Thiết bị cấy não giúp người liệt tay sử dụng máy tính
Một thiết bị nhỏ như kẹp giấy được cấy trong não có thể giúp bệnh nhân liệt tay gửi nhắn tin, gửi email và đặt hàng online.
O’Keefe, 60 tuổi, là một trong những bệnh nhân đã cấy thành công thiết bị cảm biến não. Ông mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên ( hội chứng ALS) từ năm 2015. Đây là bệnh lý thoái hóa thần kinh, tế bào noron não và tủy sống dần chết đi, khiến mất kiểm soát cơ bắp.
Thiết bị cảm biến được cấy vào mạch máu não của O’Keefe, ghi lại hoạt động của não sau đó chuyển tín hiệu đến thiết bị đặt tại ngực, rồi gửi đến máy tính. Các tín hiệu não được chuyển đổi thành cú nhấp chuột hoặc phóng to trên màn hình với sự trợ giúp của phần mềm máy học.
Các công ty và phòng thí nghiệm trên khắp thế giới đang chạy đua chế tạo các thiết bị tiên tiến hơn, kết hợp với trí tuệ nhân tạo có thể ghi nhận, theo dõi và giải mã hoạt động của não bộ. Các nhà khoa học thần kinh cho biết nhu cầu đang ngày một lớn, với ước tính khoảng 500.000 người mỗi năm trên toàn thế giới bị chấn thương tủy sống. Thêm vào đó, đột quỵ cũng tăng ở những bệnh nhân trẻ mắc Covid-19.
Công ty Synchron Inc, ở Thung lũng Silicon tại Mỹ, đã phát triển thiết bị tên Stentrode, thiết bị cảm biến đặt trong mạch máu não, bên cạnh vùng vỏ não vận động có chức năngkiểm soát hoạt động cơ thể.
Thiết bị này đang ở giai đoạn đầu thử nghiệm, tính an toàn lâu dài cần được đánh giá trên nhiều bệnh nhân hơn. Các chuyên gia cho biết nguy cơ thiết bị làm vỡ mạch máu, có thể gây tử vong. Công ty Synchron đang thử nghiệm tính an toàn để giảm thiểu rủi ro.
Thomas Oxley, giám đốc điều hành Synchron, cho biết Stentrode được cấy cho ba bệnh nhân trong một cuộc thử nghiệm nhỏ ở Australia. Thử nghiệm được công bố hôm 28/10, trên tạp chí NeuroInterventional Surgery, bởi các nhà khoa học từ Đại học Melbourne.
Nicholas Opie, đồng sáng lập công ty Synchron kiêm Giám đốc Công nghệ đang cầm thiết bị cảm biến não Stentrode do công ty sáng chế. Ảnh: WSJ
Các nhà nghiên cứu dự kiến 5 người tham gia để đánh giá mức độ an toàn của thiết bị, Peter Mitchell cho biết. Ông là bác sĩ phẫu thuật cấy thiết bị Stentrode, giáo sư của Bệnh viện Hoàng gia Melbourne.
“Bệnh của tôi đang ở giai đoạn cuối. Một câu hỏi lớn đặt ra rằng tôi muốn một cuộc sống chất lượng hơn hay chỉ ngồi và xem tivi cả ngày?” Graham Felstead, 76 tuổi, bệnh nhân đầu tiên được cấy cảm biến trong thử nghiệm cho biết.
O’Keefe và Felstead, hai bệnh nhân ALS, đã sử dụng Stentrode để điều khiển hệ điều hành dựa trên máy tính, kết hợp với bộ theo dõi mắt để điều hướng con trỏ. Bệnh nhân không cần chuột hoặc bàn phím.
Nghiên cứu có sự hỗ trợ của máy học để kiểm soát nhiều hành động nhấp chuột, bao gồm cả thu phóng và nhấp chuột trái. Hai bệnh nhân thử nghiệm đầu tiên đạt được độ chính xác khi nhấp chuột trung bình lần lượt là 92% và 93%, tốc độ nhập là 14 và 20 ký tự một phút khi chức năng tiên đoán văn bản được tắt.
Ông O’Keefe, sống gần Melbourne, đã cấy thiết bị Stentrode hồi tháng 4. Khi vết mổ ở ngực đã lành, quá trình tập luyện bắt đầu. Lần đầu tiên, ông mất 4 giờ để tạo và gửi email, nhưng giờ đây ông có thể thực hiện trong vài phút.
Hiện tại, O’Keefe vẫn có khả năng kiểm soát đôi bàn tay để di chuyển chuột và gõ phím chậm. Ông mong muốn dùng Stentrode nhanh và tốt hơn. Ông sử dụng nó trung bình vài lần trong tuần để gửi email, mở trang mạng và thanh toán hóa đơn.
O’Keefe tham gia thử nghiệm bởi mong muốn giúp đỡ những người giống mình. Theo thời gian, bệnh của ông sẽ xấu đi và không thể gõ, sử dụng con chuột và nói.
Video đang HOT
Graham Felstead, bệnh nhân đầu tiên được cấy thiết bị Stentrode, đang sử dụng để vận hành máy tính trong khi Nancy, vợ ông đứng bên cạnh theo dõi. Ảnh: WSJ
Các chuyên gia cho biết nhiều người bị hạn chế về khả năng vận động muốn sử dụng máy tính hoặc điện thoại thông minh đang dựa vào công nghệ theo dõi mắt, hiệu quả nhưng có thể gây mệt mỏi. Bên cạnh đó, cũng có phương pháp công nghệ thấp khác, ví dụ như đặt các nút trên xe lăn của bệnh nhân.
Các nhà nghiên cứu cũng đang phát triển các thiết bị có thể thu nhận các tín hiệu thần kinh còn sót lại thông qua các cảm biến đặt trên cánh tay hoặc bàn tay. Các thiết bị dành cho những người không thể di chuyển cần tương tác trực tiếp với bộ não, đòi hỏi cuộc phẫu thuật não diễn ra.
Tara Hamilton, phó giáo sư về kỹ thuật điện và dữ liệu tại Đại học Công nghệ Sydney, cho biết: “Không có quá nhiều lựa chọn cho phép bệnh nhân có quyền tự chủ hơn một chút mà không qua phẫu thuật lớn hoặc không phải theo dõi mắt căng thẳng. Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm ra cách tốt hơn để giao tiếp với não bộ.”
Việc tiếp cận nhiều tế bào của não cũng cần phải trả giá. Các điện cực tiếp cận với mô có thể gây viêm theo thời gian. Các nhà phát triển đang nghiên cứu vật liệu giảm nguy cơ và thu nhỏ thiết bị cảm biến.
Các thiết bị thử nghiệm vẫn còn cồng kềnh, hạn chế tính ứng dụng và yêu cầu cuộc phẫu thuật não lớn. Các nhà nghiên cứu đang xem xét cách thức tiếp cận hoạt động của não khác, ví dụ các cảm biến không xâm lấn được đặt trên hộp sọ, hoặc trong tai, hoặc bên trong các mạch máu lớn của não, nơi có thể đặt các cảm biến. Tuy nhiên, khoảng cách của cảm biến với các tế bào não sẽ tăng lên, khiến tính chính xác của cảm biến bị hạn chế.
Nicholas Opie, Phó Giáo sư từ Đại học Melbourne, Giám đốc công nghệ sáng lập của Synchron, cho biết những phát triển này rất thú vị. Những bệnh nhân được can thiệp đã lấy lại phần nào sự tự do trong cuộc sống.
“Hơn 8 năm qua, chúng tôi cùng với những chuyên gia y học và kỹ thuật hàng đầu thế giới, để tạo ra thiết bị cấy ghép có thể giúp người liệt kiểm soát thiết bị bên ngoài bằng sức mạnh của ý nghĩ. Chúng tôi vui mừng khi báo cáo thành công này”, Nicholas Opie nói.
Mới đây, cuộc thử nghiệm thiết bị cảm biến Stentronde đã nhận được hơn một triệu USD từ chính phủ Australia để mở rộng thử nghiệm cho các bệnh viện ở New South Wales và Queensland, với hy vọng thu hút thêm bệnh nhân.
4 lỗi chẩn đoán của bác sĩ đối với bệnh nhân: Lỗi thứ tư hiếm gặp nhưng lại là 'có chủ ý'!
Việc chẩn đoán - điều trị sai gây tổn hại kinh tế rất lớn. Báo cáo từ Viện Y học Hoa Kỳ năm 2013 cho thấy chẩn đoán sai làm phung phí tới 30% kinh phí cho sức khỏe hằng năm.
Một ca bệnh thực tế
Một bác sĩ đang trong ca trực thì nhận được điện thoại từ bệnh nhân nam khoảng sáu mươi tuổi. Bệnh nhân phàn nàn về tình trạng dễ té và cho biết thêm là ông vừa bắt đầu dùng thuốc hạ huyết áp mới (hydrochlorothiazide) từ 3 hôm nay. Ông đang dùng lisinopril (một thuốc hạ huyết áp khác) hàng ngày trong hơn một năm qua và vừa được kê thêm thuốc nói trên.
Bác sĩ nhanh chóng cho rằng bệnh nhân dễ té ngã vì dùng thuốc mới; đề nghị bệnh nhân ngừng thuốc và kiểm tra huyết áp bằng máy đo huyết áp tại nhà.
Qua điện thoại, bác sĩ khuyên bệnh nhân đi khám ngay lập tức nếu chỉ số trên của huyết áp (huyết áp tâm thu) vượt quá 180 mmHg, hoặc hẹn gặp với bác sĩ phụ trách để được đổi loại thuốc huyết áp khác.
Chiều hôm sau, bệnh nhân nói trên nhập viện trong tình trạng liệt tay, chân phải và nói khó. Ông được chẩn đoán mắc tai biến mạch máu não với hình ảnh rõ ràng trên MRI não. Dựa trên các triệu chứng và tiền sử chi tiết của bệnh nhân, các bác sĩ xác nhận tình trạng yếu cơ dễ té của bệnh nhân là do tắc mạch máu não, chứ không phải do tác dụng phụ của hydrochlorothiazide.
Vì nhập viện quá thời gian vàng để được can thiệp nội mạch, bệnh nhân được điều trị bằng các thuốc kháng tiểu cầu và tiếp tục tập phục hồi chức năng trong và sau khi ra viện. Tuy nhiên, ông vẫn còn yếu tay - chân và nói khó 3 tháng sau đó.
Do cái điện thoại?
Câu chuyện này cho thấy một số vấn đề giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Vì bác sĩ chỉ nói chuyện với bệnh nhân qua điện thoại nên đã không thể thăm khám hoàn chỉnh, bao gồm hỏi bệnh sử kỹ lưỡng và xem cử động chân-tay (đánh giá thần kinh) trực quan của bệnh nhân.
Khi bệnh nhân báo rằng dễ bị té sau khi dùng thuốc huyết áp mới, bác sĩ đã tập trung ngay vào thông tin đó và gán ghép rằng thuốc có thể đã làm hạ huyết áp khi đứng. Mặc dù tụt huyết áp do tư thế là một tác dụng phụ có thể xảy ra với hydrochlorothiazide, nhất là ở người già, nhưng bác sĩ đã chấm dứt quá trình thu thập dữ liệu và suy nghĩ quá nhanh chóng.
Hơn nữa, khi nói chuyện với bệnh nhân, bác sĩ đã không hỏi những câu hỏi mở về các triệu chứng của bệnh nhân, như "Ông bị té như thế nào?", "Ông còn gặp vấn đề nào nữa không?" Những câu hỏi này dù rất ngắn nhưng có thể tiết lộ thông tin quan trọng về tình trạng của người bệnh, chỉ ra mức độ nghiêm trọng của bệnh tình để can thiệp ngay.
Mỗi sai sót trong giao tiếp của bác sĩ với bệnh nhân có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Nguồn: Onthewards
Cuối cùng, ngoài việc lưu ý bệnh nhân nên đi khám ngay nếu huyết áp tăng trên 180 mmHg, bác sĩ đã không nói cho bệnh nhân bất kỳ hướng dẫn nào khác, chẳng hạn như phải làm gì nếu tiếp tục bị té hoặc cách ứng phó khi có các triệu chứng mới.
Tình hình chẩn đoán sai: Nghiêm trọng và... không hiếm
Câu chuyện nói trên chỉ là một trong hàng trăm ngàn tình huống chẩn đoán - điều trị sai đang xảy ra trong quá trình khám chữa bệnh trên phạm vi toàn cầu. Trong một khảo sát trên gần 6.500 bác sĩ và trợ lý bác sĩ thực hiện online bởi tổ chức QuantiaMD tại Hoa Kỳ năm 2011, 64% trả lời rằng 10% trường hợp mà họ chẩn đoán sai đã thật sự gây hại cho người bệnh.
Một nghiên cứu khác dựa trên 538 ca báo cáo tại Hoa Kỳ năm 2009 về chẩn đoán sai cho thấy 28% trong số đó đã dẫn tới kết cục tử vong, biến chứng nặng hoặc thương tật vĩnh viễn cho người bệnh.
Việc chẩn đoán - điều trị sai cũng gây tổn hại kinh tế rất lớn. Báo cáo từ Viện Y học Hoa Kỳ năm 2013 cho thấy chẩn đoán sai làm phung phí tới 30% kinh phí cho sức khỏe hằng năm.
Vai trò quan trọng của giao tiếp
Nhiều nghiên cứu đã xác định các yếu tố có thể góp phần gây ra chẩn đoán sai, mà việc thiếu giao tiếp giữa bệnh nhân và bác sĩ là phổ biến và nghiêm trọng nhất.
Khi xem xét các bản tường thuật về lỗi chẩn đoán từ 2010, các nhà nghiên cứu ở Baylor College of Medicine (Hoa Kỳ, 2018) nhận thấy khoảng 75% trường hợp là có liên quan tới hành vi của bác sĩ. Các trường hợp này được bệnh nhân hoặc người thân cho là nguyên nhân.
Những hành vi kể trên có thể được phân làm 4 nhóm không phù hợp với chăm sóc - điều trị lấy bệnh nhân làm trung tâm, gồm:
Lỗi 1 - Bỏ qua thông tin từ bệnh nhân: Nhiều bệnh nhân cảm thấy các bác sĩ đã phớt lờ hoặc bác bỏ lời khai của họ về các manh mối giúp chẩn đoán như các triệu chứng mới, triệu chứng đáng lo ngại, sự thay đổi hoặc không cải thiện bệnh trạng, dẫn đến sai sót trong chẩn đoán.
Lỗi 2 - Không tôn trọng bệnh nhân: Nhiều bệnh nhân nói rằng bác sĩ đã giao tiếp thiếu tôn trọng, rập khuôn hoặc thô lỗ với họ và gia đình họ. Việc này có thể góp phần gây ra sai sót trong chẩn đoán vì bệnh nhân sẽ sợ hãi hoặc chán ngán, dẫn tới không cung cấp đủ thông tin cần thiết.
Nguồn: https://www.improvediagnosis.org
Lỗi 3 - Không giao tiếp hiệu quả: Nhóm lỗi này bao gồm nhiều tình huống đa dạng, từ việc không giao tiếp hiệu quả đến đỉnh điểm là cắt đứt giao tiếp. Một số bệnh nhân nói rằng bác sĩ đã chỉ im lặng trước câu hỏi của họ, dù trực tiếp hoặc qua điện thoại, hoặc từ chối nói chuyện thẳng thắn với mình.
Lỗi 4 - Thao túng cảm giác hoặc lừa dối người bệnh: Dù hiếm gặp hơn, một số bệnh nhân nói rằng bác sĩ của họ đang dùng nỗi sợ hãi để dẫn dắt họ theo một hướng nhất định, hoặc cố tình cung cấp thông tin một chiều làm họ chọn sai.
Vài bệnh nhân kể lại rằng bác sĩ nói họ sẽ chết nếu không mổ, trong khi họ chỉ muốn xin thêm ý kiến thứ hai ở một bệnh viện khác. Kết cục là người bệnh đó đã không cần phải mổ gì hết.
Như vậy, có thể thấy rằng nhiều tình huống gây nên chẩn đoán và điều trị sai là có thể phòng ngừa nhờ cải thiện giao tiếp giữa bác sĩ và người bệnh. Trước xu hướng sử dụng TeleMedicine để chẩn đoán và tư vấn từ xa, những lỗi lầm do giao tiếp như ví dụ trên có thể được cải thiện nhưng cũng có thể... khuếch đại nghiêm trọng hơn vì hiệu quả của tiếp cận nhanh-rộng.
Mong rằng bài viết ngắn này giúp nêu bật vai trò của giao tiếp trong y tế, qua đó hạn chế tối đa vấn đề sai sót trong quá trình chẩn đoán và điều trị khi ứng dụng công nghệ số.
Tác giả: Bác sĩ Phạm Nguyên Quý
BS.TS. Phạm Nguyên Quý, Khoa Nội khoa ung thư, Bệnh viện Trung ương Kyoto Miniren, Đại học Kyoto (Nhật Bản); Trưởng dự án Y học cộng đồng.
1. Y Học Cộng Đồng là dự án thiện nguyện do nhiều bác sĩ trong và ngoài nước chung tay xây dựng với sự hỗ trợ của nhóm CNTT và hơn 200 cộng tác viên.
2. Website https://yhoccongdong.com/ là nơi tổng hợp và chuyển tải thông tin cơ bản, quan trọng về nhiều loại bệnh, cách điều trị và phòng tránh giúp cộng đồng giữ gìn sức khỏe. Những thông tin này luôn tham khảo tài liệu dành cho bệnh nhân uy tín ở Anh, Nhật, Mỹ để đảm bảo tính xác thực và tính hệ thống.
Tài liệu tham khảo:
1. Physician Perspectives on Preventing Diagnostic Errors, Owen W. MacDonald.
ttps://www.quantiamd.com/q-qcp/QuantiaMD_PreventingDiagnosticErrors_Whitepaper_1.pdf
2. Diagnostic error in medicine: analysis of 583 physician-reported errors. G.D. Schiff, et al. Arch Intern Med. 2009 Nov 9;169(20):1881-7.
http://archinte.jamanetwork.com/article.aspx?articleid=1108559
3. https://www.bcm.edu/news/patient-experience-with-misdiagnosis
4. Best Care at Lower Cost: The Path to Continuously Learning Health Care in America. Mark Smith, Robert Saunders, Leigh Stuckhardt, and J. Michael McGinnis.
Nếu thấy cơ thể có tín hiệu "1 bộ phận bị cứng và 1 số vùng mềm đi" thì hãy cảnh giác nguy cơ bị xuất huyết não Hãy để ý các tín hiệu cảnh báo khả năng xảy ra xuất huyết não, trong đó phổ biến nhất là dấu hiệu cơ thể có "1 bộ phận bị cứng và 1 số bộ phận mềm đi". Xuất huyết não là tình trạng nguy cấp của các bệnh về tim mạch và mạch máu não, cũng như một dạng tai biến mạch...