như Ngưu Lang, Chức Nữ, đã xa lại càng xa hơn. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, mới đây, anh chị đưa nhau ra tòa, chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài hơn 15 năm trời, nhưng thời gian ở bên nhau chỉ tính theo ngày, theo tháng.
Ai đó nói rằng, “kẻ thù” của hạnh phúc chính là thời gian và khoảng cách. Và rằng, một khi thời gian ở bên nhau không được đủ nhiều, khoảng cách chia xa là quá lớn, hạnh phúc sẽ chợt tan biến như một điều tất nhiên. Nhưng, thực tế cho thấy “kẻ thù” của hạnh phúc về thực chất lại chính là sự mất mát niềm tin và sự thiếu đức hy sinh. Bởi, không ít cặp vợ chồng dù ở bên cạnh nhau, không xa rời nửa bước, nhưng vẫn chia tay bởi hai “kẻ thù” này. Ngược lại, nhiều cặp vợ chồng dù xa cách ngàn dặm, nhưng nếu đặt trọn niềm tin và thấu hiểu sự hy sinh dành cho nhau, cuối cùng họ vẫn hạnh phúc đến trọn đời.
Video đang HOT
Hạ Quảng
Rơi nước mắt với lá thư của người vợ ung thư viết cho chồng phản bội
Bạn có thể giữ được tình yêu của mình bao lâu khi bạn biết rằng nó đã sớm rơi vào tuyệt vọng? Khi mà niềm đam mê cháy bỏng một thời bạn khao khát đã tuột mất khỏi vòng tay và bạn không biết nên làm cách...
Đó là một sự thật đáng buồn mà chẳng một ai trên thế giới này muốn đi qua. Nhưng không may, bạn lại là người nằm trong tình huống đó. Dần dần, bạn càng cảm thấy tình yêu càng đi xa mình hơn.
Bạn dần trở nên bất mãn, bạn không biết liệu còn ai có thể thật lòng ở bên cạnh mình. Những câu hỏi không ngừng tra tấn bạn. Không phải ai cũng có đủ dũng cảm để nhận ra vấn đề, mạnh mẽ từ bỏ mối quan hệ không còn hạnh phúc đó. Và tất nhiên vẫn có người chọn giữ lại cuộc tình bằng sự im lặng của mình. Mọi người có thể nói họ nhu nhược, yếu đuối, khờ dại... Nhưng một ngày nào đó bạn cũng rơi vào trường hợp như họ, lúc đó bạn sẽ hiểu ngày xưa mình đổ lỗi cho họ là một sự sai lầm.
Dưới đây, chúng tôi muốn chia sẻ với bạn một lá thư viết tay của người vợ gửi cho chồng mình - cô ấy đã dùng hết cả tâm tư để nói với người đầu ấp tay gối luôn phản bội và bỏ mặc tình cảm của cô ấy trong suốt một thời gian dài.
Đó là một bức thư đau lòng và đầy tuyệt vọng, về sự hi sinh lẫn hi vọng trong tình yêu mà cô mong là những người đàn ông phụ bạc và những ai là phụ nữ cũng chịu cảnh uất ức như cô ấy sẽ hiểu.
Dưới đây là nguyên văn lá thư ấy:
Gửi người chồng 10 năm em yêu,
Anh đã lừa dối em suốt một thời gian dài - gần như mỗi ngày. Anh nghĩ rằng em không nói ra điều này? Đã 18 năm kể từ khi chúng ta mới bắt đầu hẹn hò và anh đã luôn luôn nói dối em. Khi anh nói dối, em có thể nhận ra từ khuôn mặt của anh, nghe được từ trong giọng nói của anh. Em vẫn biết anh luôn gian dối... nhưng em đã cố gắng để nó qua đi.
Vì sao em lại nghĩ như vậy? Vì đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh còn nhìn thấy sự hiện diện của em. Anh thử nhớ lại xem, mỗi ngày khi anh thức dậy, thức ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh chỉ việc dùng bữa sáng rồi ra khỏi nhà. Tan sở anh trở về, cơm canh cũng đã nóng sốt, anh lại ăn tối và lao vào bàn làm việc, sau đó lên giường và ngủ ngon lành. Em muốn hỏi nhiều điều nhưng dường như giữa chúng ta không còn sự giao tiếp với nhau, bởi vì anh hoàn toàn không nhận ra em vẫn đang tồn tại xung quanh anh. Em muốn biết mình đã làm sai điều gì để có thể sửa chữa và hàn gắn để chúng ta lại có thể vui vẻ như trước đây. Nhưng ngôi nhà của chúng ta luôn thiếu vắng hình bóng anh, kể cả những ngày cuối tuần. Cho đến một thời điểm, em bắt đầu phát hiện ra rằng anh đã ngủ với người phụ nữ khác...
Em cảm thấy như mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt. Em không hiểu vì sao anh lại đối xử với em như vậy. Em muốn hiểu lắm... Em đã dành những gì tốt đẹp nhất cho anh mà em cam đoan rằng không ai có thể tốt với anh hơn. Em đã kiềm chế cảm xúc và xem như không có gì xảy ra, vẫn cố gắng đối xử với anh thật tốt như ngày đầu. Vì nó đã trở thành thói quen của em dành cho anh. Chúng ta lại ở bên nhau thêm vài năm nữa...
Cho đến khoảng một năm trước, em được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Khi em nói với anh điều này, cuối cùng anh cũng ở bên cạnh và chăm sóc cho em, nhìn thấy sự tồn tại của em. Em thấy mình trở nên quan trọng với anh một lần nữa. Và em hạnh phúc biết bao. Một lần nữa, em cảm giác mình lại có mặt trong hành trình cuộc đời anh. Khi nghĩ đến chính mình, em vui sướng nhận ra mọi thứ đang trở về đúng vị trí và quỹ đạo của nó. Nhưng niềm vui lại nhanh chóng vụt tắt, khi em biết được rằng anh vẫn đang lén lút qua lại với người ấy. Và một lần nữa, mọi thứ lại đâu vào đấy - em vẫn không đủ dũng khí để chấp nhận sự thật.
Mộng tưởng vì hạnh phúc anh vẫn nhận ra sự tồn tại của em. Thế mà anh lại bắt đầu chuỗi ngày chỉ trích em, anh chê bai những món ăn em dùng hết tâm tư để nấu. Và em không ngừng suy nghĩ về những lúc anh ở bên cạnh người khác vui thế nào, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cuộc gọi của họ, bất cứ khi nào điện thoại anh báo có tin nhắn thì cũng đều là của người ấy. Em đã khóc rất nhiều, nhưng em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đó của mình...
Em khóc vì sau cùng em hiểu ra rằng tất cả những gì anh đối với em chỉ là sự thương hại. Chỉ vì em có bệnh ung thư đúng không anh? Thực lòng em cảm thấy mình như một người ăn xin, ăn xin tình cảm của chồng mình. Mà một người ăn xin thì có tư cách gì khi họ chỉ nhận được những gì thừa thãi của những người may mắn hơn... Em muốn trốn chạy, nhưng anh ơi, một người ăn xin vô gia cư thì làm gì có nơi nào để đi, càng không có nơi nào để trở về...
Nhưng xin đừng lo lắng, anh yêu ạ. Em chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ được tự do đến với người ấy, không cần phải lén lút sau lưng em như bấy lâu nay. Bởi vì khi ấy, em sẽ trở thành một kỉ niệm cay đắng trong quá khứ, một cơn ác mộng mà anh vẫn luôn né tránh. Gửi đến anh tình yêu của em, xin lỗi anh nếu như em vẫn yêu anh chưa đủ. Em xin lỗi vì đã không thể đáp ứng những nhu cầu của anh. Em xin lỗi vì em quá hèn nhát để lên tiếng. Em yêu anh, hãy tin em, em yêu anh rất nhiều. Dù cho anh luôn làm em tổn thương và rơi lệ thì em vẫn yêu anh - bởi vì từ đầu anh đã là sự lựa chọn của em.
Em hi vọng một ngày nào đó - khi anh đọc được lá thư này - anh sẽ nhận ra sự hiện diện của em. Em hi vọng có một ngày anh tìm ra đây là tiếng lòng mà em vẫn uất ức chịu đựng hằng bao năm qua. Anh yêu, vì em đã để anh biết được em yêu anh quá nhiều nên đó mới là lý do khiến cho anh muốn làm gì thì làm. Bao gồm cả việc anh đi tìm một người khác ngoài em - người khiến anh thấy hạnh phúc và hài lòng. Em chỉ có một yêu cầu nhỏ: Đừng làm người đó cũng tổn thương như em. Đừng để họ rơi bất kì một giọt nước mắt nào và nếu có, thì đó cũng là những giọt nước mắt của hạnh phúc anh nhé.
Cảm ơn những năm tháng qua có anh ở bên cạnh em...
Theo Phununews
Trong nhà có vợ hiền thì người chồng sẽ không làm chuyện tai họa Người xưa có câu: "Trong nhà có vợ hiền thì người chồng không gây họa" hay "Trong nhà có vợ hiền thì người chồng không gặp họa". Đây đều là cách nói để khẳng định vai trò, thiên chức quan trọng của người vợ... Rất nhiều ông chồng đều không hiểu rằng, người quyết định vai trò người phụ nữ trong gia đình,...