Thổ Châu Hòn đảo bị bắt cóc: Cuộc trao đổi thất bại
Đã có một thỏa thuận lấy tù binh Khmer Đỏ chiếm đảo VN để đổi lấy dân thường VN bị chúng bắt cóc. Thế nhưng, do Khmer Đỏ tráo trở nên không một người dân nào được may mắn trở về.
Thiếu tướng Lê Xã Hội (Chín Hội), nguyên phó tư lệnh – tham mưu trưởng QK9, người trực tiếp đưa các tù binh Khmer Đỏ sang Campuchia theo thỏa thuận trao đổi, cho biết ông cực kỳ thất vọng. Nỗi thất vọng này vẫn còn theo ông đằng đẵng hơn 40 năm trời.
Giao tranh ở Poulo Wai
“Quân mình đã đánh quyết liệt để giải cứu các đảo bị chúng chiếm đóng và giải cứu dân thường. Nhưng chúng đã đem dân đi và giết hết. Mình chiến thắng nhưng cũng không có người dân nào trở về. Đánh Thổ Châu rồi đánh Poulo Wai cũng vậy. Chúng đã đem dân đi và giết từ trước đó rồi” – trong buổi chiều tháng 6, vị tướng già nói về những điều mà đến giờ ông vẫn canh cánh bên lòng.
Sơ đồ các mũi hành quân giải phóng quần đảo Poulo Wai – Nguồn: QK9 – Đồ họa: N.KH
Sau trận đánh ba ngày, ngày 27-5-1975, QĐNDVN đã giải cứu được Thổ Châu, diệt gần 200 tên, bắt sống trên 300 quân Khmer Đỏ. Thế nhưng, nhiệm vụ giải cứu trên 500 dân Thổ Châu đã không thành, khi trước đó quân Khmer Đỏ đã bắt cóc toàn bộ cư dân trên đảo dời đi nơi khác.
Lúc này lại có tin quân Khmer Đỏ mang toàn bộ dân Thổ Châu về hướng Poulo Wai.
Poulo Wai là quần đảo với hai đảo lớn, còn được Việt Nam gọi là Hòn Ông và Hòn Bà. Là đảo cực nam Campuchia cách Rạch Giá 220km, cách cảng An Thới (Phú Quốc) 113km về hướng tây. Trước 30-4-1975, quần đảo này do quân đội VNCH và quân đội Cộng hòa Khmer đóng giữ.
Sau 17-4-1975, sau khi đánh thắng quân đội Cộng hòa Khmer, Khmer Đỏ đã xua quân đánh chiếm Poulo Wai và tàn sát hết quân của VNCH và Cộng hòa Khmer đóng tại đây. Chúng đưa hai trung đoàn ra đồn trú, được trang bị hỏa lực mạnh, lại được chi viện bởi lực lượng từ đảo Koh Tang gần đó.
Chiều 31-5-1975, các tàu thê đội 1 (tiểu đoàn 309 và các phân đội trực thuộc) rời Phú Quốc hành quân về Poulo Wai. Tuy nhiên, cuộc hành quân đã gặp bất lợi do thời tiết xấu, phải đến bốn ngày sau mới được tiếp tục.
Ngày 5-6-1975, quân Việt Nam nổ súng tấn công quân Khmer Đỏ ở hai đảo Hòn Ông và Hòn Bà. Quân Khmer Đỏ kháng cự quyết liệt. Trong 10 ngày vây đánh, quân đội Việt Nam đã tiêu diệt hai tiểu đoàn quân Khmer Đỏ, bắt 320 tù binh… Tuy nhiên, để chiếm được Poulo Wai, chúng ta đã hi sinh 18 người, bị thương 84 cán bộ chiến sĩ (nguồn: QK9).
“Quân mình đã đánh quyết liệt để giải cứu các đảo bị chúng chiếm đóng và giải cứu dân thường. Nhưng chúng đã đem dân đi và giết hết Thiếu tướng Lê xã Hội
Không tìm thấy dân
Thế nhưng tại Poulo Wai, quân đội của chúng ta đã không tìm thấy bóng dáng người dân VN nào bị chúng bắt cóc.
“Không chỉ có dân ở Thổ Châu, mà dân Việt Nam sinh sống trên đảo ở Poulo Wai cũng biến mất. Trước năm 1975, chính quyền VNCH đã đưa dân ra ở đó. Họ sống bằng nghề đánh cá và di cư theo mùa, theo sườn đông và tây đảo” – tướng Hội nhớ lại qua khai thác tù binh, ông biết chúng đã đem toàn bộ dân đi giết. Tuy nhiên, chừng nào chưa thấy chứng tích thì vẫn chưa nguôi hi vọng.
Là người biết tiếng Khmer, ông Chín Hội kể lại các tù binh Khmer Đỏ khai chính quyền Campuchia dân chủ (Khmer Đỏ) đã rắp tâm đánh chiếm các đảo trên biển Tây từng do VNCH kiểm soát. Sau khi chiếm các đảo này, chúng thủ tiêu toàn bộ dân cư để xóa dấu tích chủ quyền của Việt Nam, ngụy tạo chứng cứ nhằm đối phó khi có đấu tranh pháp lý.
Video đang HOT
Số tù binh Khmer Đỏ bị bắt ở hai trận đánh Thổ Châu và Poulo Wai tổng cộng trên 600 tên. Ban đầu tất cả được đưa về Phú Quốc. Sau có lệnh di chuyển số tù binh này về thị trấn Kiên Lương (Kiên Giang).
“Tôi hỏi: tụi bây đem dân đi đâu mất biệt? Chúng khai: đưa sang vùng biển Campuchia. Tôi hỏi chúng bắt đi bao nhiêu dân? Chúng khai trên 500 người… Tất cả đều bị sát hại”, ông Chín Hội trầm giọng.
Trao đổi bất thành
Thiếu tướng Lê Xã Hội
Thời điểm năm 1975, thiếu tướng Lê Xã Hội đang là phó phòng tác chiến QK9. Ông nói lúc ấy việc quân Khmer Đỏ thủ tiêu trên 500 dân Việt Nam chỉ có các hàng binh thừa nhận. Còn nhà cầm quyền cứ lấp lửng về số phận các cư dân này. Cho nên, đã có một thỏa thuận là phía Việt Nam đem 600 tù binh Khmer Đỏ để đổi lấy trên 500 dân Việt Nam bị bắt cóc.
Ban đầu phía Khmer Đỏ đã đồng ý việc trao đổi này. Địa điểm trao đổi được xác định là tại Tứk Mía, thuộc tỉnh Kampot (giáp với thị xã Hà Tiên, Kiên Giang).
“Tôi được lệnh đưa các tù binh sang Campuchia để đổi lấy cư dân Thổ Châu. Lệnh là khi nào mình có đủ dân thì mới trao tù binh Khmer Đỏ. Trước đó, tù binh Khmer Đỏ được giáo dục không được gây hấn với Việt Nam, phải coi Việt Nam là bạn. Phía Việt Nam còn cấp quân trang mới, cho thêm một bộ đồ, balô, mùng, giày, võng, một “ruột ngựa” chứa đầy gạo” – ông Chín Hội kể.
Kể đến đây, giọng tướng Hội bỗng rưng rưng: “Nhắc chuyện đó tới giờ tôi vẫn còn thấy đau đớn… Tôi không sao quên được. Buổi sáng mình đưa tù binh đi, hàng ngàn người dân ra đường tiễn. Người ta mong đợi mình đưa thân nhân của họ trở về… Vậy mà” – tướng Hội thở dài.
Khi quân Việt Nam đưa các tù binh đến địa điểm hẹn trước với Khmer Đỏ thì không thấy bóng dáng người dân Việt Nam nào. Lúc này quân Khmer Đỏ chối bay việc bắt cóc dân thường trên đảo Thổ Châu.
“Chúng nói không bắt người dân Việt Nam nào cả – Ông Hội tiếp – Vì vậy chúng tôi tiếp tục đấu tranh, không đồng ý thả tù binh cho chúng”.
Tin Khmer Đỏ tráo trở được báo về Việt Nam. Ông Hội nói Bộ Tư lệnh QK9 không chấp nhận thả tù binh Khmer Đỏ. Phái đoàn Việt Nam ban đầu vẫn giữ các tù binh và tiếp tục đấu tranh với Khmer Đỏ để đòi dân. Nhưng sau ba ngày kỳ kèo, ông Hội nói có lệnh từ trung ương phóng thích toàn bộ số tù binh Khmer Đỏ dù không đưa được người dân nào trở về!
Về lại bên đây biên giới, phái đoàn trao đổi gặp người dân đứng hai bên đường chờ đợi. Khi biết sự thật tất cả người dân Thổ Châu đã bị giết, đoàn người chờ đợi đã tột cùng thất vọng. Họ tức giận đòi đập xe của phái đoàn.
Những lời oán trách tuôn ra: “Dân mình thì bị chúng giết hại. Còn bọn sát nhân thì mình lại phóng thích sau khi cho ăn ngon mặc ấm…”.
Ông Hội nói trong đám tù binh có tên tiểu đoàn trưởng mang tên Việt Nam là Dân. Chúng khai đã giết dân Việt Nam theo lệnh của cấp trên.
Ngày 27-5-1975, Bộ tư lệnh Tiền phương đã giao nhiệm vụ cho trung đoàn bộ binh 1 (lúc này do ông Phạm Văn Trà làm trung đoàn trưởng) tiến công Poulo Wai, giải cứu dân thường khỏi Khmer Đỏ. Kế hoạch là hợp đồng tác chiến giữa các binh chủng hải – lục – không quân, sẽ đánh chiếm Poulo Wai trong vòng một, hai ngày.
So với trận đánh Thổ Châu, trận Poulo Wai lực lượng của ta đã được trang bị hỏa lực mạnh, được chi viện 12 máy bay ném bom A37, 4 trực thăng vũ trang, 2 máy bay trinh sát L-19, 2 máy bay CH 47, 1 máy bay trực thăng cứu thương; hải quân có 11 tàu PCF, 10 tàu LCM, 3 tàu cao tốc, 3 tàu vận tải
Theo Tuổi Trẻ
Cuộc giải cứu muộn màng đảo Thổ Châu khỏi tay Khmer Đỏ
Hơn một tuần lễ sau, tin tức Thổ Châu bị quân Khmer Đỏ đánh chiếm, bắt cóc thường dân được một số người dân chạy thoát về báo. Mệnh lệnh đánh chiếm lại Thổ Châu, giải cứu người dân được gấp rút triển khai.
Lệnh giải cứu
Sau tin báo của dân, quân đội đã điều máy bay L-19 đi trinh sát hiện trường các đảo thì phát hiện các đảo này đã bị quân Khmer Đỏ chiếm đóng.
Ngày 20-5-1975, trung tướng Lê Trọng Tấn - phó tổng tham mưu trưởng QĐND Việt Nam - thay mặt Bộ Quốc phòng đã giao nhiệm vụ cho Quân khu 9 phải đánh chiếm lại toàn bộ các đảo và đất đai của Việt Nam bị quân Khmer Đỏ chiếm đóng.
Tại Phú Quốc, một hội nghị quân sự đã diễn ra, thống nhất kế hoạch hiệp đồng tác chiến giải phóng đảo Thổ Châu.
Theo tư liệu của Vùng 5 hải quân, các đơn vị được sử dụng đánh chiếm lại hòn đảo này gồm: tiểu đoàn bộ binh 410 thuộc Trung đoàn 195 (QK9), 2 tàu tuần tiễu loại 100 tấn của Trung đoàn 172 hải quân, 2 tàu vận tải loại 50 tấn của Trung đoàn 125 hải quân, một đại đội đặc công nước của Trung đoàn 126 đặc công hải quân, 4 tàu vận tải đổ bộ LCM8 và 4 tàu PCF thu hồi của quân đội VNCH; có sử dụng lại một số sĩ quan, nhân viên cũ thuộc đoàn hải quân Phú Quốc của chế độ Sài Gòn và một đại đội du kích huyện đội Phú Quốc...
Đại tá Võ Hồng Thanh (Sáu Thanh), nguyên phó sư đoàn trưởng Sư đoàn 330 (QK9), kể lại thời điểm đó ông là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 410 - thuộc Trung đoàn 195. Đơn vị ông đang đóng tại Kiên Lương (Kiên Giang) được lệnh gấp rút hành quân ra Phú Quốc để chuẩn bị đánh Thổ Châu.
Lúc mới giải phóng, quân số của tiểu đoàn không nhiều. Tiểu đoàn 410 được biên chế làm ba đại đội, đại đội 1 và 2 mỗi đại đội 40 quân; đại đội 3 có 30 quân. Hỏa lực cũng chỉ có một pháo 82mm với 30 viên đạn, ngoài ra chỉ có một số B40, B41 và trung liên.
Lúc giao nhận nhiệm vụ, đơn vị cũng chưa nắm được tình hình của địch, cũng chưa từng tác chiến ở địa bàn hải đảo. Ông chỉ biết đảo Thổ Châu có hai bãi cát, bãi Ngự là bãi lớn, bãi Dông là bãi nhỏ. Người dân Thổ Châu chạy về còn cung cấp thêm địa hình phía bắc đảo có đoạn vách núi đứng, nước sâu, tàu lớn có thể vào được đến bờ.
Sơ đồ các mũi tiến công giải cứu Thổ Châu của QĐND VN (lấy từ trang quansu.net
Trận đánh Thổ Châu
Khoảng 13g ngày 23-5-1975, tàu chở các lực lượng từ cảng An Thới (Phú Quốc) xuất phát thẳng tiến ra Thổ Châu. Đại tá Thanh kể chạy ròng rã đến hơn 18g thì đã thấy được Thổ Châu. Lúc này có một chiếc tàu cá từ đảo chạy ra, hướng về vùng biển Campuchia.
Đến 19g, tàu chở tiểu đoàn 410 cặp lại phía bắc đảo với nhiệm vụ đánh địch đồn trú bãi Ngự. Lực lượng đặc công nước áp sát hướng đánh địch ở bãi Dông. Kế hoạch ban đầu là đến 24g khuya sẽ nổ súng. Tuy nhiên, địa bàn rừng núi tối om, hành quân lại không thuộc địa bàn, các chiến sĩ cứ níu lưng nhau mà đi tới. Đến 24g khuya, lực lượng chỉ mới đến đỉnh núi.
"Lúc ấy tôi lệnh cứ tiếp tục hành quân xuống bãi Ngự. Gặp địch lúc nào nổ súng lúc đó. Đến 4g sáng thì thấy có khu nhà lợp tôn, biết là doanh trại của quân địch" - ông Sáu Thanh nhớ lại.
Đại đội 1 và đại đội 2 được lệnh tiếp cận cách mục tiêu 200m thì từ bên trong khu nhà, quân Khmer Đỏ đã nổ súng. Các đơn vị của tiểu đoàn 410 đồng loạt nổ súng đáp trả.
Lúc này, quân Khmer Đỏ phản kháng yếu ớt nên khoảng 30 phút sau, đại đội 1 báo về đã làm chủ được khu vực. Lệnh của tiểu đoàn cho các đơn vị xung phong đánh chiếm doanh trại.
Cùng thời điểm, đơn vị đặc công nước dưới sự chỉ huy của QK9 cũng nổ súng đánh địch ở bãi Dông.
Khoảng 30 phút sau, quân Khmer Đỏ từ hai điểm cao phía bắc và nam kháng cự kịch liệt. Thế trận giằng co đến 10g sáng thì các đơn vị báo sắp... hết đạn. Lúc này, trên tàu hải quân vẫn còn đạn, nhưng không thể tiếp viện vì khi hành quân lên đảo, đơn vị đã mất liên lạc với tàu.
Tiểu đoàn trưởng lệnh cho công sự tại chỗ, thấy địch thì bắn tỉa, chờ trời tối sẽ xin tiếp viện đạn từ tàu. Giữa lúc tình thế nguy cấp thì xuất hiện yếu tố bất ngờ.
Khi đại đội 1 tổ chức đi lấy cây để ngụy trang thì phát hiện bên khe suối có một kho đạn lớn đủ chủng loại do Trung Quốc sản xuất được quân Khmer Đỏ cất giấu.
Tình thế thay đổi đột ngột đã xoay chuyển cục diện trận đánh. Khi có đầy đủ đạn dược, đến 14g ngày 24-5, các đại đội được lệnh tiếp tục nổ súng đánh địch. Đến 16g thì các đơn vị đã chiếm được sở chỉ huy địch. Quân Khmer Đỏ lúc này rút về co cụm ở hai quả đồi quanh bãi Ngự.
Sáng 25-5, tận dụng được hàng binh bắt được, chỉ huy tiểu đoàn đã cho tổ chức địch vận, cho các hàng binh đi vận động các nhóm quân Khmer Đỏ đang cố thủ ở hai quả đồi đầu hàng. Hiệu quả bất ngờ. Không cần tiếng súng, từ quả đồi bên phải bãi Ngự, 105 quân Khmer Đỏ lần lượt kéo xuống xin hàng; mũi bên trái 30 quân cũng tung cờ trắng.
Các hàng binh tiếp tục vận động đồng đội ra hàng ở hai hòn đảo gần đó là Hòn Cao và Hòn Từ, mỗi nơi còn một trung đội quân Khmer Đỏ. Đại tá Thanh tiếp tục cho địch vận để tránh đổ máu. Khoảng 30 phút sau, lính Khmer Đỏ trên hai hòn đảo lần lượt xếp hàng tung cờ trắng.
Chậm một bước
Kết thúc trận đánh ba ngày, tiểu đoàn 410 với 110 quân đã diệt 200 quân Khmer Đỏ, bắt sống 175 quân. Phía tiểu đoàn có 1 chiến sĩ tử trận, hai sĩ quan bị thương.
Trong đó, tiểu đoàn phó Út Minh bị thương do bị lính Khmer Đỏ tấn công trong loạt đạn đầu; người còn lại bị thương do nhóm 3 tàn quân không chịu đầu hàng, đã phục kích bắn bị thương một sĩ quan của tiểu đoàn. Nhóm 3 tên này sau đó vì đói đã mò vào lục cơm nguội ở bãi Dông nên bị bắt giữ.
Ngoài ra, còn 7 lính Khmer Đỏ khác ôm cây nhảy xuống biển trôi về hướng Phú Quốc, đã bị ngư dân bắt giao nộp.
Ông Sáu Thanh kể sau khi thắng trận, các lực lượng bộ đội đã chia nhau đi tìm dân, nhưng chỉ còn lại vài người. Trong đó có gia đình ông Chín Hải. Ông Hải kể lại quân Khmer Đỏ đã gom dân trên đảo đi từng đợt.
Chiều 23-5, khi các tàu chở quân ra đánh chiếm lại Thổ Châu đã gặp chiếc tàu cá chạy ra, đó chính là tàu bọn Khmer Đỏ vừa lùa dân chở sang Campuchia. Những người may mắn ở lại là do trên tàu đã không còn chỗ chứa.
Bọn chúng định quay lại chuyến sau để bắt hết những người dân cuối cùng thì hòn đảo đã được quân đội giải cứu. Ông Sáu Thanh nói rằng khi nghe kể ông tức điên người vì không biết tin để chặn chiếc tàu đó lại mà cứu dân mình.
Có một điều ít ai biết, tiểu đoàn quân Khmer Đỏ bị tiểu đoàn 410 của Việt Nam đánh bật khỏi Thổ Châu cũng có phiên hiệu là tiểu đoàn 410. Lý giải điều này, ông Sáu Thanh nói đám quân này là do trước đây được tiểu đoàn 410 của ta đào tạo trong kháng chiến chống Mỹ.
Không ngờ, vừa giải phóng đất nước xong, chúng lại kéo sang đánh chiếm các đảo của Việt Nam. "Trong đám quân bắt được, có những đứa tôi còn thấy quen mặt vì đã đào tạo cho chúng" - ông Sáu Thanh nói.
Theo Tuổi Trẻ
Thổ Châu Hòn đảo bị bắt cóc Tháng 5-1975, lợi dụng quân đội Việt Nam vừa trải qua những trận đánh lớn để thống nhất đất nước, Khmer Đỏ đã đưa quân chiếm đóng quần đảo Thổ Châu (Kiên Giang). Cha con ông Tư Sĩ, những người hiếm hoi thoát chết khỏi nanh vuốt Khmer Đỏ - Ảnh: TIẾN TRÌNH Trên 500 người dân đảo bị chúng bắt cóc đưa...