Thiệt thòi như… vợ đảm
Nhưng chị quên rằng ai cũng thích nhìn cái đẹp, đàn ông càng thích và chồng chị không ngoại lệ.
ảnh minh họa
Được tự tay chăm sóc chồng con, nấu những bữa ăn gia đình… là hạnh phúc của đại đa số phụ nữ. Thế nhưng, đối với một số chị em, đó lại là những… hình phạt mà chính họ dành cho bản thân.
Chán vì vợ hay cằn nhằn
Anh Tuấn và chị Mai kết hôn được 6 năm. Anh chị đều có công việc với mức thu nhập trong mơ. Cuộc sống nhìn chung khá ổn định. Ai nhìn vào cũng đều khen gia đình anh chị là mẫu mực.
Anh cũng tự hào khi năm nào vợ mình cũng được phường tuyên dương là “Phụ nữ hai giỏi”. Tuy nhiên, cũng chính vì vợ anh quá giỏi giang, luôn ôm đồm mọi việc nên mới có chuyện để nói.
Chị Mai có suy nghĩ: chăm sóc chồng con, làm nội trợ, giặt quần áo, lau dọn quét nhà… là trách nhiệm của người vợ, người mẹ. Vì thế mọi việc từ bé tới lớn, chị đều cáng đáng hết.
Nhà cửa ngăn nắp, sạch bóng, con cái được chăm sóc đến tận răng, t.iền bạc quản lý chặt chẽ, đám giỗ, cưới xin, ma chay gì cũng một tay chị quán xuyến. Bạn bè ai cũng khen vợ anh là số 1.
Đến nỗi, cái bóng đèn hỏng, cái cửa bị gãy, chị cũng xung phong đi sửa. Nhưng vấn đề ở chỗ, chị làm lúc nào thì chị cũng cằn nhằn luôn miệng lúc đó.
Chị luôn than thở rằng: “Thật khổ thân tôi, suốt ngày công với việc. Hết việc ở cơ quan tới việc ở nhà. Tôi như con trâu ngựa thế này”…
Nhìn vợ, anh cũng xót nhưng cứ đụng vào giúp là chị lại nhảy lên đùng đùng chê bai chồng liên hồi. Mà anh không làm, đứng nhìn vợ thì chị cũng quắc mắt lườm nguýt. Tóm lại, anh “tiến thoái lưỡng nan”.
Video đang HOT
Một lần, chị phải đi công tác nửa tháng, bạn bè xuýt xoa anh chồng “lần này cậu vất vả rồi”. Nhưng anh trề môi: “Khỏe hơn thì có. Chỉ mong cô ấy đi hai tháng luôn cho cha con tôi sung sướng”.
Quả thật, thay cho tiếng cằn nhằn của chị, căn nhà tràn đầy tiếng cười khúc khích của thằng bé con. Hai bố con chăm nhau vẫn… khỏe re.
Nỗi buồn vợ đảm
Thiệt thòi rất lớn của các bà vợ đảm đang là không còn thời gian và tâm trí để nâng cao kiến thức, chăm chút nhan sắc khiến mình ngày càng lạc hậu, già nua.
Anh Hoàn ước ao được cùng vợ nằm thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng, nghe những bản nhạc trẻ hai người thích khi còn yêu nhau, hoặc trao đổi về mấy quyển sách của nhà văn Cố Mạn vừa xuất bản, xem cùng nhau bộ phim hài Hàn Quốc.
Nhưng chả thấy lúc nào chị Minh rảnh. Làm xong việc nhà, chị lại tất tả lôi việc cơ quan ra làm. Lúc chị buông việc cũng đến 1, 2 giờ sáng.
Nhiều khi anh “õng ẹo” rủ vợ đi ngủ sớm thì chị lại nổi đóa lên mắng anh tới tấp: “Lấy vợ rồi mà còn lắm chuyện. Tránh ra để em còn làm việc”… khiến anh cụt hứng đành ôm con đi ngủ.
Ngày nào cũng thế, chị Minh suốt ngày tất bật với công việc trong bếp rồi chăm con, dường như cô quên hoàn toàn sự có mặt của chồng.
Không những thế, chị bận tới nỗi chẳng còn thời gian để chăm sóc dung nhan, cứ để tóc tai rối bời, mặt mũi nhợt nhạt, quần áo nhăn nheo. Khi có người nhắc, chị lại bảo: “Mình đảm đang thì chồng thương, chứ đâu phải cứ son son phấn phấn, h.ở h.ang là hay”.
Nhưng chị quên rằng ai cũng thích nhìn cái đẹp, đàn ông càng thích và chồng chị không ngoại lệ.
Hay nhiều hôm lĩnh t.iền thưởng, anh muốn đèo chị đi sắm vài chiếc váy mặc cho hiện đại một chút, chị lại phàn nàn anh chẳng biết nhìn gì cả, chị đã hai con rồi ăn diện cho ai. Anh thầm nghĩ buồn “Còn anh mà em”…
Chị hoạt động cứ như con thoi. Sáng dậy sớm, chị đi chợ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình rồi bắt đầu đ.ánh thức mọi người. Sau khi ăn uống xong, chị đưa con đến trường. Chiều tan tầm, chị đón con rồi đi chợ luôn.
Về đến nhà chị vừa chuẩn bị bữa chiều vừa lau chùi dọn dẹp rồi nhắc con tắm. Cơm nước chuẩn bị xong thì anh về tới nhà, chờ anh tắm rửa xong, cả nhà cùng ăn cơm. Xong xuôi các con lên phòng học bài chị lại lao vào tắm rửa, giặt quần áo, cọ rửa phòng vệ sinh cho đến gần 11 giờ.
Nếu không phải là quần áo cho cả nhà thì chị lại quay sang kiểm tra bài vở của con rồi bắt chúng lên giường. Khi chị xong xuôi tất cả thì anh đã ngủ từ lúc nào.
Chị lại lôi việc ra làm. Quy trình cứ như thế cho hết ngày này qua ngày khác. Điều làm anh cảm thấy khâm phục chị ở chỗ là chị… quá khỏe. Chị khác chị Mai ở trường hợp trên là chị không bao giờ kêu ca hay phàn nàn gì về chồng con.
Chị cũng không bao giờ có ý định san sẻ công việc ấy với bất kỳ ai chỉ vì với chị mọi việc có qua bàn tay mình thì mới hoàn hảo và yên tâm được.
Nhưng dạo này anh thấy chán chị…/.
Theo VOV
Phải chăng đàn ông xa nhà đều đi ‘bóc bánh trả t.iền’?
Trong lúc say rượu, một đồng nghiệp của chồng đã vô tình tiết lộ với tôi: "Đàn ông xa nhà 100% đều đi giải quyết sinh lý, bóc bánh trả tiền" và chồng tôi cũng không ngoại lệ.
Trong đầu tôi luôn vang vọng câu hỏi phải chăng đàn ông xa nhà đều đi "bóc bánh trả t.iền?". Vậy thì có nên tha thứ không? (Ảnh minh họa)
Tôi sinh ra trong 1 gia đình nghèo, cha mẹ ly hôn thế nên tôi cảm nhận được rất rõ thiệt thòi của những đ.ứa t.rẻ mà trong gia đình bố mẹ sống không hạnh phúc. Hiện tại tôi đã có gia đình và 1 con trai 3 t.uổi, chồng tôi làm trong ngành xây dựng hiện tại đang làm ở xa. Tất cả những bế tắc của tôi cũng bắt nguồn từ chính công việc của chồng.
Chồng tôi là 1 người tốt, biết giúp đỡ vợ con, sống có trách nhiệm. Tôi rất vui về điều đó. Tuy cuộc sống có nhiều khúc mắc, đôi khi vợ chồng giận dỗi nhau nhưng không quá quan trọng. Chồng tôi cũng có nhiều điểm làm tôi không hài lòng như hay nhậu nhẹt, tụ tập bạn bè đôi khi xao nhãng gia đình. Điều đó tôi cũng chấp nhận vì chẳng ai là hoàn hảo cả. Đôi khi tự an ủi mình như vậy; được cái nọ thì chấp nhận mất cái kia vì bản thân mình chắc chắn cũng sẽ có điểm còn hạn chế.
Từ trước đến giờ, tôi không mong lấy được chồng giàu vì tôi đọc quá nhiều bài viết của các chị vợ đại gia lên than thở rằng chồng giàu có hay bồ bịch xao nhãng gia đình. Tôi chỉ mong lấy được 1 người sống tình cảm, biết quan tâm gia đình, là chỗ dựa cho mình. Có công việc ổn định, lương ở mức trung bình khá là được không cần quá cao (vì đàn ông lắm t.iền sẽ nhiều tật- tôi biết mà). Vậy là được, không mong muốn gì hơn.
Hiện tại tôi có công việc ổn định, thu nhập không quá cao nhưng cũng là đủ, cuộc sống cũng thoải mái, chịu khó tiết kiệm thì không quá thiếu thốn. Nhưng điều mà tôi ân hận nhất là chồng tôi làm trong ngành xây dựng và luôn phải đi xa nhà trong thời gian dài.
Mỗi khi nói chuyện về công việc của anh, chồng tôi đều nói bình thường, và không chịu san sẻ thêm gì. Tôi có cảm giác anh rất lạnh nhạt với tôi. (Ảnh minh họa)
Năm 2014 anh vào công tác trong Thanh Hóa, từ đó đến nay được gần 1,5 năm. Hồi năm ngoái anh có hứa với tôi là làm đến tết rồi về, tôi tin. Nhưng rồi anh được thăng chức trưởng phòng lại bảo tiếp tục ở đó làm thêm thời gian nữa (không nói cụ thể là bao lâu) làm tôi chán nản vô cùng.
Đàn ông xa nhà, tôi cũng lo về cái khoản bồ bịch, giải quyết sinh lý. Vì tôi thấy quá nhiều trường hợp như vậy. Mỗi khi nghe ai kể chuyện gì liên quan tới việc chồng đi làm xa, tôi lại giật thót cả người chỉ sợ ứng vào mình. Chồng đi làm xa nhưng ngày nào cũng gọi điện về, khoảng 1 tháng về nhà 1 lần được 2 ngày thứ 7, chủ nhật cũng chịu khó làm việc nhà. Thời gian gần đây, tôi cảm giác anh có chút xao nhãng trong chuyện vợ chồng, tôi cũng hơi nghi. Nhưng rồi dập tắt vì thấy chồng vẫn quan tâm, lúc đó tôi chỉ nghĩ có thể do công việc áp lực mới vậy.
Có lần đang đi xe máy trên đường, trời mưa, chồng tôi bảo là giờ có ô tô mà đi có phải thích hơn không, tôi hiểu ý của a đang trách tôi không ủng hộ chồng đi xa để tiến thân, để có nhà đẹp, có ô tô. Tôi bảo em không cần ô tô, đi xe máy cũng đc vì em hay say xe. Anh giận dỗi, phóng xe đến 80km/h tôi đứng tim chịu thua bảo anh đi chậm chậm lại. Tôi biết anh vất vả nhiều trong công việc, mong muốn tiến thân để không thua kém bạn bè, nhất là không muốn thua kém vợ (vì tôi cũng biết cách làm thêm để k.iếm t.iền). Có lẽ anh đã bị cuốn theo danh vọng, chức tước, trong cách nói chuyện, tôi cảm nhận được điều đó.
Cách đây vài tuần, tôi có được thông tin từ 1 đồng nghiệp của chồng tôi, trong lúc say rượu đã vô tình tiết lộ với tôi "Đàn ông xa nhà 100% đều đi giải quyết sinh lý, bóc bánh trả tiền" và chồng tôi cũng không ngoại lệ. Tôi tin những lời cậu đồng nghiệp kia nói, vì bản thân tôi đã cảm nhận được sự khác biệt trong thời gian gần đây, chỉ có điều không có căn cứ nên còn bán tín bán ngờ. Chỉ khi nghe cậu đồng nghiệp kia nói, tôi mới tin những linh cảm của tôi trước đây là thật. Giờ tôi cũng ko biết là ngoài việc đó, anh ấy còn điều gì giấu giếm tôi nữa không.
Mới biết tin chồng cũng đi giải quyết nhu cầu sinh lý như những người khác mà tôi bủn rủn hết cả chân tay. Đem ra hỏi thì chối bay chối biến không nhận. Tôi tuyệt vọng vô cùng, thời gian gần đây tôi bị bệnh phụ khoa, chắc là do nguồn từ đó mà ra, vì từ trước đến giờ chưa bao giờ bị cả.
Mỗi khi nói chuyện về công việc của anh, chồng tôi đều nói bình thường, và không chịu san sẻ thêm gì. Tôi có cảm giác anh rất lạnh nhạt với tôi. Tôi luôn chú ý chăm sóc bản thân, nên trông thân hình cũng khá gọn gàng nên tôi nghĩ chắc không phải anh chán vợ.
Mấy ngày hôm nay tôi chán nản vô cùng, lúc nào cũng chỉ muốn khóc. Nhiều lúc bưng bát cơm lên ăn, nước mắt cứ trào ra, rồi lại đặt bát cơm xuống không nuốt nổi. Mỗi khi đi làm về, nhà cửa vắng vẻ tôi lại chán nản vô cùng (Tôi ở Hà Nội một mình, con gửi về quê ông bà trông. Hàng tuần tôi đều về quê thăm con rồi lại lên đi làm). Trong đầu tôi luôn vang vọng câu hỏi phải chăng đàn ông xa nhà đều đi "bóc bánh trả t.iền?". Vậy thì có nên tha thứ không?
Ngồi viết những dòng này, nước mắt tôi cứ trực trào ra nhưng không dám khóc vì đang ngồi trên cơ quan. Nhiều lúc đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng, nhưng cũng thương con, với lại anh cũng không có gì không tốt, chỉ mỗi chuyện hay đi làm xa. Giờ lại thêm cái việc này tôi mới biết, tôi đang lăn tăn quá! Tôi đã nhiều lần nói anh chuyển về gần, anh cứ ậm ừ xin thêm thời gian nữa. Nói nhiều quá thì anh bảo tôi là không chịu động viên chồng phấn đấu, không ủng hộ chồng, không trông xuống còn bao nhiêu người khổ hơn mình mà cứ trông lên. Tôi thấy giữa chúng tôi quan điểm sống đang khác nhau. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo Afamily
Đàn bà khôn thì đừng ly hôn vội vàng Đàn ông cần người vợ đảm, tốt bụng nhưng cũng cần một người phụ nữ đẹp bên mình. Bỏ chồng ư, bây giờ nếu làm vậy, chị sẽ mất tất cả... Chị lấy chồng, năm đó chị 25 t.uổi, cái t.uổi đầy xuân sắc. Ai cũng bảo chị xinh đẹp lại tốt số nên lấy được anh chồng cũng vừa đẹp trai lại...