Thời gian sẽ xóa mờ nỗi đau của kí ức
Với tôi những tổn thương tưởng như không có gì bù đắp được sẽ trở nên nhẹ nhàng như cần phải có.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn về vật chất và nghèo nàn về tinh thần. Bởi lẽ tôi không được sống bên cạnh ba mẹ và tôi lớn lên không có hơi ấm của tình mẹ-tình cha!
Khi tròn 18 tháng tuổi, tôi đã được đưa về sống với Ngoại để ba mẹ tôi đi làm xa nhà. Ở đây, tôi nhận được tình thương từ Ngoại và các dì như để bù đắp sự thiếu vắng ba mẹ nhưng cuộc sống hối hả này không thể cho một đứa trẻ như tôi được đủ đầy như bạn bè cùng tuổi! Thời gian cứ thế trôi đến năm tôi 5 tuổi ba mẹ về đón tôi lên thành phố ở cùng, với tôi có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời. Lúc này đây tôi đã tưởng rằng sẽ không phải xa ba mẹ lần nữa nhưng sự thật không như vậy. Sau 2 tháng bỗng dưng gia đình bất hòa, tôi lại được đưa về Ngoại lần nữa, không lâu sau mẹ về sống cùng chúng tôi nhưng ba không về cùng. Vì còn nhỏ nên tôi không biết rằng ba mẹ đã ly hôn!
Khi tôi học hết chương trình lớp 1 mẹ lại xa tôi để chống chọi với cuộc sống ở chốn thị thành. Tôi cứ lớn lên như thế trong tình thương của Ngoại và dần trở nên vô cảm không quan tâm đến sự vắng mặt của ba mẹ, sự thiếu thốn thứ gì đó gọi là “gia đình” nữa!
Ba mẹ có gia đình riêng sau đó 3 năm khi tôi vẫn ở quê. Một thời gian sau mẹ tôi và dượng cũng trở về quê sống. Sau đó 2 năm em trai tôi được sinh ra trong tình thương của mọi người và lúc này có lẽ đối với mẹ không còn vị trí cho tôi vì còn quá nhiều thứ để lo. Tôi không nói ra vì còn quá nhỏ để diễn đạt được những thứ 10 năm rồi không nói ra vả lại khoảng cách giữa tôi và mẹ quá xa. Ngày lại qua ngày đối với tôi điều quan trọng nhất và duy nhất có thể làm được là cố gắng học để tự tìm lại hạnh phúc cho chính mình!
Video đang HOT
Phần ba tôi thì những năm cấp 2 thi thoảng vẫn liên lạc nhưng các cuộc nói chuyện giữa hai cha con thưa dần đến mức tôi thấy khó khăn khi gọi từ “ba” và đến bây giờ tôi không gọi nó cũng gần 4 năm rồi. Gia đình đối với tôi cảm nhận là thứ gì đó xa vời không với tới! Hiện tại tôi sống cùng mẹ cuộc sống không thiếu thốn về mặt vật chất nhưng với tôi chưa bao giờ là đủ cả vì thứ tôi cần là tình cảm! Ba mẹ chưa một lần đặt bánh sinh nhật tôi thậm chí ba tôi không còn nhớ tôi sinh vào tháng mấy nữa! Tôi ước được một lần thôi ba mẹ chở tôi đi học, được ba mẹ chở đi chơi vào dịp lễ tết như bạn bè trang lứa được ăn một bữa cơm có ba có mẹ…tôi lớn lên trong nước mắt và im lặng không có sự ngự trị của tiếng cười nên dù là con gái nhưng tôi sống theo cách riêng của mình lạnh lùng, vô cảm, không muốn chia sẻ cùng ai. Cứ như thế đến năm tôi học 11 những người bạn đã giúp tôi thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy nhưng chỉ là với bạn bè còn với mẹ tôi không thể gần gũi chia sẻ và nói hết suy nghĩ của tôi suốt 18 năm qua.
Có lẽ vì để cảm nhận được tình cảm của người khác dành cho tôi quá khó hay vì đó chính là sự thật rằng từ lâu mẹ đã không còn kiên nhẫn để chờ tôi mở lòng?
Chuẩn bị hành trang vào đại học tôi không có những kỉ niệm về gia đình mang theo như bao người khác, để vững chân bước trên con đường nhiều chông gai thử thách phía trước tôi chỉ có những người bạn luôn đồng hành suốt thời gian qua!
Con người không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể chọn cho mình một cách sống, với tôi những tổn thương tưởng như không có gì bù đắp được sẽ trở nên nhẹ nhàng như cần phải có để đứng lên mỗi khi gục ngã và những phút chạnh lòng vì bây giờ tôi không chỉ đi một mình mà còn có những người bạn đi cùng tôi giúp tôi vượt qua tất cả và tin rằng “chỉ có tình bạn là mãi mãi”. Hãy cùng nhau hướng về tương lai và đừng rời xa tôi nhé-my friends! Tôi sẽ không ngừng hy vọng đến một ngày nào đó tôi có thể tìm lại được hạnh phúc thực sự, thứ mà tôi muốn có một cách trọn vẹn suốt 18 năm qua ba mẹ không thể mang đến cho tôi! Mặt trời mỗi sớm vẫn mọc và điều ước sẽ đến khi tôi vẫn còn niềm tin.
Theo VNE
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....