Thi đỗ Đại học hay không cũng chẳng khác gì nhau
Bạn chỉ thành công nếu bạn tự tin vào chính mình.
Triết lý sống của mình là việc gì thì cũng luôn nhìn vào hai mặt của nó. Và đó là cách mình nhìn nhận đối với kì thi Đại học sắp tới. Có 2 kết quả: Một là đỗ Đại học. Khả năng đỗ Đại học của mình cũng không cao lắm, chỉ khoảng 50%, và kể cả có trượt Đại học, mình cũng không phải sợ vì mình sẽ học Trung cấp và đó là điều chắc chắn. Hai là trượt Đại học, tất nhiên là cũng tầm 50%. Mình không hề chui đầu vào sách vở, học ngày học đêm hay “xé sách ra ăn để kiến thức chui vào người” như các bạn khác. Mình không có ý chê bai hay khinh thường các bạn ấy, ngược lại mình còn rất ngưỡng mộ các bạn vì có ý chí học tập và định hướng tương lai tốt. Nhưng với mình, học một cách vừa đủ, đi học thêm thì vẫn đi, học bài thì vẫn học bài, chỉ là mình không dành nhiều thời gian như các bạn, có khi chưa đến nửa số thời gian học các bạn khác.
Ôn thi Đại học như chơi vậy, ngồi lướt web, chơi game, xem phim… như bình thường. Để nói thật thì mình muốn trượt Đại học hơn. Và các bạn đừng nghĩ bố mẹ mình thoải mái, nếu mình trượt Đại học thì bố mẹ mình sẽ giết chết luôn, không đùa đâu mà giết thật. Mình có một người chị và chị ấy đã trượt Đại học. Thế nên mình đã được chứng kiến hết tâm trạng của một người trượt Đại học là như thế nào. Chán nản, buồn bã, bị bố mẹ mắng chửi, và có lúc đã nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng chị ấy đã đứng lên và giờ đây đã có cuộc sống cho riêng mình. Và bây giờ đã đến lượt mình.
Khi cầm tờ giấy đăng kí Đại học, mình đã rất sợ hãi. Không phải vì không biết chọn trường gì mà vì mình không thể chọn trường mà mình mong muốn. Mình đã thẳng thắn nói mình muốn học trường gì, nhưng bố mẹ chỉ cười và nói rằng: “Ra chẳng có việc làm đâu”. Và thế là bố mẹ mình đã tự ý đăng kí trường cho mình, và mình cũng không nói gì, vì tin vào bố mẹ.
Video đang HOT
Nhưng khi kì thi Đại Học càng đến gần, mình nhận ra rằng để cho bố mẹ quyết định cho mình là một điều sai lầm. Nhưng giờ thì đã quá muộn, trường thì cũng đã đăng kí rồi. Mình tự an ủi bản thân: “Thôi học 4 năm cho xong đi rồi ra trường mình có thể làm mọi điều mình muốn”. Nhưng khi đọc bài của mấy anh chị ra trường nói rằng: “Đã quá mệt mỏi theo đuổi giấc mơ, muốn nhanh chóng một cuộc sống ổn định”, mình lại rất sợ hãi, liệu tương lai của mình có giống như anh chị kia? Thế nên mình nghĩ rằng mình muốn trượt Đại học và năm sau thi lại trường mình muốn.
Khi mình kể với bạn bè, bọn bạn bảo: “Mày ngu thế, không thương bố mẹ à?”, “Ra có việc làm ổn định hay mày thích làm bụi đời?”, “Đỗ đại học đi cho bố mẹ vui lòng”… Thi là để cho bố mẹ, sống thế nào cho bố mẹ hài lòng? Mình thấy điều đó thật sai lầm. Cuộc sống là do chính mình quyết định, tại sao phải sống vì người khác? Mình có một ước mơ của riêng mình, nhưng nếu học trường mà bố mẹ mình mong muốn, mình sẽ phải ở nội trú và sẽ không được theo đuổi giấc mơ của mình một cách trọn vẹn. Mặc dù là rất khó khăn, nhưng mình vẫn muốn trượt Đại học hơn.
Tất nhiên một phần mình vẫn muốn đỗ đại học. Làm bố mẹ vui lòng, có cơ hội có công việc ổn định…, ai mà không thích. Nhưng không được làm những điều mình muốn thì thật đáng sợ. Rồi mình sợ một ngày mình sẽ nhụt chí, không còn sức lực theo đuổi điều mình muốn, trở thành một con người máy của xã hội và sống quãng đời còn lại chỉ để chờ chết.
Lý do mình viết bài này không phải để xin lời khuyên hay thăm dò ý kiến ở mục bình luận. Dù cuộc sống có rẽ theo hướng nào, mình cũng luôn biết mình sẽ đi về đâu. Mình viết bài này để chứng minh rằng việc trượt Đại học không phải là điều tồi tệ. Vì thế, các bạn đừng sợ và hoảng loạn như vậy. Chúng ta không bao giờ biết cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, nhưng hãy tin rằng điều gì xảy đến với bạn đều có lý do của nó. Có thể bạn không đỗ Đại học, nhưng bạn lại có thể trở thành tỷ phú hay diễn viên điện ảnh… Điều mình muốn nói là hãy thực sự theo đuổi những gì bạn tin tưởng, đừng để người khác làm bạn nghĩ khác. Mặc dù các bạn có thể nghĩ rằng việc mình cố tình (hay vô tình) trượt Đại học là một điều ngu ngốc, nhưng mình thực sự tin rằng mình tốt đẹp hơn con đường mà bố mẹ mình đã đặt ra và có đủ khả năng để theo đuổi đến cùng điều mình muốn.
Mình viết bài bày còn để động viên những bạn cũng đang chuẩn bị bước vào kì thi căng thẳng. Bạn chỉ thành công nếu bạn tự tin vào chính mình, còn nếu bạn đang lo sợ, thắc mắc hay hoảng loạn vì sợ trượt Đại học, bạn luôn luôn có thể thi lại. Mình biết rằng học lại một năm nữa sẽ rất khổ vì cuộc đời con người rất ngắn, nhưng không ngắn đến vậy đâu. Bạn có thể dùng một năm ấy để định hướng lại cuộc đời mình, tự hỏi rằng mình thực sự muốn những gì và muốn làm gì, luôn luôn nhìn vào sự tích cực. Chúc các bạn thành công.
Theo VNE
Người cũ lấy chồng vẫn loằng ngoằng với bạn trai tôi
Em mở xem tin nhắn trong điện thoại anh, thấy nhiều nội dung vợ vợ chồng chồng, toàn tin nhắn của cô ấy gửi đến.
Em quen và yêu anh từ lúc nào không biết. Anh như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Yêu em, anh vừa chia tay bạn gái 6 tháng, em cũng vừa vấp ngã mối tình đầu. Anh chấp nhận, không hề chê trách gì quá khứ ê chề của em. Em cũng yêu anh vì anh hiền lành, đến bên anh như một nơi em dựa vào trong lúc vô cùng mệt mỏi. Em tin tưởng, trao tất cả yêu thương cho anh.
Ảnh minh họa: MM
Không ngờ anh vẫn còn liên lạc với cô ấy. Em vô tình thấy cô ấy gọi cho anh nhưng em tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của anh, không nghe, không xem. Rồi thấy tin nhắn từ số máy đó, linh cảm của người phụ nữ trong em thấy có gì đó không ổn, em mở xem, thấy nhiều tin nhắn vợ vợ chồng chồng, toàn tin nhắn của cô ấy gửi đến. Em hoàn toàn sụp đổ, gọi cô ấy hỏi xem tình cảm giữa họ thế nào, nếu còn yêu nhau em chấp nhận trả anh về vị trí cũ vì biết họ từng có thời gian mặn nồng, sâu đậm.
Không ngờ cô ấy đã nói chuyện với em rất quá đáng, cô ấy chê em về học thức, gia đình, sắc đẹp đều thua kém. Em chỉ im lặng, ngậm ngùi trách thân phận mình bọt bèo. Em muốn ra đi nhưng anh năn nỉ rất nhiều. Anh nói cô ấy nhắn cho anh chứ anh nào có trả lời. Anh nói em làm như vậy sẽ tổn thương tình yêu của mình, anh hứa sẽ đến nhà em nói chuyện với mẹ và xin phép cho em về gia đình anh chơi.
Em mong chờ rồi đến một ngày biết mình có em bé, em đã nói muốn giữ bé lại nhưng anh viện đủ lý do để muốn bỏ đứa bé. Em tự trách mình, khóc rất nhiều. Giờ anh vẫn liên lạc với cô ấy. Có điều lạ em không hiểu là những lúc nhắn tin cho anh thì chồng cô ấy ở đâu? Đã có gia đình sao cô ấy vẫn liên lạc với anh?
Rồi em cãi nhau với mẹ rất nhiều lần vì mẹ phản đối em yêu anh, sợ em khổ. Còn em vẫn lao đầu vào, không so đo thiệt hơn, chấp nhận tất cả. Chuyện của anh, rồi chuyện gia đình làm em muốn ra đi nhưng chưa đủ can đảm, chưa muốn đánh mất anh, tình yêu mà em nhờ đó đã vượt qua tất cả. Em không muốn mình như trước kia, mất thăng bằng ở cuộc sống. Em có nên tiếp tục tình yêu này không?
Theo VNE
Ký ức về anh làm tim tôi đau nhói Tôi sợ hãi khi đi qua nơi anh làm, không gặp anh nhưng tôi vẫn nghẹn lòng khi nhắc đến anh, và nhói tim khi nhớ về mọi thứ. Tôi và anh bắt đầu tình yêu bằng tình bạn và sự cẩn thận, chúng tôi có một tình yêu ngọt ngào, đẹp như phim, luôn bên nhau, trân trọng nhau. Anh yêu tôi...