Thiên tài trẻ tuổi mất tích suốt 8 năm, người cha miệt mài viết 78 lá thư khẩn cầu dân mạng chia sẻ với những lời lẽ đau xé lòng
“Thanh à, con luôn là con trai của cha mẹ, cha mẹ sắp không chống đỡ được nữa rồi, con mau về nhà đi. Bố mẹ nhớ con lắm”.
Trang The Paper đưa tin ngày 17/5, một người đàn ông lớn tuổi sống tại thành phố Tín Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc đã và đang quyết tâm tìm con trai biến mất suốt 8 năm qua. Trong quãng thời gian dài ấy, ông đã gửi gắm tâm tình người cha trong 78 lá thư và nhờ cộng đồng mạng chia sẻ với hi vọng con trai sẽ đọc được và quay về nhà.
Người cha tội nghiệp ấy tên là Dương Kỳ Phong, đang đi tìm con trai Dương Thanh đã mất tích từ năm 2012.
Chia sẻ với phóng viên, ông Dương Kỳ Phong kể lại, con trai ông từ nhỏ đã rất thông minh và luôn đạt điểm xuất sắc. Năm Dương Thanh 10 tuổi đã đi học trung học, đến năm 16 tuổi học đại học. Dù thành tích học tập nổi bật nhưng tính cách anh lại hướng nội, không thích giao lưu với người khác, vì thế không có bạn bè nào cả. Dương Thanh tuy là một người hướng nội nhưng rất hào phóng với người xung quanh.
Năm 2010, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Thiểm Tây, Dương Thanh làm việc tại một công ty ở thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến. Làm được hơn 1 năm thì anh đột ngột từ chức nghỉ việc. Lúc này, Dương Thanh mới trở về quê nhà và bắt đầu tìm việc làm trên mạng nhưng liên tục gặp trục trặc.
Sáng ngày 30/7/2012, Dương Thanh ra khỏi nhà và không trở về nữa, đến nay vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào về anh. Ở thời điểm mất tích, Dương Thanh đã 28 tuổi.
Ảnh chụp Dương Thanh trước khi mất tích.
Sau khi Dương Thanh mất tích, viết thư cho con trai trở thành động lực sống lớn nhất của ông Dương Kỳ Phong. Hằng ngày ông luôn đeo kính lão và viết thư, rồi nhờ vả cộng đồng mạng chia sẻ những lá thư đó. Trước đây, ông đã từng chia sẻ: “Tôi rất muốn liên lạc được với con trai, cứ vài ngày là tôi lại gửi tin nhắn vào tài khoản QQ Chat của nó, cứ gửi như thế tổng cộng đã được 78 lá thư. Tôi rất hi vọng có thể nhận được phản hồi từ nó”.
Trong 8 năm qua, gia đình đã tìm kiếm khắp nơi từ Hà Nam, An Huy, Hồ Bắc, Giang Tô và nhiều tỉnh thành khác ở Trung Quốc nhưng vẫn bặt vô âm tín. Họ cũng liên lạc với các phương tiện truyền thông và đăng tin tìm người trên các trang web khác nhau nhưng không có thêm manh mối nào cả.
Ông Dương Kỳ Phong chia sẻ, bất cứ lúc nào nghĩ đến việc con trai đang phải đơn độc một mình, ông đều rất đau lòng: “Mặc dù khó khăn trùng trùng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc, tôi không sợ khổ, không sợ mệt, tôi chỉ sợ không tìm được con trai!”.
“Mặc dù cuộc sống khổ cực nhưng con trai từ nhỏ đã đặc biệt thông minh. Nó thi đỗ vào Đại học Khoa học và Công nghệ Vũ Hán, sau đó học tiếp lên thạc sĩ tại Đại học Sư phạm Thiểm Tây. Nó luôn là niềm kiêu hãnh của tôi”, ông Dương Kỳ Phong tự hào kể lại.
Video đang HOT
“Tôi và vợ đều là giáo viên trường làng. Lúc Dương Thanh còn nhỏ, chúng tôi thường dạy cho nó nhiều bài thơ và ca khúc thiếu nhi. Lúc 4 – 5 tuổi, nó đã học chơi cờ tướng, ngay cả các giáo viên trong trường của chúng tôi cũng không phải là đối thủ của nó. Còn cờ vây là nó tự học vì ở chỗ chúng tôi sống không ai biết chơi môn đó. Nó cứ chơi 1 mình, lần lượt đi cờ trắng rồi tới cờ đen”.
“Dương Thanh đã giành được giải thưởng trong cuộc thi hát ở trường tiểu học và trung học ở thị trấn năm 9 tuổi… Khi lớn hơn một chút, nó bắt đầu chơi bóng bàn và bóng rổ”.
Tuy nhiên điều mà đôi vợ chồng già tự hào nhất là thành tích học tập của con trai. Trong trường cấp 2 chỉ có 5 người đậu vào trường cấp 3 trọng điểm và Dương Thanh là nam sinh duy nhất trong số đó. Thời điểm này, Dương Thanh chỉ mới 10 tuổi.
Người cha thường viết trên trang cá nhân thế này: “Con trai có cô đơn không? Có đang bị chèn ép không? Từ nhỏ đến lớn con trai tôi luôn không phải là người hay nói xấu người khác, cũng không phải la người hay than thân trách phận. Con trai có cao hơn không? Hay có mập mạp hơn trước không? Có tự mua quần áo mới cho mình không? Có quen với cuộc sống ở miền Nam không? Làm việc có mệt hay không? Mối quan hệ với sếp và đồng nghiệp có tốt không? Vẫn còn ít nói như xưa sao?”.
Trước ngày mất tích, Dương Thanh có ra ngoài một mình giữa khuya. Đến 6 giờ sáng hôm sau, anh trở về nhà. Khi mẹ đang nấu ăn ở bếp thì Dương Thanh đi tắm. Nhưng sau đó, bà phát hiện con trai sau khi tắm xong đã ra khỏi nhà. Từ thời điểm đó, Dương Thanh đã không trở về nhà nữa. Anh cũng không mang điện thoại di động, giấy tờ tùy thân và tiền bạc.
Ông Dương Kỳ Phong luôn mang nỗi hoang mang trong lòng: “Tôi luôn không hiểu tại sao con trai ra đi không lời từ biệt, thậm chí đến một tin nhắn cũng không có”.
Ban đầu, cả gia đình nghĩ anh chỉ đi đâu đó vài ngày như thường lệ. Nhưng nhiều ngày trôi qua mà không có tin tức gì, họ mới nhận ra anh đã mất tích. Gia đình đã báo cảnh sát khi Dương Thanh rời nhà đi đúng 1 tháng.
Ngày 26/10/2012, 88 ngày sau khi con trai mất tích, ông viết lá thư đầu tiên: “Con ơi, con đang ở đâu, thời tiết nơi con ở như thế nào? Con có lạnh không? Cha mẹ ngày đêm nhớ con, đau lòng vì con. Chỉ xin con hãy liên lạc với gia đình, để chúng ta gặp lại nhau, để giảm bớt những nhớ nhung về con,…”
Được biết, sau khi Dương Thanh mất tích, người mẹ đã ngã bệnh, rơi vào trạng thái mất ngủ và phải dùng thuốc để có thể có được giấc ngủ ngắn ngủi.
Ngày 29/1/2013, lá thư thứ 59 được đăng tải công khai: “Thanh ơi, bà con dù sức đã già yếu nhưng vẫn lo lắng bố mẹ sẽ không thể kiên trì đến lúc gặp lại con. Bà nội con năm nay 78 tuổi và đang bị căn bệnh xơ gan hành hạ nhưng bà đã đến nhà mình nhiều lần và nắm lấy tay cha nói: ‘Con phải kiên cường hơn, phải quan tâm chăm sóc mẹ thằng Thanh, con gặp chuyện không may thế này, mẹ cũng không thiết sống nữa’”.
“Bà ngoại của con thì luôn rơi nước mắt: ‘Thằng Dương Thanh đã về nhà chưa? Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh thế này?’”.
“Mẹ con cả ngày đều không thể rơi một giọt nước mắt, không hối hận, không tự trách, không than vãn, chỉ ngồi lặng thinh. Còn cha thì luôn cảm thấy bồn chồn bất an, tâm trí rối loạn, không ít lần nghĩ đến việc nhảy từ tầng 3 xuống đất hay có ý muốn đâm đầu vào xe trên đường”.
78 lá thư ghi lại những lời bình dị nhất, những lời ông muốn nói với con trai mỗi ngày. Ngày 10/11/2012, trong lá thư thứ 18 của mình, ông Dương Kỳ Phong viết: “Tại sao con không thích giao tiếp với người khác, lẽ nào là vì không có tiếng nói chung sao? Áo mặc, cơm ăn, chỗ ở và đi lại, tại sao con không quan tâm bất kỳ điều gì? Tại sao con lại khắt khe với bản thân như thế? Tại sao con không nói đến chuyện yêu đương? Cha mẹ rốt cuộc có điểm nào không tốt hay người nào đã làm tổn thương con vậy?”.
Chia sẻ với truyền thông, ông Dương Kỳ Phong cho biết, mình sẽ không từ bỏ hy vọng tìm con bằng những con chữ, mong những người tốt bụng trên mạng sẽ giúp lan tỏa thông tin đến con trai: “Chúng tôi cực kỳ sợ tiếng chuông điện thoại. Nhưng càng sợ con trai không về được nhà hay bỏ lỡ thông tin về con trai nên chúng tôi không dám tắt máy”.
Khi được hỏi ông muốn nói gì với con trai nhất, ông ngập ngừng trả lời: “Thanh à, con luôn là con trai của cha mẹ, cha mẹ sắp không chống đỡ được nữa rồi, con mau về nhà đi. Bố mẹ nhớ con lắm. Cửa nhà mình sẽ không bao giờ khép lại vì chờ đợi con, nhanh chóng liên lạc với gia đình con nhé”.
Con không chịu đi nhà trẻ, ông bố có tuyệt chiêu khiến con vui vẻ đồng ý, còn giục ngược lại bố để được đi học luôn
Ông bố trẻ dựa vào sở thích của con để dụ bé đi học vui vẻ mỗi ngày. Cách của người cha được nhiều người khen ngợi và đáng để học tập.
Khi các con tới tuổi đi học mẫu giáo, bố mẹ thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải lo lắng có người giúp việc trông con hay nhờ ông bà nữa. Nhưng để chuẩn bị tâm lý đi học cho con và tìm cách làm sao con luôn vui vẻ đến lớp lại không phải là chuyện dễ.
Tuy nhiên, đang quen ở nhà, được người lớn nuông chiều và xung quanh toàn là những người thân quen của mình, giờ phải tới một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, các bé sẽ có tâm lý rụt rè và lo sợ.
Vậy làm thế nào để các bé sẵn sàng và vui vẻ đi học? Một số cha mẹ dụ trẻ bằng cách hứa mua cho con đồ chơi, quần áo đẹp nếu con đi học ngoan. Nhưng xem ra mọi cách dụ con đi học của các phụ huynh không thể độc chiêu và dễ dẫn dụ như ông bố sau đây.
Chiếc ba lô kẹo mút đã khiến cậu bé 3 tuổi vui vẻ đến lớp mỗi ngày.
Biết con thích kẹo mút, anh Lý đã làm một chiếc balo gắn bằng kẹo mút và dụ con: Nếu đi học ngoan mỗi ngày con sẽ được ăn 1 cái kẹo mút treo trên cặp.
Con trai 3 tuổi của anh Lý vốn rất thích kẹo mút nhưng thường xuyên bị bố mẹ, ông bà kiểm soát chặt chẽ và mỗi ngày chỉ cho nếm chút xíu. Nên khi nghe thấy lời dụ dỗ của bố, cậu bé gật đầu đồng ý luôn và còn giục bố nhanh chóng cho mình tới lớp.
Mỗi ngày đi học ngoan, cậu bé lại được bố thưởng 1 chiếc kẹo mút, món quà vặt yêu thích nhất của bé.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường gặp những tình huống như trẻ không muốn làm việc, không nghe lời cha mẹ. Tốt hơn hết bố mẹ hãy tìm hiểu lý do và có những biện pháp mềm dẻo, tránh đánh mắng con.
Đánh, mắng để bắt con làm theo ý mình ảnh hưởng sức khỏe tâm thần của trẻ
Nhiều bậc cha mẹ vẫn cứng nhắc giữ kiểu dạy con "thương cho roi cho vọt" nên khi con chỉ cần không nghe lời là sẵn sàng hành động với con.
Điều này sẽ chỉ khiến trẻ sợ và dần xa lánh cha mẹ, những người nhẽ ra phải gần gũi nhất với chúng. Tâm lý này sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe tinh thần của trẻ. Vì vậy, cha mẹ nên học cách dỗ con cái, giải thích sự thật cho con và cho chúng biết điều gì đúng-sai.
D ạy con bằng roi vọt sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển tính cách của trẻ
Cách giáo dục của cha mẹ ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển tính cách của trẻ. Trẻ em được cha mẹ lịch lãm, văn minh dạy bảo sẽ trở thành những con người điềm đạm và lịch sự. Còn ngược lại, cha mẹ hay cáu kỉnh sẽ dễ tạo nên những đứa con dễ cáu gắt.
Do đó, cha mẹ nên suy nghĩ về phương pháp giáo dục của mình và điều chỉnh bản thân kịp thời để giúp con cái lớn lên tốt hơn.
Ông bố người lấm bẩn đưa hai con vào cửa hàng sữa và câu chuyện nhỏ gây xúc động Từng lời nói, cử chỉ của ông bố trong cửa hàng sữa đều khiến người chứng kiến và cảm động. "Người đàn ông này có thể làm nghề thợ sơn nước cho các công trình xây dựng. Cuối ngày, ngay khi vừa xong công việc, quần áo vẫn còn lấm lém sơn, bột trét... người đàn ông này với gương mặt rạng ngời...