Thiếu Nữ Nghiện Làm ‘Chuyện Ấy’ Sau Khi Chia Tay Người Yêu
Thủy thú nhận có những lúc đi đường nhìn thấy đàn ông là cô lại tưởng tượng đến cảnh… giường chiếu. Biết điều đó thật bệnh hoạn nhưng Thủy không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình.
Chia tay bạn trai đã 1 năm nay, nhưng thời gian gần đây Thu Thủy (27 tuổi, nhân viên tín dụng Ngân hàng) bắt đầu thấy mình xuất hiện những dấu hiệu bất ổn về tâm lý.
“Có lúc đang trong giờ làm, vô tình nhìn thấy một hình ảnh nào hơi khiêu gợi là ham muốn của em trỗi dậy. Và từ lúc đó trở đi em gần như không làm được việc gì ngoài nghĩ đến &’chuyện ấy’. Về nhà cả đêm bức bối khó ngủ. Nhưng như thế vẫn chưa bệnh bằng việc đang đi ngoài đường, hễ thấy đàn ông to cao lực lưỡng là em lại tưởng tượng ra cảnh… giường chiếu. Em cảm thấy không chấp nhận nổi chính mình nữa rồi”, Thủy xấu hổ thừa nhận.
Thủy cho hay, trước kia khi chưa chia tay người yêu, nhu cầu của cô không phải quá cao. Cô với bạn trai thường quan hệ khoảng 3 lần/tuần. Thậm chí thời điểm mới bị người yêu bỏ, cô còn bị lãnh cảm trong một thời gian dài. Lúc đó, cô mất cảm xúc với đàn ông và hoàn toàn sống “chay tịnh”. Có lẽ, giờ cú sốc về tình cảm đã qua đi, bắt đầu lấy lại cân bằng cuộc sống thì ham muốn của Thủy mới trỗi dậy.
Thủy cũng đã cố gắng tự kiềm chế bản thân bằng cách làm việc chăm chỉ hơn hay chơi thể thao để tiêu hao bớt năng lượng và thôi “rửng mỡ” nhưng dường như đều vô tác dụng, không làm cô loại bỏ được những suy nghĩ “bệnh hoạn” trong đầu.
Vân Khanh (29 tuổi) còn rơi vào hoàn cảnh bi đát hơn. Khanh mới chia tay bạn trai cách đây 2 tuần. Cô rất hận người đàn ông đã bỏ rơi mình nhưng khốn khổ thay, càng hận cô lại càng nhớ về anh ta. Đáng sợ hơn nữa, điều mà Khanh ám ảnh mỗi khi nghĩ đến tình cũ lại là những màn ân ái mà “chỉ có anh ta mới làm em mãn nguyện đến thế”.
Khanh thừa nhận nhu cầu của mình khá cao so với phụ nữ. Trước đây, cả hai bận rộn công việc đến mấy thì bạn trai Khanh vẫn phải “thu xếp” một tuần “đáp ứng” cho cô 4-5 lần. Giờ chẳng còn người đàn ông ấy bên cạnh, cả tuần “chẳng gì cả” khiến cô thấy bức bối, tù túng. Không chỉ mang tâm trạng chán đời, đau khổ mà cô còn thường xuyên cáu gắt, người ngợm cứ như muốn nổ tung vì cảm giác vật vã thèm “yêu”.
Video đang HOT
Khanh thú nhận cô đã phải tìm đến phương pháp “tự yêu” nhưng không thấy thỏa mãn.Cô bí bách đến nỗi đã có lúc nổi lên những suy nghĩ điên rồ như: định gọi điện lại cho người cũ để “xin xỏ” một đêm cuối hay quơ đại gã trai nào đó để “tình một đêm” giải quyết nhu cầu… Nhưng may lòng tự trọng vẫn đủ cao để ngăn chặn ý định ngu ngốc. Tuy nhiên, Khanh cho hay nếu tình trạng vật vã vì thiếu hơi đàn ông này cứ kéo dài thì cô không dám chắc mình còn đủ lý trí để át đi bản năng hay không.
Tư vấn từ Trung tâm Sức khỏe Việt
Việc phải chấm dứt đột ngột một thói quen đã hình thành và duy trì trong một thời gian dài là điều không dễ dàng. Quan hệ tình dục cũng vậy, còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh thì nhu cầu tình dục là bình thường. Những khoái cảm tình dục sẽ để lại ấn tượng mạnh về cả thế xác lẫn tinh thần rất khó có thể quên được. Và càng khó quên hơn nếu như những người tình đến sau không khiến bạn thỏa mãn, không đem lại được những giây phút tột đỉnh của sex như đã từng có trong quá khứ.
Cảm giác “thèm yêu” thường chỉ xuất hiện khi có yếu tố gợi mở, kích thích hay khiến các bạn nhớ về kỉ niệm với người cũ. Đây là một điều hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên việc lúc nào cũng nghĩ đến tình dục, mất năng lực kiểm soát bản thân, cả ngày luẩn quẩn với ý nghĩ, hình ảnh giường chiếu ái ân thì thực sự là bất thường. Điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, tinh thần và cuộc sống của con người.
Hậu quả nhãn tiền là khiến người trong cuộc luôn cảm thấy bất an, khó tập trung làm việc, tinh thần sa sút, tính khí thất thường. Tình trạng này kéo dài sẽ dẫn đến khủng hoảng tinh thần, mất kiểm soát bản thân hay có những hành vi lệch lạc, chất lượng cuộc sống suy giảm. Một số người không ý thức được bản thân tìm đến những cuộc tình một đêm để thỏa mãn hay tìm đến những hình thức khoái cảm khác để thay thế rất dễ kiến cơ thể dần đi vào tình trạng nghiện tình dục, tha hóa đời sống, mang lại cho các bạn những nguy cơ mắc các bệnh lây truyền qua đường tình dục.
Ham muốn tình dục là một bản năng rất tự nhiên. Theo góc nhìn sinh học, việc không bao giờ nghĩ đến sex là điều không thể vì cơ thể luôn tự tái sản xuất ra hormone sinh dục khiến cơ thể duy trì nhịp sinh học và có ham muốn khi gặp yếu tố kích thích. Do đó, sự kiềm chế quá đà đối với bản năng tự nhiên có thể chính là nguyên nhân thúc đẩy con người nghĩ đến và thèm sex nhiều hơn.
Vì thế, với những ai rơi mắc phải “căn bệnh” dở khóc dở cười này nên thử áp dụng những điều sau đây:
- Tránh xa các tác nhân kích thích, kiên quyết nói không với các biện pháp kích dục.
- Tìm ra các nguyên nhân gây kích thích. Không hẳn lúc nào tình dục cũng là nguyên nhân khiến các bạn bứt dứt, khó chịu, đôi khi stress, sự buồn chán, cảm giác cô đơn cũng có thể khiến các bạn nổi suy nghĩ “bậy bạ”, vì nhàn cư vi bất thiện.
- Cố gắng hạn chế tối đa những khoảng trống thời gian quá lớn cho bản thân. Hãy tích cực tham gia các hoạt động xã hội, hoạt động tập thể, hay tập trung cho công việc, bạn bè, gia đình sẽ giúp các bạn bận rộn hơn, đạt hiệu quả làm việc cao hơn, tinh thần cởi mở, năng động, sống ý nghĩa hơn.
- Chăm sóc bản thân nhiều hơn bằng việc tập thể dục, thể thao, đi spa thư giãn… Việc chăm chút cho bản thân cũng sẽ không chỉ lấy đi khá nhiều thời gian rảnh rỗi mà còn khiến các bạn đẹp hơn.
- Chế độ ăn cũng có thể trợ giúp vấn đề này. Bạn nên ăn nhiều đậu nành, rau răm, bạc hà, bỏng ngô, cam thảo, đường,… tránh xa các loại đồ ăn, đồ uống có tính kích thích.
- Ngoài ra, bạn có thể tìm một ai đó tin tưởng hay các chuyên gia tư vấn để được giãi bày và nhận được sự tư vấn, trợ giúp.
Xã hội, cuộc sống đầy rẫy những cạm bẫy, để vượt qua trở ngại đó không dễ, cần cương-nhu phải hòa hợp, đừng tự ép mình làm một điều gì đó sẽ khiến hậu quả ngiêm trọng hơn hay có những tác dụng ngược lại. Quan trọng khi muốn cải thiện một điều gì đó là hãy yêu thương chính bản thân mình và rèn luyện ý chí sẵn sàng đối mặt khó khăn.
Theo VNE
Tình già
Tròn 40 năm ngày cưới, may thay tôi với bà chưa ai lẩm cẩm, vẫn nhớ cái ngày kỉ niệm cũ mèm.
Thế hệ chúng mình chẳng quen bày cỗ bàn, chẳng biết thắp nến, mua hoa tươi để chúc mừng nhau "may quá chưa li dị!". 4 năm hay 40 năm ngày cưới thì cũng trôi qua giản dị như bao ngày thường. Vì tình già vốn lặng lẽ, thâm trầm, dù không khoe khoang, không kỉ niệm vẫn chung thủy ở lại bên mình, chẳng chạy đâu mà sợ.
Chiều nay đi đón cháu, tôi thấy ven đường hoa gạo đã rụng đỏ. Tôi nhớ ngày này của rất nhiều năm trước, mình cũng đèo nhau đi dọc con đường ngập hoa gạo tháng Ba. Đám cưới đơn sơ, công đoàn cho mượn hội trường để tổ chức. Tiệc xong tôi đèo bà về khu nhà tập thể của chúng mình. Tôi vẫn nhớ như in chiếc xe đạp cà tàng quay những vòng chậm chạp, mỗi lần tôi cố đạp nhanh là nó lại kêu toáng lên "cóc cách, cọc cạch". Bây giờ đi xe máy điện, xe chạy êm ru không phải tốn hơi tốn sức, mà lòng chẳng lâng lâng vui sướng như thuở nào.
Thôi thì đã hết thời của những khấp khởi, chờ mong, giờ mình chia nhau thứ hạnh phúc lâu bền. Tôi đón cháu cưng về cho bà sẽ lại được bà chạy ra mở cổng, kêu ca: "hai ông cháu đi lâu thế". Bước vào nhà sẽ thấy mâm cơm nghi ngút, ấm ran cả lòng.
Có lần giao lưu hội văn thơ thành phố, tôi mạnh dạn đọc bài thơ tặng vợ. Trong thơ, tôi tâm sự bà là vợ, là mẹ, là chị, vừa là bạn tâm tình. Bạn bè trêu tôi giỏi nịnh vợ, tôi biết mình có khéo thơ phú đến đâu cũng không nịnh hết được những năm tháng bà đã hi sinh.
Thời đấy vừa nhận công tác về trường, thấy bà tháo vát, vững kiến thức chuyên môn, tôi quý mến vô cùng. Nhưng chẳng bao giờ tôi tưởng tượng sẽ cưới chị đồng nghiệp hơn mình 2 tuổi, da đen nhẻm, tay chân thô ráp, đã thế tài năng và trí tuệ đều sắc sảo hơn người. Cánh đàn ông rụt rè như tôi sợ nhất mẫu người như bà. Rồi người tính không thắng nổi trời, chẳng biết từ lúc nào mình phải lòng nhau. Ngày ấy yêu đương giản dị, yêu là cưới, mặc xác cái nghèo, cái khổ bám riết.
Nghỉ hè, vợ chồng dắt nhau về quê nội. Tôi đến nở mặt nở mũi vì lần đầu tiên ra mắt bà đã biết quan tâm bố mẹ, các em chồng và cả họ nhà chồng. Bà con lối xóm ngang qua, thấy bà hết cặm cụi cuốc xới mảnh vườn trồng rau, lại xông xáo đẩy xe phân bắc ra đồng bón lúa, ai cũng tấm tắc khen nhà mình tốt phước có cô dâu chăm chỉ, thảo hiền.
Tôi tạng người ốm yếu, đi dạy về chỉ biết ngồi thở, da tái mét xanh xao. Trăm công nghìn việc đổ lên vai bà. Có dùng hết đầu ngón tay cũng không đếm xuể những nghề phụ bà từng làm, nào buôn gạo, buôn củi, nào đan len, may áo, thậm chí đi bốc vác thuê. Tôi cũng xin làm một chân bốc vác buổi khuya, nhưng được dăm bữa thì đổ bệnh trối chết, bà hoảng hồn chắp tay xin tôi ngồi yên, đừng động việc gì. Thương bà tôi ứa nước mắt, bà vẫn quả quyết mọi chuyện rồi sẽ ổn. Quả nhiên bà nói được làm được. Thời bao cấp, đồng lương còm giáo viên chỉ như muối bỏ bể. Có bà lo toan, không những hai con được nuôi nấng đủ đầy mà còn có đồng ra đồng vào gửi về cho bố mẹ.
Nghĩ về quãng thời gian bà lam lũ, tôi thấy mình nợ bà một ân huệ. Nhưng nghĩ về những lời động viên tôi bồi bổ sức khỏe, về sự tôn trọng bà dành cho tôi dù chính bà là trụ cột kinh tế, tôi thấy mình nợ bà cả cuộc đời. Ngày tháng đang cạn dần, tôi sẽ chẳng bao giờ trả hết mối nợ này, thôi thì gắng trả chữ duyên, tôi sẽ cùng bà đi hết cuộc tình già.
Theo VNE
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy! Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy! Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông...