Thiếu niên lang thang và đường ngắn nhất đến nhà tù
Lang thang, sa đà quán sá, nhiều thiếu niên vừa qua tuổi thành niên quen biết với các “anh chị” thuộc “ dân ăn chơi” và đó là con đường ngắn nhất dẫn đến nhà tù.
“Phụ hoạ” với tội phạm giết người
Nguyễn Văn Tranh và Đỗ Trường Hận (đều 16 tuổi, ngụ Huyện Hóc Môn, TP HCM) là “bạn” cùng làm thuê ở chợ đầu mối Hóc Môn. Qua công việc, Tranh, Hận quen biết với Trần Quý Chi (25 tuổi, ngụ Hóc Môn) cũng làm thuê tại chợ.
Khoảng 11 giờ ngày 4/6/2009, Chi rủ Tranh, Hận ra quán Làn Sóng Xanh (Hóc Môn) để uống cà phê. Trong lúc uống, Nguyễn Hữu Trí xuất hiện, đuổi nhóm của Chi ra ngoài. Ra khỏi quán, cả nhóm vẫn còn nghe tiếng Trí chửi rủa, đòi tiền. Chi đòi xông vào đánh Trí nhưng được mọi người can ngăn. Cả nhóm bỏ về.
Thiếu sự quan tâm của gia đình, nhiều thiếu niên bỏ nhà đi lang thang, sống sa đọa và con đường ngắn nhất là vào tù
18 giờ cùng ngày, Chi tiếp tục rủ Tranh, Hận đến quán 1477 (Xã Xuân Thới Đông, Hóc Môn) để uống cà phê. Đến 21 giờ, Trí xuất hiện. Nhìn thấy nhóm của Chi, Trí lại bàn, lớn tiếng: “Hồi trưa thằng nào đòi đánh tao?”.
Chưa ai kịp trả lời, Trí chỉ tay về hướng Chi. Chi liền đứng dậy đưa tay trái lên đỡ, tay phải rút trong túi quần ra một con dao bấm, đâm hai nhát vào ngực trái của Trí. Cùng lúc đó, Tranh và Hận cũng cầm ly cà phê (loại có tay cầm) đánh vào đầu làm Trí gục ngã.
Sau khi gây án, cả 3 cùng bỏ trốn. Đến ngày 5/6/ 2009 thì bị bắt. Riêng Trí đã chết trên đường đi cấp cứu.
Video đang HOT
Theo cáo trạng của Viện KSND TP HCM, mặc dù không biết Chi có giấu dao nhọn trong người, không bàn bạc với Chi để giết người nhưng Tranh và Hận đã có hành vi dùng ly thuỷ tinh đập vào đầu Trí, gây thương tích. Tuy nhiên, do chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự về hành vi nêu trên, cơ quan CSĐT đã có công văn đề nghị chính quyền địa phương lập hồ sơ quản lý giáo dục đối với Tranh và Hận.
Tại phiên toà sơ thẩm ngày 17/08/2010, TAND TP HCM đã tuyên phạt Trần Quý Chi 20 năm tù về tội “Giết người”. Ngoài ra, Chi còn phải bồi thường hơn 80 triệu đồng cho gia đình bị hại, trợ cấp nuôi con nạn nhân cho đến 18 tuổi.
Vừa qua tuổi thành niên đã thành tội phạm
Cũng vì hay lang thang sa đà quán sá, nhiều thiếu niên quen biết với các “anh chị” thuộc “dân ăn chơi”. Theo cáo trạng của Viện KSND, Lê Phương Thuý (18 tuổi, ngụ quận Tân Bình) và Lê Thị Thu Thảo (24 tuổi, ngụ quận 10) là “đôi bạn” nghiện hêroin trong thời gian dài.
Vào khoảng 21 giờ ngày 13/3/2010, do hết tiền tiêu, Thảo chở Thuý từ quận 10 sang quận 1 để tìm đối tượng “ăn hàng”.
Khi đến góc đường Lê Lợi-Nguyễn Huệ, Thảo nhìn thấy bà Galina (47 tuổi, quốc tịch Nga) đang trên đường tiến về khách sạn Rex, trên cổ có một dây chuyền vàng. Thảo điều khiển xe áp sát để Thuý dùng tay trái giật dây chuyền của bà Galina.
Sau khi thực hiện hành vi phạm tội, cả hai bỏ chạy đến ngã tư Lê Lợi-Nam Kỳ Khởi Nghĩa thì bị Công an phường Bến Nghé bắt giữ.
Tại phiên toà sơ thẩm, TAND TP HCM gần đây, với vẻ mặt sợ sệt, nhút nhát, cả hai xưng “con”, “chú” mặc dù HĐXX nhiều lần nhắc nhở.
Vị đại diện HĐXX nói với bị cáo: “Vừa mới qua tuổi vị thành niên, bị cáo không lo học hành, rèn luyện cho nghiêm túc mà lang thang hút chích, chơi bời hư hỏng. Người nước ngoài vào Việt Nam thấy những người trẻ như bị cáo, họ sẽ nghĩ sao đất nước ta”.
Có mặt trong phòng xử án, bà Lê Thị Phượng (mẹ Thảo) nước mắt đầm đìa khi nghe Viện KSND đọc bản luận tội. Được cho phép phát biểu, bà sụt sùi xin lại chiếc xe gắn máy mà Thảo đã dùng để phạm tội.
“Đó là chiếc xe cơm áo của cả nhà. Con nó mượn đi chơi, tui đâu có ngờ…”- bà Phượng nức nở.
HĐXX cho rằng đây là một vụ cướp giật nghiêm trọng, bị cáo thực hiện hành vi phạm tội giữa đường phố đông người, đối tượng bị hại là người nước ngoài. Do vậy, cần một bản án nghiêm khắc để răn đe, giáo dục bị cáo, đồng thời cảnh cáo các đối tượng khác trong giới trẻ.
Lê Thị Thu Thảo bị kết án 3 năm tù, Lê Phương Thảo 2 năm 6 tháng tù về tội “Cướp giật tài sản”. Từ quen biết, làm bạn cho đến đồng phạm giữa “dân anh chị” và các thiếu niên này trong các vụ án là con đường rất ngắn. Trong khi đó, hiểu biết pháp luật còn hạn chế, nhiều gia đình chưa thật quan tâm đến con cái.
Theo Vietnamnet
Tạm biệt anh, tạm biệt một thói quen!
Em đã từng tôn thờ anh như một vật thiêng liêng... (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì...
Em đã từng tôn thờ anh như một vật thiêng liêng của chúa trời ban tặng. Anh còn nhớ không lần đầu mình gặp nhau cũng như một định mệnh, hôm đó em rất bực vì cái giọng kiêu hãnh qua điện thoại, em đã thầm chửi rủa anh. Nhưng rồi gặp được anh em vẫn thấy anh thật giản dị, để lại cho em ấn tượng chỉ là ánh mắt của anh. Khi chia tay nhau ra về với mỗi công việc của nhau, trên quãng đường đi về nhà em vẫn thầm chửi rủa anh, anh không biết à. Xin lỗi anh nhé vì tính hiếu thắng và trẻ con của em mà anh chiụ thiệt rồi.
Em vẫn nhớ lần đầu anh nắm tay em, đôi tay anh thật cứng rắn khiến em không thể rời khỏi đôi tay ấy, em cứ gượng gạo để anh nắm lấy tay em, để anh kể nể, than phiền "anh rất cô đơn, anh cô đơn trong cả suy nghĩ và hành động". Lúc đó em thấy anh như một đứa trẻ đang rất cần một người chia sẻ, cần một người động viên, cần một người hiểu mình. Và rồi cả quãng đường về nhà hình ảnh và ánh mắt của anh cứ để lại trong em.
Rồi cái gì đến cũng đã đến phải không anh? Em không quên được những gì anh nói cho em nghe ngày hôm đó. Ngày hôm đó em thấy mình quá yếu đuối, mình có cảm giác đến kỳ lạ, em không thể phản ứng lại sự nồng cháy mãnh liệt của anh, thân thể em cứ mềm mụ mị, lần đầu em được yêu được cảm nhận thứ tình yêu dù giả dối hay thủ đoạn mà cũng có thể là tình yêu.
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì... (Ảnh minh họa)
Em đã có những tháng ngày hạnh phúc bên anh nhưng ở bên anh em càng phát hiện ra quá nhiều điều giả dối về anh, về quá khứ của anh, nhưng với em tất cả đó chỉ là quá khứ, em không ghen, không hờn giận anh. Vì em yêu con người hiện tại của anh, bản thân anh trong hiện tại này. Em đã rất yêu anh, yêu đến mụ mị, chỉ biết yêu và được yêu, em không quan tâm đến sự đời. Và rồi em có thói quen luôn nhắc tên anh trong những câu chuyện của đời thường.
Nhưng em lại rất ghét anh, ghét anh lắm, anh chẳng bao giờ thực hiện những lời hứa mà anh hứa với em. Ban đầu em nghĩ rằng anh nhiều việc nên quên, nhưng dần dần em hiểu được thì ra anh chỉ coi em như một thứ búp bê, lúc cần thì anh nâng niu, không cần nữa anh vất em vào xó. Nhưng em vẫn chẳng hề giận anh, mà em chỉ thấy tủi thân thôi, không trách, không hờn anh đâu. Vì chỉ cần một cử chỉ âu yếm hay một lời nói hài hước của anh đã khiến em thấy chẳng ghét anh nữa. Nhưng hết rồi anh ạ! Con búp bê của ngày hôm qua được làm bằng thứ vải vụn thừa thãi nên nó không biết buồn vui, con búp bê của anh đã chết rồi, chỉ còn lại em, con người của thực tại em phải sống cho em, cho bản thân em tốt hơn con búp bê bằng vải đó.
Đã bao giờ anh nằm ngủ và anh nghĩ rằng cách tốt nhất cho em và anh bây giờ là gì không? Với em thì chẳng là gì hết vì chưa bao giờ mình là của nhau thì mãi mãi cũng vẫn vậy. Trong toán học thì hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có điểm gặp nhau thì nói gì chúng là của nhau, phải không anh? Ông xã thân thương của em, có lẽ đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy.
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì. Em không mang lại cho anh điều gì ấn tượng và anh không đọng lại trong em hình ảnh đẹp.
Tạm biệt anh, tạm biệt một thói quen của em.
yencom85@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nữ quái tuổi teen và những tội ác... Đào Thu Hương (My "sói") Dư luận hẳn chưa hết bàng hoàng bởi vụ buôn bán phụ nữ có quy mô lớn nhất từ trước đến nay được Công an quận Đống Đa triệt phá trong những ngày tháng 6 vừa qua thì lại một phen rúng động bởi những hành vi trắng trợn của một nhóm phạm tuổi teen vừa bị bắt...