Thiếu nữ 17 tuổ.i đậ.p đầ.u vào tường mong thoát khỏi “động quỷ”
Sau lần đầ.u rơ.i vào “động quỷ” và trốn thoát được, may mắn đã không mỉm cười trong lần thứ hai T. bị bước chân lạc lối đưa vào chốn lầu xanh. Khi mình đã thân tàn ma dại, lúc cần thêm “hàng” trẻ đẹp, “tú bà” còn lừa cô đưa thêm cả chị gái đến để rồi cả hai chị em cùng phải sống đời tủ.i nhụ.c. Uất ức vì bị lừa, thiếu nữ 17 đã đậ.p đầ.u vào tường định t.ự t.ử khiến “tú bà” đành phải đồng ý thả cô gái về vì sợ có á.n mạn.g…
Bước chân lạc lối
Sinh ra ở một xã ven biển thuộc huyện Quảng Xương, Thanh Hóa, ngay từ nhỏ, cô bé T.T.T, đã phải gặp nhiều vất vả. Năm T. lên 10, bố đã bỏ lại mẹ con em đi theo người đàn bà khác. Một mình, mẹ T. phải gồng mình trong cơn bệnh tim để kiế.m tiề.n nuôi chị em T. khôn lớn. Thương mẹ, khi chị cả đi lấy chồng, chị hai vào miền Nam tìm việc, T. phải nghỉ học giữa chừng ra đồng giúp mẹ. Những khi công việc đồng áng nông nhàn, T. lại cùng chúng bạn ra biển mót cá kiếm thêm chút tiề.n phụ mẹ nuôi cậu em trai ăn học.
Một lần đến nhà người bạn thân cùng làng, T. đã được một cô hàng xóm tên là Trần Thị Hiền (SN 1967, ở Quảng Nham, Quảng Xương, Thanh Hoá) hứa kiếm cho công việc dọn dẹp nhà nghỉ của một người bạn ở Đồ Sơn, Hải Phòng với tiề.n công từ 800.000 đến 1.000.000 đồng/tháng. Số tiề.n này đối với hai cô bé quả là rất lớn bởi những buổi đi mót cá phải dậy từ 4 giờ sáng đến tận giữa trưa mới được về nhà ăn bát cơm và số tiề.n kiếm được cũng chỉ là vài chục ngàn lẻ. Nghĩ có một khoản tiề.n lớn để có thể giúp cậu em trai không bị bỏ học giữa chừng như mình, T. nhận lời ngay.
Một ngày đầu tháng 3/2009, T. và cô bạn thân theo chân Hiền đến chốn phồn hoa đất quê người mà cô chưa từng đặt chân đến, làm công việc dọn dẹp phòng. Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang, tại đây, “má mì” Hiền bán hai cô bé cho Hoàng Đình Tuấn (SN 1980, ở Đồ Sơn, Hải Phòng) lấy 4 triệu đồng. Sau khi Hiền về, được nói chuyện với ba nữ nhân viên của nhà nghỉ (thực chất là những cô gái “buôn hương bán phần”), T. mới lờ mờ hiểu rằng công việc chính của mình cũng giống họ- phải bán thân cho khách làng chơi ở đất Đồ Sơn này.
Sáng sớm hôm sau, khi còn đang ngái ngủ, “tú ông” Tuấn đã mò vào phòng của hai thiếu nữ 17 tuổ.i này ngọt nhạt bắt họ phải tiếp khách. Khi đó T. giả vờ vì đường xa, say xe nên chưa thể phục vụ khách làng chơi, mong tìm được cơ hội trốn thoát khỏi ổ chứa của Tuấn. Nhưng cô cũng chỉ trì hoãn được một ngày vì ngay ngày hôm sau, các cô gái đã bị lùa đi tiếp khách.
Hoảng sợ, bạn của T. đã gào khóc, quyết tuyệt thực để phản kháng. Khóc nhiều, lại không có gì bỏ bụng, cô bạn của T. đã bị ngất, khiến Tuấn phải gọi “đối tác” ra trả lại người. Để T. không kiếm cớ hoãn binh rồi lẩn trốn, sau khi bạn về, Tuấn đã giáng cho T. trận đòn nhừ tử và bắt cô phải phục vụ khách làng chơi.
Thiếu nữ 17 tuổ.i tâm sự những ngày “ buôn hương bán phấn”.
Video đang HOT
Hàng ngày đi khách, Tuấn hứa mỗi lần tiếp khách T. sẽ được nhận 30.000 đồng, thế nhưng số tiề.n bán thân ít ỏi đó, T. cũng không được cầm tiề.n mà chủ chứa ghi vào quyển sổ nợ. Sang đến ngày thứ 8, người nhà T. gọi điện báo mẹ cô mất, sau khi khóc lóc va.n xi.n, Tuấn đã đồng ý để T. được về nhà chịu tang mẹ. Gần 2h đêm T. mới về đến nhà, lúc đó, mọi thủ tục khâm niệm cho mẹ cô đã xong. “Điều cháu ân hận nhất là không được gặp mẹ lần cuối cùng. Trong bốn chị em gái, mẹ quý cháu nhất”- T. nói trong nước mắt.
Sau khi mẹ mất, T. được thoát khỏi cuộc sống địa ngục khi cô nhất định không quay về nơi ô nhục trước đó. Sau những ngày vụ mùa, T. lại xin những người dân làng chài ra biển kéo cá. Nhưng những mẻ cá hôm được hôm không khiến nồi cơm của hai chị em cô bé cũng hôm vơi hôm đầy. Nghĩ cứ đi kéo cá mãi như vậy cũng chẳng được là bao, trong khi mình lại có sức khỏe khiến T. luôn muốn thoát ly khỏi làng chài, những mong có thể kiếm thêm tiề.n để cậu em út được học cái chữ đến nơi đến chốn…
Vết trượt
Một ngày cuối tháng 11/2009, khi đi làm đồng về, T. gặp người chị họ tên B. vừa từ Hải Phòng về. Trong lúc trò chuyện, T. được biết, hiện B. đang làm gái bán hoa tại nhà nghỉ Thuận Phong (do Trần Anh Hoàng (SN 1970) và Trần Thị Nguyệt (SN 1987) làm chủ) ở quận Lê Chân, Hải Phòng.
Nhìn T. lam lũ, B. gạ gẫm bảo: “đằng nào mày cũng đã “mất” rồi, đi với tao đến nhà nghỉ Thuận Phong làm gái. Mỗi lần tiếp khách làng chơi, chủ nhà nghỉ sẽ thu 200 nghìn đồng, họ chia cho mình 50 nghìn đồng. Ở đây khách đông, lại lịch sự, thỉnh thoảng được bo, mày sẽ có tiề.n gửi về cho em. Làm một thời gian, kiếm được chút vốn thì bọn mình về đây mở cửa hàng bán gì đó, làm lại từ đầu…”.
“Tú ông” Tuấn tại cơ quan điều tra
Nghe người chị họ nói có lý, T. đã đồng ý đi theo B. ra Hải Phòng. Thế nhưng, khi đến nhà nghỉ Thuận Phong, mọi việc không đơn giản như người chị họ nói. Cũng kể từ giây phút bước vào nhà nghỉ ấy, cô gái 17 tuổ.i đã phải bắt đầu quãng thời gian sống tủ.i nhụ.c, đa.u đớ.n nhất. Vừa ở được hai ngày, T. đã nợ chủ nhà nghỉ gần chục triệu đồng vì tiề.n mua quần áo, son phấn.
“Thấy cháu mặc chiếc quần bò áo phông, chị Nguyệt bảo mặc như vậy không hấp dẫn để chị kiếm mấy cái áo hai dây, mấy cái váy mặc vào mới gợi cảm. Hôm sau chị mang về cho cháu hai chiếc áo hai dây, hai chiếc quần sooc, hai chiếc váy hai dây ngắn cũn, bó sát người bảo hết 3 triệu đồng, còn bộ đồ trang điểm hết 5 triệu đồng. Cháu thắc mắc giá cả thì chị Nguyệt bảo vì “chị không muốn da chúng mày bị hỏng nên chị phải chọn loại mĩ phẩm tốt, còn quần áo, chị toàn mua trong shop cho đẹp, mỗi chiếc phải mất 500 nghìn đồng mới mua được”. Thực chất, cháu biết chị Nguyệt chỉ mua chỗ đó hết 1 triệu đồng là cùng vì toàn hàng chợ thôi cô à. Cháu không được ra ngoài mua nên đành chấp nhận”- cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh kể.
Theo lời kể của T., chủ nhà nghỉ còn làm cho thiếu nữ này thấy “chóng mặt” bởi chỉ cần sơ ý một chút là nhân viên ở đây có thể bị phạt và tất cả các hình thức phạt đều được tính bằng tiề.n. Giá phạt khá “chát”, từ 500 nghìn đồng đến 4 triệu đồng tùy theo mức độ vi phạm và thái độ “biết lỗi” của nhân viên. “Đi ra khỏi phòng không tắt điện, lần đầu phạt 500 nghìn đồng, lần hai là 1 triệu đồng, lần thứ ba phải nộp tiề.n điện cả tháng cho nhà nghỉ… Phải “tình cảm” với khách, không được từ chối khách dù bị mệt hay khách say sỉn, khách không đồng ý dùng “bao”… Nếu từ chối khách, bị khách phàn nàn thì bọn cháu bị phạt gấp 3 lần số tiề.n khách “đi”…”- vân vê tà áo, T. cho biết thêm.
Cuộc sống ở đây, đối với những cô gái “buôn hương” không khác gì địa ngục. Cả ngày bị giam lỏng trong bốn bức tường, trong căn phòng thiếu ánh sáng và không khí, nên thường xuyên rơi vào tình trạng mệt mỏi, ốm đau. Hàng ngày, từ 9h sáng, T. và các nhân viên ở đây đã trang điểm xong xuôi rồi ngồi chờ khách làng chơi đến. Khi có khách, các cô phải đứng xếp hàng một để những người đàn ông ham của lạ lựa chọn.
Có ngày cao điểm nhất, T. phải tiếp tới gần 20 khách làng chơi. Tiếp nhiều khách làng chơi nên mỗi tháng thu nhập của T. cũng khoảng 10 triệu đồng. Thế nhưng, đó chỉ là số tiề.n ảo vì chủ chứa ghi trong sổ để trừ chi tiêu hàng ngày. Trừ tiề.n nước uống, tiề.n ăn, tiề.n may mặc, trang điểm, làm tóc, tiề.n phạt… số tiề.n còn lại chả đáng là bao.
“Làm cái nghề bán thân này chúng cháu rất hay bị ốm do mắc bệnh phụ khoa, nên bọn cháu thường xuyên phải tiêm thuố.c. Mỗi lần tiêm, bọn cháu lại mất 500 nghìn đồng/mũi. Ai khỏe, mỗi tháng cũng tiêm mất 3-4 mũi. Nhiều tháng, chúng cháu còn bị âm vì tiề.n tiêm thuố.c, vì tiề.n mua quần áo mới. Dù không nhờ nhưng chị Nguyệt cứ vác một đống quần áo mới về ép phải lấy để còn “thay đổi cho bắt mắt”- cô gái trẻ vừa kể vừa ngước mắt nhìn lên trần nhà cố giấu những giọt nước mắt.
Không chỉ bị viêm nhiễm bệnh phụ khoa, những nhân viên như T còn thường xuyên bị chủ chử.i bới, đán.h đậ.p. Nếu tháng nào T. ngoan ngoãn, tiếp khách nhiều, chủ còn đối xử “nhẹ nhàng”. Tháng nào, “đi” khách ít, thì T. luôn phải nhận những lời mắn.g nhiế.c từ
Cặp đôi “tú ông- tú bà” Hoàng-Nguyệt tại cơ quan công an
Trong một lần ngồi nghe các nhân viên nói chuyện, biết T có chị gái hơn hai tuổ.i đang làm trong Nam nhưng muốn ra ngoài Bắc kiếm việc để được gần chị, gần em, Nguyệt đã đối xử với thiếu nữ này ưu ái hơn. Một ngày đầu tháng 7/2010, trong khi đợi khách làng chơi, Nguyệt chủ động trò chuyện thân mật với T. Trong câu chuyện của mình, Nguyệt ngụ ý rằng, đang cần tìm người giặt quần áo cho các nhân viên ở đây. Nếu chị gái T. đồng ý đến làm thì chả mấy hai chị em sẽ trả đủ số tiề.n còn nợ của cô và cô có thể về đoàn tụ cùng gia đình.
Tin lời Nguyệt, T. đã nhắn chị gái đến nhà nghỉ Thuận Phong làm. Thế nhưng, khi chị người chị đến, đôi Nguyệt-Hoàng lại bắt cô làm gái mại dâm dưới dạng có hợp đồng lao động là nhân viên dọn phòng. Uất ức vì bị lừa, T. đã gào khóc, chử.i bới, Hoàng lao vào vừa đấ.m vừa tát cô gái trẻ, còn Nguyệt thì lấy áo bịt miệng T. lại không để tiếng khóc của cô lọt ra ngoài. Vừa bịt miệng thiếu nữ này, Nguyệt vừa rít lên: “Không phải vì riêng mày mà nghỉ nghỉ của tao bị sập được”. Lợi dụng lúc Nguyệt lỏng tay, T. giằng được áo, chạy ra ngoài, đậ.p đầ.u vào tường định t.ự t.ử. Sợ có á.n mạn.g tại nhà nghỉ, Hoàng đồng ý thả T. về, giữ chị gái T. lại, nói: “Mày về lo kiế.m tiề.n trả nợ đi. Lúc nào mày trả được nợ thì chị gái mày được về”.
Ước mơ giản dị…
T. về nhà được gần 10 ngày, đang tìm cách cứu chị mình ra thì nghe tin công an đã phá ổ mại dâm và chị gái cô được giải cứu. Tới công an quận Đống Đa, Hà Nội tường trình về việc bị Hiền lừa bán cùng những thủ đoạn “cầm chân” gái bán thân của cặp Hoàng- Nguyệt, T., cho biết, đang ngồi chờ chị gái để hai chị em cùng về nhà.
Cột lại mái tóc ngắn cho gọn gàng, thiếu nữ tâm sự, bây giờ hai chị em đã đoàn tụ, cô sẽ không bao giờ làm cái nghề nhơ nhuốc ấy. Về nhà, cô sẽ cùng chị cố gắng học thành thạo nghề may để vừa có thể nuôi sống bản thân lại có thể cho cậu em trai tiếp tục được đi học hành. “Cháu hy vọng, được học hành tử tế, cuộc sống của em cháu sẽ tốt hơn. Hai chị em cháu có vất vả đến mấy cũng thấy vui…”- T. bẽn lẽn cười.
Theo Phunutoday
Tâm sự của chàng trai phạm tội vì bị nữ nhân viên massage phụ tình
Sau nhiều lần đưa đối tác đi "làm việc" tại "động quỷ" bên Trung Quốc, Nguyễn Đăng Giang, SN 1978 phát hiện ra một cô gái bị lừa bán vào nơi đây. Thương cảm, Giang đã "chuộc" cô gái về, định cùng kết nghĩa "tào khang".
Không ngờ, khi về quê cô gái để bàn chuyện cưới hỏi thì mắt Giang đã nhòa đi khi chứng kiến vợ sắp cưới của mình "tay trong tay" với người đàn ông khác...
Sự việc đã trôi qua gần 6 năm và cũng ngần ấy thời gian, Giang phải trả giá cho lỗi lầm của mình trong trại giam. Nhưng khi gặp cậu ta, nhắc đến câu chuyện này, Giang bảo em vẫn nhớ từng chi tiết, từng mốc thời gian, chị ạ! Bởi em dành hết mọi tình cảm chân thành cho cô ấy. Từ ngày chuộc cô ấy về từ "động quỷ", em đã quên chuyện cô ấy từng là gái làng chơi. Em nghĩ, cô ấy từng mắc sai lầm, từng bị người khác lừa, đưa đẩy đến con đường khốn cùng thì chắc hẳn khi được tự do trở lại cuộc sống đời thường, cô ấy sẽ biết trân trọng, nâng niu nó. Nhưng, em đã nhầm!
Nguyễn Đăng Giang: "Em sẽ vay vốn mở một quán ăn nho nhỏ..."
Cuộc "giải cứu" 6 cô gái khỏi "động quỷ"
Giang là anh cả trong gia đình có 3 anh em ở xã Quỳnh Hồng, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình. Bố bị bệnh câm điếc bẩm sinh, còn mẹ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một mình bà lo được bữa cơm, bữa cháo cho 5 miệng ăn đã vất vả rồi lấy đâu tiề.n cho anh em Giang ăn học. Chính vì thế, học chưa hết lớp 3 thì Giang đã nghỉ học theo chúng bạn nay đây mai đó làm ăn, buôn bán mong đỡ đần cho mẹ nuôi cha và hai em. Ban đầu, Giang theo chân một người đàn anh vào TP Vinh, tỉnh Nghệ An làm cho một lò bánh mỳ. Được ít thời gian, cậu ta lại theo bạn bè rủ đi làm cho một cơ sở sản xuất bánh ngọt ở Lạng Sơn. Năm 2002, Giang có ít vốn nho nhỏ nên chuyển sang buôn đồ điện tử, quần áo, giầy dép "hàng thùng" đem về dưới xuôi bán cho các cửa hàng. Cũng từ đây, mối quan hệ làm ăn của Giang ngày càng được mở rộng. Điểm mà Giang và những đối tác làm ăn thường chọn để giao lưu là những quán tẩm quất, gội đầu ở Bằng Tường (Trung Quốc).
Cơ sở được Giang để mắt nhất là một quán gội đầu 3 tầng, chia làm nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng chỉ khoảng 6m2 và có khoảng 30 cô gái Việt Nam phục vụ gội đầu massage. Quán này cũng có liên hệ mật thiết với một quán gội đầu, tẩm quất khác ở đảo Nam Ninh, Trung Quốc. Cứ khoảng 6 tháng, hai cơ sở này lại đổi "đào" một lần để giữ chân "khách quen". Trong những lần đến đây, Giang được một cô gái tên Trần Thị Bẩy, SN 1984, quê ở xã Phúc Thành, huyện Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên thường xuyên "phục vụ". Qua chuyện Bẩy kể, Giang được biết cô đã bị một người bạn ở cùng quê lừa nói rằng lên cửa khẩu Lạng Sơn để bán hàng quần áo, rồi chúng đã bán Bẩy vào đây. Câu chuyện đã khiến người đàn ông có dáng ngưới nhỏ thó này thương cảm, tìm cách cứu giúp. Tháng 8-2004, Giang đã bỏ gần 100 triệu đồng để cho bọn bảo kê quán này "mở đường" và thuê xe cho 6 cô gái trốn thoát về Việt Nam, trong đó có Bẩy. Cũng vì thương cảm, sau khi về đến cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn, Giang đã cho 5 cô gái kia mỗi cô một ít tiề.n mua quần áo và làm "lộ phí" về quê, còn cô gái tên Bẩy thì may mắn hơn được Giang đưa về tận nhà.
"Nếu có người phản bội..."
Về nhìn thấy gia cảnh của Bẩy cũng nghèo khó! Bố Bẩy đã lấy vợ hai, Bẩy là con út trong nhà đông anh em. Cả nhà chỉ sống dựa vào vài sào chè trên đồi. Vì vậy, lòng Giang đã nảy sinh tình cảm khó tả, cùng với những lần về thăm gia đình, mẹ Giang cũng giục lấy vợ để có người chăm sóc người cha bệnh tật. Trong đầu Giang lúc đó nghĩ rằng, có lẽ đây cũng là cái duyên đưa Bẩy và Giang đến với nhau. Để cho Bẩy khuây khỏa, vài ngày sau khi về quê, Giang đã đưa cô gái vào TPHCM chơi một thời gian. "Tình cảm của bọn em cũng thật sự có từ lúc này. Cô ấy đã nhận lời sẽ cùng em xây đắp một mái ấm gia đình. Chính vì vậy, sau thời gian nghỉ ngơi, em đưa cô ấy về quê, và để luôn chiếc xe máy là phương tiện duy nhất của em cho Bẩy đi lại, còn em trở về Lạng Sơn tiếp tục với những chuyến hàng mong có một ít vốn cho cô ấy đỡ khổ. Rồi hàng tháng đều đặn, em cứ về vào ngày 28 hàng tháng để thăm cô ấy. Bẩy cũng đáp lại tình cảm của em, chăm chút cho những ngày em ở bên cô ấy.
Ngày kết hôn của chúng em cũng đã định sẵn là 24-12-2005. Xe cưới em đã thuê, cỗ cưới em đã đặt sẵn và trước ngày cưới gần 1 tháng em đã đi xe máy từ Thái Bình lên quê cô ấy để gặp gia đình bàn về nghi lễ cưới hỏi. Nhưng tháng 11 ấy, một phần vì nhớ, một phần cũng để cho Bẩy bất ngờ nên em đã về đột ngột, trước ngày hẹn một hôm. Đó là ngày 27-11-2005. Tuy vậy, lần này em không vào nhà luôn mà ngồi uống bia ngay tại quán trước cửa nhà Bẩy. Tại đây, em đã được chị chủ quán cho biết những xì xào bàn tán của dân làng về Bẩy đã "cặp kè" với người này, người nọ. Em vẫn không tin những điều đó là sự thật. Nhưng ngồi được ít phút, lúc đó khoảng 18g chiều, em nghe thấy tiếng xe máy vụt vào ngõ. Em khấp khởi chạy ra thì thấy cô ấy đang đèo một nam thanh niên lạ mặt trên chiếc xe của chính mình. Lặng lẽ đứng đằng sau quan sát, em thấy cô ấy dựng xe ngoài cổng và đưa chàng trai kia vào vườn sắn. Tiếp tục bám theo quan sát, em không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cô ấy và chàng trai kia quấn lấy nhau. Lúc đó, em như thể chế.t đứng, nhưng vẫn cố kìm nén và lẳng lặng bỏ ra ngoài". Giang tâm sự.
Giang bảo rằng: "Căm giận, nhưng vì yêu, em vẫn cố ở lại và tối đó em đã ngồi ăn cơm cùng gia đình, mẹ và anh trai cô ấy, rồi định đi về luôn trong đêm. Nhưng vì rất quý em và đã coi em như con trong nhà nên gia đình giữ lại để ngày hôm sau ăn giỗ xong rồi hãy về. Bên cạnh đó, thái độ cô ấy vẫn ân cần, chăm chút cho em khiến lòng em dịu lại. Hôm sau, trong bữa rượu ngày giỗ bà nội cô ấy, em đã uống khá nhiều. Lúc đó, em nghĩ đến chuyện hôm trước và hỏi cha cô ấy rằng: "Nếu có người phản bội thì phải làm như thế nào hả thầy?". Trong men rượu, bố của Bẩy cũng hồn nhiên trả lời: "Nếu là đàn ông, con tự ra tay ché.m...". Câu nói ấy đã ám ảnh em và trong đầu em lúc đó không thể nghĩ gì thêm được nữa. Đa.u đớ.n, nhưng em vẫn đưa cô ấy về quê mình ăn cưới người anh họ để muốn nói chuyện phải trái, dứt khoát với cô ấy một lần cho xong!.
Khoảng 20g ngày 2-12-2005, sau đám cưới người anh họ, Giang đã đưa Bẩy về nhà nói chuyện. Giang nhắc tới chuyện hôm trước. "Cô ấy đã không hối hận lại còn sẵng giọng: "Chưa cưới, em thích làm gì là quyền em", rồi đứng phắt dậy định bỏ đi. Lúc đó, em cũng không làm chủ được mình, chạy vội đi lấy dao ché.m liên tiếp 6 nhát vào đầu cô ấy, khiến Bẩy gục ngã. Tưởng vợ sắp cưới đã chế.t, em vác dao đến nhà ông Trưởng công an xã xin đầu thú". Giang ôm mặt cất tiếng thở dài.
Được đưa đi cấp cứu, Bẩy may mắn thoát chế.t và bị tổn hại 44% sức khỏe. Ngày đưa Giang ra tòa, xét thấy cô gái không chế.t là nằm ngoài ý định của Giang, VKS vẫn truy tố Giang về tội Giế.t ngườ.i. Tuy nhiên, hôm đó, Bẩy cùng 4 cô gái được Giang giải cứu cũng có mặt ở phiên tòa và đồng loạt làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho Giang nên Giang chỉ phải nhận án 7 năm tù về hành vi tội lỗi của mình.
Mong có một quán ăn nho nhỏ!
Gần 6 năm cải tạo trong trại giam, Giang đã thấm thía những tội lỗi của mình gây ra. Chỉ một phút nông nổi, không làm chủ được bản thân mà Giang đã làm khổ gia đình, làm khổ cha mẹ. Ý thức được điều đó, Giang đã cố gắng miệt mài lao động và đã được giảm án 18 tháng tù. Giang bảo rằng: "Chỉ chưa đầy 1 tháng nữa, em sẽ được trở lại cuộc sống tự do. Cái ngày ấy, em đã mong đợi từ lâu và dự định của em sau khi ra trại sẽ vay vốn mở một quán ăn nho nhỏ tại tại quê mình mong được báo hiếu cha mẹ để chuộc lại lỗi lầm với những người thân yêu nhất..."
Theo Pháp Luật XH
Chuyện ghi được từ "ngã ba sung sướng" Xã Xuân Bình, thị xã Sông Cầu, tỉnh Phú Yên giáp với tỉnh Bình Định được mệnh danh là "ngã ba sung sướng" với hàng loạt "động quỷ" san sát hai bên QL1A. Nhiều năm qua, các quán nước ven đường là nơi dừng chân của cánh tài xế đường dài tìm "bãi đáp" trên đường thiên lý bắc nam. QUÁN GIẢI KHÁT...