Thiên thần không ở chốn nhân gian
Bởi em là thiên thân nên tôi đã nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ hợp với cuôc sông ở chôn nhân gian lắm gian truân, khô ải.
Buôi tôi cuôi tuân, tôi ngôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, phân vân chẳng biêt nên tiêp tục cuôc trò chuyên với em thê nào. Tôi chỉ biêt đọc đi đọc lại, giông như đang nuôt lây từng câu, từng chữ mà em gửi. Con trỏ vân tiêp tục nhâp nháy trên màn hình nhắc tôi phải nhanh chóng trả lời câu hỏi ây. Tôi thở ra môt hơi thât dài, hàm răng trên cắn chặt vào bờ môi dưới, hai bàn tay chuyên đông trên bàn phím đê gõ câu trả lời, biêt chắc chắn rằng sau khi tin nhắn được gửi đi phía bên kia màn hình em tôi sẽ bât khóc.
Trước đây bô mẹ vân dặn rằng trước khi quyêt định bât cứ điêu gì đêu phải suy nghĩ thât kỹ càng đê sau này không bao giờ phải hôi hân. Tôi đã từng làm đúng những lời dạy bảo ây, cho đên khi quyêt định chia tay em. Lân đâu tiên trong cuôc đời mình tôi cảm thây hôi hân, nuôi tiêc vê sự quyêt định của mình nhiêu đên mức cảm thây tâm trí ăn năn, day dứt. Nhưng tiêc thay, khi nhân ra mình sai thì mọi chuyên đã không thê thay đôi được nữa rôi.
Tôi xin lôi bởi đã làm tôn thương trái tim em (Ảnh minh họa)
Ngày ây cuôc tình của đôi mình chắc chắn sẽ hạnh phúc nêu như tôi chẳng đê em bước đi. Nhưng tôi đã sai khi buông tay em, không những vây chính tôi còn là người đây em ra xa khiên khoảng cách giữa hai chúng ta trở thành vô tân. Tôi ích kỷ tìm cách quên em đi, tìm cách chôn sâu quá khứ vào tân đáy của trái tim mình. Tôi những tưởng làm như vây thì cả em và tôi đêu sẽ có cuôc sông hạnh phúc hơn, nhưng rôi sau đó mới phát hiên ra rằng mình đã lâm.
Tôi phát hiên ra rằng khi càng cô quên em đi thì trái tim tôi lại càng cảm thây nhớ. Tôi không thê quên đi môt cô bé dê thương, đáng yêu, khóe miêng lúc nào cũng luôn thường trực môt nụ cười. Tôi không thê quên đi những ngày hai chúng ta cùng nhau đi dạo dưới những tán xà cừ, bàn tay to lớn của tôi nắm lây đôi tay mêm mại của em thât chặt. Tôi chẳng thê quên đi những tháng ngày đong đây hạnh phúc khi ở cạnh em, chẳng thê quên khoảnh khắc em bât khóc nức nở rôi đưa tay lên khẽ quêt những giọt nước mắt đang đua nhau lăn dài và quay lưng bước vôi.
Video đang HOT
Em giông như môt thiên thân nhỏ mang tới cho thê gian này thât nhiêu niêm vui, tiêng cười, mang đên cho riêng tôi những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc. Nhưng cũng chính bởi em là thiên thân nên tôi đã nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ hợp với cuôc sông ở chôn nhân gian lắm gian truân, khô ải. Tôi nói lời chia tay, đây em vê với thê giới của em, vê với cuôc sông mà tôi đã từng tin rằng khi không có sự xuât hiên của tôi thì nhât định em sẽ còn hạnh phúc hơn gâp bôi.
Tôi chẳng thê quên khoảnh khắc em bât khóc nức nở rôi đưa tay lên khẽ quêt những giọt nước mắt đang đua nhau lăn dài và quay lưng bước vôi (Ảnh minh họa)
Giờ thì tôi đã hiêu thê nào là yêu, đã hiêu thê nào là cảm giác buôn đau không thê cât lên lời khi không được ở bên cạnh người mà mình yêu thương nhât. Ai đó luôn hát bài: “Có những cuôc chia tay gọi là hạnh phúc”, nhưng em ạ, trên đời này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có bât kỳ môt cuôc chia tay nào hạnh phúc nêu như trái tim cả hai người vân còn hướng vê nhau.
Ngày hôm nay em đã hỏi tôi rằng: “ Anh có còn yêu em không?” đê rôi nhân được câu trả lời phũ phàng: “ Hình như là hêt“. Tôi biêt chắc chắn rằng sau câu trả lời của mình thê nào em cũng bât khóc, nhưng có lẽ đó là cách trả lời tôt nhât, đê em ghét, em hân, đê em đau xong rôi dứt, chẳng còn vương vân vê tôi. Có những con đường mà sau khi bước chân vào rôi thì người ta không thê quay lại, vây nên em hãy toàn tâm toàn ý cho gia đình nhỏ ây bởi đó mới là tương lai của em.
Em à, nêu có thê quay ngược lại thời gian, chỉ là nêu thôi, nhât định tôi sẽ nắm chặ.t ta.y em không bao giờ buông lơi đê hạnh phúc mãi mãi tôn tại trên đời. Đừng khóc em nhé vì tât cả giờ chỉ còn là quá khứ. Đừng khóc nhé con tim bé nhỏ của tôi, hãy làm môt người đàn ông dũng cảm, học cách chịu trách nhiêm với những quyêt định của mình.
Theo PNO
Chỉ là thói quen thôi
Em vân ngôi ngắm món quà giông như khi cảm thây muôn phiên thì người ta thường tìm đên bạn bè tri kỷ đê tâm sự.
Em lại tân ngân ngôi ngắm nhìn những những chiêc đèn nhỏ nhâp nháy liên hôi, những chiêc đèn được cân thân gắn trên hình trái tim ghép bằng vỏ đạn - món quà mà ngày ây có môt anh bô đôi đã tỉ mỉ ngôi làm tặng em. Giông như môt thói quen mà đã rât lâu rôi em chưa thê bỏ, cứ môi lúc rảnh rôi em lại mang trái tim đạn ra cắm vào ô điên rôi ngôi lặng thinh ngắm những chiêc đèn nhâp nháy đủ mọi sắc màu.
Mẹ bảo em đem vứt món quà ây đi, hoặc là đóng hôp vào đê không còn ngày ngày nhìn thây nó nữa. Mẹ bảo muôn sông tôt hơn thì phải đê quá khứ lại phía sau và hướng vê phía trước. Có lẽ mẹ xót ruôt khi nhìn thây cảnh con gái cứ mân mê món quà ây và say đắm thứ ánh sáng chợt lóe lên rôi lại tắt phụt của những chiêc đèn nhâp nháy đủ sắc màu.
Em bảo với mẹ rằng em đã chẳng còn day dứt vê những điêu đã thuôc vê quá khứ ây nữa, rằng viêc ngôi ngắm trái tim làm từ vỏ đạn ây cũng chỉ giông như môt thói quen đã gắn liên với cuôc sông, mà đã là thói quen thì sẽ rât khó đê người ta từ bỏ nó đi. Em chẳng biêt mẹ có tin những điêu mình nói không nữa, bởi chính bản thân em còn bán tín, bán nghi vê những điêu ây.
Em đã gắng gượng biêt bao nhiêu mới vượt qua được những chuôi ngày đau khô đó (Ảnh minh họa)
Nhớ lại những giọt nước mắt của mình ngày nào, em vân thây lòng nghèn nghẹn. Ngày ây chính em là người chia tay anh trước, ây vây mà sau đó vân quằn quại, đa.u đớ.n khi nhìn anh ngã vào vòng tay của môt cô gái khác không phải mình. Em tự nhủ với lòng mình rằng hãy quên đi, rằng anh chưa hê yêu em nên mới không hiêu những điêu mà trái tim em muôn nói, anh chưa hê yêu em nên mới nhanh chóng đôi dạ thay lòng.
Nhà em neo người, mà anh thì lại công tác ở xa, bởi vây nên dù có yêu đên dường nào thì em cũng chẳng thê bỏ mẹ lại môt mình mà đi theo anh được. Anh trách cứ và rôi anh thay lòng. Ngày anh cưới, bạn bè cứ hô nghi rằng ở nơi ây anh đã yêu người kia trước khi hai đứa mình chia tay, còn em chỉ im lặng, bởi dù sao chuyên cũng đã rôi.
Em cắn chặt răng đê ngăn không cho mình bât thành tiêng khóc. Những lúc không thê chịu được, em lại chạy vào nhà tắm, xả nước thât lớn và òa khóc môt mình. Em đã gắng gượng biêt bao nhiêu mới vượt qua được những chuôi ngày đau khô đó. Dù không nói nhưng có lẽ mẹ hiêu hêt khi nhìn thây khóe mắt con gái đỏ hoe ngay cả khi cười.
Lòng người đã quay đi nhưng kỷ niêm thì vân còn nguyên vẹn, em yêu những kỷ niêm ngọt ngào ngày ây chứ đã chẳng còn yêu người đàn ông thuôc sở hữu của người khác từ rât lâu rôi. Em vân có thói quen trân trọng tât cả những món quà mà người khác tặng mình và dĩ nhiên không ngoại trừ anh. Có chăng vì trong quá khứ anh đã từng là môt người đặc biêt nên món quà anh tặng cũng được em gìn giữ theo cái cách hơi đặc biêt hơn môt chút.
Em sẽ tâp đoạn tuyêt suy nghĩ của mình khỏi những điêu mang tên anh (Ảnh minh họa)
Những ngày vừa qua em đã tự đứng dây và sông rât mạnh mẽ, nhưng quá khứ không phải là môt vêt phân viêt trên bảng đen đê chỉ cân dùng chiêc giẻ lau là có thê phủ định sạch trơn tât cả. Những giây phút như thê này, ngôi lắng đọng với quá khứ khiên tâm hôn em trở nên mêm mại và dịu dàng hơn bao giờ hêt, nhưng tuyêt nhiên không phải là sự nuôi tiêc hay yêu đuôi giông như ngày nào.
Hàng ngày em vân mở trái tim ây ra xem, giông như môi khi cảm thây muôn phiên thì người ta thường tìm đên bạn bè tri kỷ đê tâm sự. Không phải là hoài niêm, không phải là nhớ nhung đâu mà chỉ là em muôn ích kỷ sông cho riêng mình môt chút, bởi vì đã từ rât lâu rôi lòng em chẳng còn dây sóng khi nghĩ vê anh. Nhưng câu nói ngày hôm nay của mẹ khiên em phải trăn trở nhiêu lắm, mẹ bảo: " Vứt nó đi thôi, con thử nghĩ xem thằng Vũ sẽ buôn thê nào nêu thây con cứ ngày ngày sông cùng với cái quá khứ mà đáng lẽ phải quên đi từ rât lâu rôi".
Là thê đây, em chỉ muôn sông cho riêng mình em môt chút thôi nhưng nêu như thói quen này lại làm người khác không vui thì có lẽ em nên cô gắng từ bỏ. Có lẽ từ mai em sẽ phải tâp cách ly mình khỏi món quà ây, tâp đoạn tuyêt suy nghĩ của mình khỏi những điêu mang tên anh. Mẹ nói đúng rôi, sông là phải hướng vê tương lai, bởi vây nên em sẽ đem quá khứ chôn cât thât sâu đê hiên tại của em được yên lòng.
Theo Eva
Cố quên đến bao giờ? Chẳng biêt tới bao giờ anh mới có thê đứng dây khỏi nơi ngày xưa mình đã từng vâp ngã. "Đã cô gắng chẳng nghĩ vê em, cho anh thôi cô đơn trong lòng", thê nhưng những khi rảnh rôi giông như đêm nay anh chợt thây lòng mình lẻ loi đên lạ. Thêm môt lân nữa anh làm điêu mà đã bao...