Thiếu nữ dạt nhà giỏi moi tiền đại gia
Lần đó bán trinh, cô được 20 triệu đồng, đủ để vung vít mấy tháng liền.
Và sau lần đó, cô đã thực sự trở thành gái gọi chỉ chuyên mua vui cho các đại gia chứ không đi ‘khách xoàng’.
Sau lần đầu “tặc lưỡi” bán đi “cái ngàn vàng” cho một đại gia, H. nghĩ mình chẳng còn gì để mất nên đã trượt dài với nghề gái gọi. Nhan sắc hơn người nên H. không đi khách làng nhàng mà chỉ “cặp” với các đại gia lắm tiền nhiều của. H. nghĩ đủ cách để “đào mỏ” họ.
Trượt dài với nghề gái gọi
Gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười duyên cùng nét thẹn thùng khiến người đối diện khó có thể tin H. từng là một gái gọi cao cấp. Màu áo xanh giản dị cua học viên trung tâm Giáo dục lao động xã hội số 2 cũng không thể làm nhạt nhòa vẻ đẹp thiếu nữ của H. Sinh năm 1990 ở Thái Bình, ngay từ khi mới 16 tháng tuổi, cô đã mất mẹ. Năm H. lên ba tuổi, bố đi bước nữa. Vì mẹ mất khi còn quá nhỏ nên cô lớn lên mà ngỡ dì là mẹ đẻ của mình.
Tuổi thơ của H. trôi đi không chút gợn. Cô cũng không mấy để ý đến tấm hình một người phụ nữ trẻ trên ban thờ mà bố vẫn hương khói. Cho đến khi thành thiếu nữ, cô dần cảm nhận được sự ghẻ lạnh từ phía bà mẹ kế. Rồi hàng xóm lời ra tiếng vào khiến cô nhận ra người mà cô vẫn ngỡ là mẹ lại không hề mang nặng đẻ đau cô. Cô hiểu rằng đó là lý do cô không được yêu thương, luôn phải chịu thiệt thòi so với người em cùng cha khác mẹ của mình.
Ôm đau khổ nhưng H. không dám hỏi bô vê mẹ vì không muôn gợi lại chuyên cũ, sợ bô buôn. Trong môt lân say rượu, bô vừa khóc vừa nói cho cô biêt sự thât vê cái chêt của mẹ mình. Mẹ cô không hiêu vì liý do gì mà đã châm lửa tự thiêu trong chính mái âm. Khi bô cô quay vê nhà, ngọn lửa đã thiêu rụi thân xác của mẹ cô. H. được bà mẹ gửi sang nhà hàng xóm trước khi tự thiêu. Cái chêt của vợ đã khiên bô cô ôm nôi đau khô suôt nhiêu năm ròng.
Giỏi moi tiền đại gia (ảnh minh họa)
“Bô khóc và nói với em rằng bô rât thât vọng vì mẹ. Cho đên khi em đã lớn khôn mà bô vân không thê hiêu được vì sao mẹ lại làm như vây”, cô chia sẻ.
Và sợ bô buôn nên cô không môt lân gặng hỏi chuyên cũ. Sau khi biêt được sự thât vê cái chêt của mẹ mình, biêt người mà mình vôn dành tình cảm quá nhiêu lại không phải là mẹ đẻ, khi hiêu ra rằng đó là lý do mình không được yêu thương thât sự, cô dân học hành sa sút rôi bỏ học vào cuôi năm lớp 9. H. trở nên lâm lì ít nói, ôi khi có những hành đông chông đôi mẹ kê nên càng nhân thêm nhiêu lời mắng mỏ.
Bô cô thương con nên hay ra mặt bênh vực cô khiên không khí gia đình luôn căng thẳng. H. thương bô và không muôn bô vì mình mà mâu thuân với dì. Cô đã tìm cho mình môt “đường thoát”: ăn trôm 3 triêu đông của gia đình, dạt nhà lên Hà Nôi môt mình thuê trọ khi mới 16 tuôi.
Khi sô tiên đó gân hêt, cô nhờ người chị xã hôi tìm cho mình môt công viêc. Và bà chị thẳng thừng hỏi cô có muôn bán trinh không. Sau ít ngày ngân ngừ, cô nói rằng mình đông ý. 16 tuôi, cô tự nguyên bán trinh cho môt đại gia. Hôm đó, cô ngôi chờ vị đại gia đi ô tô đên đón mình tại nhà trọ. Lên xe, ngôi rúm môt góc, cô được đại gia chở vê nhà riêng. “Em nhớ đó là môt căn hô chung cư cao câp, bên trong có tiên nghi rât đẹp và sang trọng”, cô nhớ lại.
Bước chân vào phòng ngủ, trong lúc chờ vị đại gia đi tắm, cô bé mới lớn ngủ thiêp đi trên chiêc giường thơm phức. Sáng hôm sau, cô bị bàn tay của đại gia đánh thức. Cô mât đi “cái ngàn vàng” từ hôm đó. Lân đâu tiên làm “chuyên người lớn”, thây máu chảy, lại đau đớn, cô sợ hãi rên rỉ kêu đau. Đại gia ngoài 30 tuổi thấy thế đành “đau thì thôi vậy”.
Lần đó bán trinh, cô được 20 triệu đồng, đủ để vung vít mấy tháng liền. Và sau lần đó, cô đã thực sự trở thành gái gọi chỉ chuyên mua vui cho các đại gia chứ không đi “khách xoàng”. Cô cứ trượt dài với nghề gái gọi, buông trôi, sống cuộc sống không cần biết đến ngày mai. Với ngoại hình bắt mắt, cô được coi là gái gọi cao cấp. Sự non tơ, dịu dàng và cả ngây ngô của cô khiến các đại gia thấy cô như món lạ.
Cô bị đưa vào trung tâm Giáo dục lao động xã hội số 2 từ đầu năm 2012. Bốn tháng lao động ở trung tâm đã khiến cô chững chạc hơn nhiều. Cô ngộ ra nhiều điều mà suốt những tháng ngày chuyên nghề mua vui cho các đại gia, cô đã không nhận ra được. Cô sẵn lòng tâm sự về những ngày mua vui cho đại gia của mình:ư
- Em đi khách nhiều không?
- Cứ hết tiền thì em lại đi. Khi đủ tiền tiêu, có gọi em cũng không đi. Các đại gia ngoài “chuyện đó”, họ thường hay rủ em đi chơi cùng.
- Đi những đâu?
- Đi ăn uống, hát hò hoặc cùng họ đi bàn chuyện làm ăn. Những lúc họ bàn chuyện làm ăn, em nghe không hiểu gì, thuờng ra ngoài chơi một mình.
- Sau mỗi lần như vậy, họ cho em bao nhiêu tiền?
- Thường là năm đến bảy triệu đồng
- Họ có rủ em đi đu lịch cùng không?
Video đang HOT
- Có, nhưng em thường từ chối vì em không thích đi du lịch.
- Họ đối xử với em thế nào?
- Nói chung họ đều là những người có học nên không xô bồ đâu, mà lịch sự lắm.
- Có hay tặng quà em không?
- Có. Họ thuờng hỏi em thích gì thì họ đưa đi mua sắm. Hoặc mỗi lần đi công tác, họ hỏi em thích gì để mua quà tặng.
- Và quà đó thường là những gì?
- Là điện thoại, túi xách, nước hoa, toàn loại đắt tiền. Riêng quần áo thì em thường xin họ tiền để em tự mua.
- Ngoài ra?
- Mỗi lần em chơi cờ bạc bị thua, em hay gọi điện cho họ nói là nhà em đang có việc để lấy cớ xin tiền họ. Những lần như thế họ sẵn sàng bảo em đến cơ quan họ để họ đưa cho mười triệu đồng.
Vì hoàn cảnh phải bỏ nhà làm gái (ảnh minh họa)
- Đại gia đó thường là những ai?
- Thường là giám đốc. Nghe họ nói chuyện với nhau thì em đoán họ làm về chứng khoán và ngân hàng. Cũng có những người là con nhà giàu, lấy tiền của bố mẹ đi bao gái.
- Họ thường ở độ tuổi nào?
- Từ 30 đến ngoài 40 tuổi.
- Em không sợ bị vợ họ bắt gặp à?
- Em đến với họ không ràng buộc gì, chỉ là vì tiền, có gặp vợ họ, em cũng sẽ nói như thế. Nếu có sợ là sợ cho các đại gia bị vợ bắt gặp sẽ khốn khổ thôi.
- Có khi nào đại gia có tình cảm với em không?
- Cũng có người quý mến em, họ đề nghị em không đi làm nghề này nữa, chỉ ở nhà chơi, họ cho 20 triệu đồng hằng tháng để em chi tiêu, nhưng em không đồng ý. Em không muốn bị ràng buộc, mất tự do.
- Em nghĩ là họ tôn trọng em không?
- Không, em chỉ nghĩ họ chỉ coi em là thứ để mua vui, cho đi chơi cùng thì như một vật trang sức thôi. Cũng vì thế mà em quý ai thì nói chuyện với người đó thật lòng, còn không thì thôi.
Hối hận muộn màng
Trong suốt quãng thời gian làm gái gọi, H. có quen một cậu sinh viên mới ra trường, con nhà khá giả. Thiếu gia này dù biết cô là gái gọi nhưng vẫn đem lòng yêu chân thành. Thậm chí anh ta đã đưa cô về ra mắt mẹ. Nét dịu dàng, trẻ con toát lên từ cô khiến người mẹ của cậu thiếu gia không hề hay biết con tai mình đang yêu một gái gọi. Vậy nên bà mặc cho đôi trẻ say trong men tình.
Khi tìm được tình yêu đích thực, nghe lời người yêu, cô không hành nghề nữa mà ngoan ngoãn ở nhà hưởng “khoản trợ cấp” hằng tháng của thiếu gia này. Cũng giống như bao cặp yêu nhau khác, cô và chàng thiếu gia cũng có những lần giận dỗi nhau.
Và trong một lần giận dỗi người yêu, cô bỏ nhà theo chúng bạn tham gia tiệc lắc ở một quán cà phê tại Hoài Đức, Hà Nội đúng vào ngày lễ tình nhân. Bốn giờ sang ngày 14.2, công an ập vào quán karaoke khi cô cùng 13 nam nữ thanh niên khác đang quay cuồng trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Và đó là lý do mà cô có mặt ở trung tâm số 2.
Suốt nhiều năm bặt tin con gái, bố cô như chết lặng khi nhận được tin báo cô con gái cưng bị bắt khi đang sử dụng thuốc lắc. Ông lao đến muốn bảo lãnh cho con nhưng đã muộn. Lên thăm con gái, bô cô ứa nước mắt nói: “Bố không giận con đâu. Con về với bố nhé”. Sự vị tha và tình yêu thương của người cha đã thức tỉnh cô, khiến cô ân hận vô cùng vì đã thêm một lần làm đau người cha đã phải chịu quá nhiều cay đắng.
Khi được hỏi về chàng thiếu gia, cô gạt nước mắt, tươi tỉnh cho biết: “Sau khi biết tin, anh ấy đã tìm về tận nhà em, nói chuyện với bố em. Chính anh ấy đã đưa bố đi thăm em. Không được vào trong, anh ấy đứng bên ngoài, gọi điện vào điện thoại của bố em để được nói chuyện với em”.
- Bọn em nói chuyện gì?
- Anh ấy động viên và hỏi thăm em.
- Anh ấy có nói sẽ chờ em không?
- Có. Anh ấy nói sẽ chờ em cho đến khi em được ra khỏi đây.
- Em có tin vào điều đó?
- Có. Em tin.
Có lẽ so với những cô gái trẻ khác ở trung tâm số 2, cô là người may mắn hơn cả khi sau những vấp ngã của tuổi trẻ, cô vẫn còn có được tình yêu, có được một người cha hết mực yêu thương, luôn rộng vòng tay đón con gái lầm lỗi trở về
Theo Eva
"Ngủ với anh, tôi có tiền không?"
Nghĩa thấy người đàn bà sang trọng ấy, và thấy Thu - người yêu anh đang để một lão già ôm eo, sờ soạng.
Nghĩa và Thu sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo quanh năm bão lũ, mất mùa. Hai người là hàng xóm, chơi với nhau từ thuở nhỏ xíu, lớn lên họ hẹn ước sẽ nên duyên vợ chồng với nhau.
Cuộc sống khó khăn, đôi trẻ rủ nhau lên thành phố tìm cơ hội đổi đời. Hai người thuê một nhà trọ rẻ tiền, bắt đầu công cuộc đi kiếm việc làm.
Đời thì chưa thể đổi được trong ngày 1 ngày 2, nhưng cái họ nhìn thấy ngay chính là cuộc sống xa hoa, sầm uất nơi phố thị. Ở đây sáng trưng ánh đèn hoa lệ, đông đúc những con người sành điệu, giàu có. Họ thấy mình thật kém cỏi, và không khỏi mơ ước có ngày được như thế.
Thu với ngoại hình khá xinh xắn, duyên dáng đã xin được chân bán hàng trong một cửa hàng thời trang sang trọng. Còn Nghĩa cũng được một công ty nhận vào làm bảo vệ. Khởi đầu như thế là cũng khá may mắn. Họ hạnh phúc lắm, hy vọng nhiều vào một tương lai tươi sáng.
Một tối, một người đàn bà xinh đẹp chở Thu về nhà. Nghe Thu giới thiệu, đó là bà chủ chỗ Thu làm. Thu kể, người phụ nữ ấy thương và giúp đỡ cô rất nhiều.
Mừng thì cũng mừng thật, ở nơi đất khách quê người có người giúp đỡ thì còn mong gì hơn. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn người đàn bà giàu có và hào nhoáng ấy, Nghĩa lại có cảm giác bất an.
Từ đợt đó, công việc của Thu ở cửa hàng bận rộn hơn hẳn. Bình thường hai người đều làm ca từ 7 sáng đến 7h tối, tan ca là cùng nhau đi chợ, nấu bữa tối.
Bây giờ, Thu làm cả buổi tối, nhiều khi nửa đêm mới về đến nhà. Thấy người yêu vất vả, Nghĩa khuyên thì Thu nhẹ nhàng: " Em được chị chủ tin tưởng, giao cho nhiều việc lắm. Vất vả một tí nhưng kiếm được anh ạ. Đành vậy chứ biết làm sao!".
Có hôm về người Thu nồng nặc mùi rượu. Nghĩa hỏi thì cô chỉ bảo: " Em đi tiếp khách với chị chủ. Phải thế chứ không thì bao giờ mới khá được hả anh?".
Nhiều hôm Thu đi qua đêm. Lúc thì cô bảo chị chủ ốm, cô qua ngủ chăm sóc chị. Lúc thì cô bảo, đi nhập hàng với chị chủ. Nghĩa buồn, tất nhiên, nhưng anh vẫn tin tưởng người yêu mình. Anh đăng kí làm thêm ca tối để tăng thu nhập, cùng người yêu ra sức xây dựng tổ ấm tương lai.
Thu ngày càng xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt, trang điểm kĩ càng. Nhiều khi Nghĩa cảm thấy Thu xa lạ, đứng cạnh cô ấy mà anh thấy tự ti về mình.
Một tối, Thu báo sẽ không về. Nghĩa buồn, rủ mấy anh bạn đi nhậu đêm. Anh thấy sợ phải một mình về căn phòng đó. Đêm khuya, nhậu cũng biêng biêng, thấy vài chiếc xe bóng loáng đỗ xịch trước một nhà hàng cao cấp phía đối diện. Một nhóm người ăn mặc chải chuốt bước ra, nam nữ, già trẻ đủ cả. Nghĩa thấy người đàn bà sang trọng ấy, và thấy Thu - người yêu anh đang để một lão già ôm eo, sờ soạng.
Anh đau đớn vì mất cô, và vì suy nghĩ quá thực dụng, phũ phàng của người yêu (Ảnh minh họa)
Men rượu bốc lên, lí trí mờ đi, Nghĩa băng qua đường, xông vào giữa đám đông đang cười cợt vui vẻ. Cả đám bất ngờ. Thu sững sờ.
Thu xin tha thứ, khóc hết nước mắt. Nghĩa trách người yêu 1, trách bản thân mình 10. Vì anh bất tài, anh kém cỏi để người yêu phải kiếm tiền kiểu đấy.
Thu nghỉ làm chỗ cũ, xin bán hàng ở siêu thị. Nghĩa vui lắm, nghỉ làm luôn ca đêm để có thời gian hâm nóng tình cảm và "trông chừng" Thu.
Sinh nhật mình, anh về sớm qua siêu thị đón Thu. Không ngờ mấy nhân viên ở đó bảo cô đã nghỉ làm khá lâu rồi. Anh lao về nhà, Thu vẫn chưa về. Anh lại phi đến cửa hàng thời trang Thu làm trước đây, vừa kịp nhìn thấy Thu lên một chiếc ô tô phóng đi.
Anh lê bước trở về. 3 tiếng sau, Thu về, tay xách nách mang bao nhiêu đồ, có bánh sinh nhật cho anh, còn có 1 bộ comple để khi nào về quê mặc cho oách nữa.
Vừa bước vào cửa, Nghĩa vặn hỏi: " Cô đi bán hàng cho những thằng nào mà nhiều tiền gớm, lại còn quà lớn quà bé cho tôi nữa cơ đấy?". Thu ngạc nhiên, nhưng cũng không thèm giải thích. Trong lòng Nghĩa lúc này có cả nỗi căm hận, lại thêm sự chán nản, tuyệt vọng tột cùng. Nghĩa thấy mình như một người vô dụng, bất lực...
Sau vài đêm mất ngủ, anh bàn với Thu, tạm thời cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, đợi anh làm hết tháng này lấy lương, rồi 2 người sẽ về quê. Rau cháo nuôi nhau cũng được, ở đây anh sợ Thu sẽ mãi như thế...
3 hôm sau, Nghĩa xin nghỉ về giữa chừng, cũng có ý điều tra xem Thu có yên ổn ở nhà không. Không thấy Thu, bác chủ nhà bảo có người mới tới đón Thu đi rồi.
Nghĩa bấn loạn thực sự, lao ra đường, chạy điên cuồng khắp các nơi quen thuộc tìm bóng dáng Thu. Vừa đến đầu con phố nơi có cửa hàng thời trang ngày xưa Thu làm, Nghĩa thấy xa xa bóng lưng quen thuộc, anh tăng tốc đuổi theo. Chiếc xe máy đắt tiền ấy tấp vào một khách sạn ngay bên đường. Đôi trai gái xuống xe, đúng là Thu.
Nghĩa luống cuống chạy đến túm lấy tay người yêu. Thu nhìn anh, rồi nhìn anh chàng kia cười gượng, thỏ thẻ: " Anh đi lấy phòng trước đi!".
Trong khi Nghĩa còn đang "chế đứng", thì Thu quay sang lạnh giọng nói với anh: " Anh đi theo lôi kéo tôi làm gì? Tôi ngủ với anh, anh có cho tôi tiền không mà đòi giữ tôi cho riêng anh?".
"Còn nữa, anh muốn về quê thì tự về một mình đi. Tôi không bao giờ quay về cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi cùng với anh nữa đâu!".
Thu dứt khoát bước vào, bỏ lại Nghĩa đứng ngơ ngẩn. Anh đau đớn vì mất cô, và vì suy nghĩ quá thực dụng, phũ phàng của người yêu. Loạng choạng bước đi, anh ước, giá như hai đứa đừng lên thành phố...
Theo 24h
Bồ nhí đòi 200 triệu để tự bịt miệng Tôi là một gã trai bình thường, không phải người giàu có, càng không thuộc kiểu đại gia 'chăn' chân dài, nhưng... Giờ thì có hối cũng đã muộn, tôi thật sự đã bị người phụ nữ đó &'chơi' khi có ý định tố cáo việc tôingoại tình với cô ta suốt 1 năm qua. Thật tình, ngoài nhu cầu về sinh lý,...