Thiên nhiên kỳ lạ qua đôi mắt của người dân ‘Đảo Mù màu’: Rừng màu hồng, biển màu xám
Đối với người dân sống tại “thiên đường nhiệt đới” này, màu sắc là khái niệm chỉ tồn tại trong ngôn ngữ, còn ánh nắng là thứ khiến vạn vật như bị đốt cháy.
Hòn đảo của những người mù màu
Pingelap – một hòn đảo san hô nhỏ thuộc Liên bang Micronesia, đảo quốc có diện tích 720 km vuông ở Thái Bình Dương – còn có tên gọi ấn tượng khác là “Đảo Mù màu”. Đó là biệt danh mà Oliver Sacks đã đặt cho nó trong một cuốn sách khám phá về bộ não con người của ông, xuất bản năm 1996.
Pingelap đã thu hút sự quan tâm của Sacks và nhiều nhà khoa học khác bởi tình trạng đặc biệt của nó. Đây được xem là một trong những nơi có tỷ lệ người mắc chứng achromatopsia (mù màu toàn phần) cao nhất thế giới. Trong khi tỷ lệ người mắc chứng này trung bình toàn cầu là 1/30.000 thì tại Pingelap, tỷ lệ đó vào khoảng 4% đến 10% dân số.
Jaynard – một cậu bé mù màu đang chơi trong vườn. Ảnh: Sanne De Wilde.
Cuộc sống bình dị của người dân “Đảo Mù màu”. Ảnh: Sanne De Wilde.
Vạn vật dưới lăng kính của những đôi mắt mù màu
Chính tình trạng khác lạ của hòn đảo cùng những khái niệm vô cùng lạ lẫm về màu sắc của người dân nơi đây đã truyền cảm hứng cho Sanne De Wilde – một nữ nhiếp ảnh người Bỉ thực hiện loạt ảnh đáng kinh ngạc về di truyền học. Trong chuyến thăm Pingelap năm 2015, cô đã đặt mình vào “lăng kính” của những người mù màu để tạo ra một thế giới khác lạ nhưng đẹp đến ngây ngất trong những đôi mắt mù màu.
Theo mô tả của nữ nhiếp ảnh, Pingelap là “một chấm bé xíu giữa đại dương bao la xanh thẳm”. Nơi đây không có bất kỳ hàng quán nào. Người dân trên đảo sống nhờ dừa và cá đánh bắt được. Cuộc sống của họ “hết sức nguyên sơ”.
Những bức ảnh của Sanne De Wilde về đảo Pingelap đã vẽ nên một thiên nhiên hoàn toàn khác lạ. Đó là một thiên đường nhiệt đới với thảm thực vật “màu hồng nhạt”, biển cả “màu xám” và dân địa phương là những con người “đen – trắng”.
Video đang HOT
Thiên nhiên đẹp lạ thường. Ảnh: Sanne De Wilde:
Những người bị mù màu tại đảo Pingelap cho biết họ chủ yếu chỉ nhìn thấy hai màu trắng và đen. Ngoài ra, họ cũng lờ mờ nhìn được một số biến thể của màu đỏ và xanh lam. Nhiều người trên đảo còn cho biết họ đặc biệt thích “màu xanh lục” – màu của cây cối dù đó là sắc tố khó nhận diện nhất.
Để mô phỏng hình ảnh trong mắt người mắc chứng achromatopsia, nữ nhiếp ảnh đã thực hiện một số điều chỉnh màu và sử dụng thấu kính hồng ngoại để biến sắc hoặc làm mất một số màu nhất định trong khi chụp hình. Ngoài ra, cô còn nhờ một vài người mắc chứng này vẽ chồng lên các hình ảnh bằng màu nước để phản ánh cách họ nhìn nhận thế giới.
Nhiếp ảnh gia người Bỉ chụp hình trắng đen một con vẹt – biểu tượng của sắc màu – rồi yêu cầu một người mắc chứng achromatopsia tô màu nước lên dù người này không thể nhận biết rõ các màu.
Hình ảnh trắng đen của một cậu bé Pingelap cầm trên tay một vật cháy, sau đó được một người mù màu tô lại bằng màu nước. Ảnh: Sanne De Wilde.
De Wilde chia sẻ: “Những người mắc chứng mù màu cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng và đó thực sự là khó khăn lớn đối với họ khi nơi đây vốn là một hòn đảo nhiệt đới nắng gắt. Vào ban ngày, thế giới trông như đang bị đốt cháy khiến họ khó có thể mở mắt khi ra khỏi nhà. Họ hoàn toàn không nhìn thấy màu sắc.
Vì vậy mà gần như mọi thứ đều mang những sắc thái khác nhau của màu xám – chúng nằm đâu đó giữa đen và trắng”.
Phản ứng của một người bị mù màu khi nhìn vào ánh sáng đèn flash trong lúc chụp hình. Ảnh: Sanne De Wilde.
Jaynard đang chơi với một bóng đèn disco đa sắc. Khi Sanne hỏi cậu bé nhìn thấy gì, cậu bé trả lời: “Màu sắc”.
Jaynard trèo cây để chơi và hái hoa quả ngoài vườn, ánh nắng chiếu qua tán cây khiến cậu bé chói và nhắm chặt mắt lại, Sanne kể.
Tâm sự về dự án “Đảo Mù màu” của mình, nữ nhiếp ảnh cho biết:” Điều tôi đang cố gắng thực hiện là giới thiệu đến mọi người một cách nhìn nhận và tương tác hoàn toàn mới đối với thế giới”. Cô nói thêm: “Màu sắc dường như chỉ là một từ đối với những người không thể nhìn thấy chúng”.
Tại sao con người không nhiều lông như tinh tinh hay khỉ đột?
Động vật kích thước nhỏ dễ bị lạnh hơn động vật to lớn, vì vậy chúng cần bộ lông để giữ ấm. Bằng chứng là chuột có lông nhưng voi thì không có.
Dựa trên nghiên cứu về quá trình tiến hóa, chúng ta biết rằng con người cũng từng có bộ lông rậm rạp. Tuy nhiên, làm thế nào mà chúng tiêu biến dần thì vẫn là ẩn số chưa thể giải thích.
Tổ tiên loài người đã trải qua nhiều cuộc biến đổi lớn của khí hậu Trái Đất. Hành tinh mỗi ngày một nóng lên, đồng nghĩa con người ngày càng phải đi xa hơn để kiếm thức ăn.
Chuyên gia nghiên cứu người tối cổ, Tiến sĩ Nina Jablonski cho rằng việc sở hữu ít lông hơn giúp tổ tiên ta dễ dàng làm mát cơ thể. Cơ chế thuận lợi này khiến người tối cổ có thể di chuyển những khoảng cách xa hơn, kiếm được nhiều thức ăn hơn.
Thuyết tiến hóa cho biết chúng ta có cùng nguồn gốc với tinh tinh. Ảnh: Shutter.
Bước ngoặt tiến hóa đạt hiệu quả, đồng nghĩa họ ngày càng sống lâu hơn để thực hiện quá trình sinh sản. Tương tự như chúng ta ngày nay, những đứa con của tổ tiên được sinh ra, thừa hưởng đặc tính cơ thể ít lông từ bố mẹ.
Tất cả các động vật có vú (động vật máu nóng) đều có lông trên cơ thể, giúp bảo vệ da khỏi ánh sáng Mặt Trời và những tổn thương nhỏ. Tuy vậy, mỗi động vật sở hữu loại lông khác nhau vì những lý do khác nhau.
Màu lông rất hữu ích cho những động vật như kangaroo hay chó dingo. Nó có thể giúp con vật ít bị phát hiện, ẩn nấp dễ dàng khỏi kẻ săn mồi. Hoặc nếu chúng là loài động vật săn mồi thì màu lông hỗ trợ ẩn nấp để rình rập con mồi hiệu quả hơn.
Việc sở hữu ít lông hơn giúp tổ tiên ta dễ dàng làm mát cơ thể. Ảnh: Getty.
Hầu hết loài động vật đều cần lông để chống nắng, nhưng một số động vật luôn sống dưới lòng đất như chuột chũi trụi lông thì không cần vì chúng rất ít tiếp xúc với ánh nắng Mặt Trời.
Những động vật sống dưới nước như cá heo, cá voi,... hầu như không có lông để hạn chế gặp khó khăn khi bơi.
Lông giúp giữ ấm cơ thể và đặc biệt hữu ích ở vùng lạnh. Sinh sống trong vùng nước lạnh cóng gần Bắc Cực, rái cá biển là một trong số những động vật có bộ lông ấm nhất trên thế giới.
Động vật kích thước nhỏ dễ bị lạnh hơn động vật to lớn, vì vậy chúng cần bộ lông để giữ ấm. Bằng chứng là chuột có lông nhưng voi thì không có.
Màu lông của sư tư giúp chúng dễ dàng theo dõi con mồi. Ảnh: Wikipedia.
Động vật nhỏ hơn giữ ấm kém hơn, điều này giải thích tại sao các loài linh trưởng nhỏ hơn như khỉ thường có lông dày hơn như tinh tinh, khỉ đột và đười ươi - những con mang kích thước lớn hơn. Nhưng điều này lại không giải thích được tại sao lông của con người rất mịn và ngắn. Do đó, vẫn còn rất nhiều câu hỏi các nhà khoa học chưa thể trả lời được.
Khi rụng bớt lông, không còn gì bảo vệ làn da ta trước ánh nắng Mặt Trời. Điều này dẫn đến việc mọi người bắt đầu có làn da sẫm màu hơn bởi làn da tối màu che chở cơ thể khỏi ánh nắng tốt hơn làn da sáng màu.
Nhà di truyền học Alan Rogers ước tính gen quy định làn da tối màu chỉ xuất hiện mới hơn 1 triệu năm trước. Vì vậy, đây có thể là thời điểm tổ tiên chúng ta rụng bớt lông trên cơ thể.
Theo news.zing.vn
Cách sinh tồn độc đáo của loài ốc mượn hồn Cua ẩn sĩ (ốc mượn hồn) là loài giáp xác sống được cả trên cạn lẫn môi trường nước. Khi ở trên cạn, chúng phải chui vào vỏ ốc lớn để có thể di chuyển và tránh ánh nắng Mặt Trời. An Ngọc Theo news.zing.vn/BBC