Theo sự sắp đặt của bố mẹ hay đi theo tiếng gọi tình yêu?
Một mặt tôi muốn nghe theo lời bố mẹ để bố mẹ tôi yên lòng. Một mặt tôi lại muốn theo đuổi tình yêu, tự do, sống một cuộc đời thật ý nghĩa…
Tôi năm nay 21 tuổi, vừa tốt nghiệp ngành sư phạm mầm non. Anh hơn tôi 4 tuổi, đang là kỹ sư thiết kế cho một công ty tư nhân. Nhà anh cách nhà tôi 30 cây số. Chúng tôi quen nhau rất tình cờ. Tôi nhận lời yêu của anh như một lẽ tự nhiên, vì anh kéo tôi dậy sau những dở dang, chua xót của mối tình đầu. Anh là 1 người rất thông minh và có chí. Anh chững trạc và trưởng thành. Anh dạy cho tôi rất nhiều điều, giúp đỡ tôi rất nhiều về mặt tinh thần khi tôi thấy khó khăn, bế tắc.
Tình yêu thời sinh viên đẹp và mơ mộng, nhưng sau khi tôi ra trường, tình cảm của chúng tôi gặp phải nhiều thử thách. Anh có nhiều kế hoạch cho tương lai. Anh thích cuộc sống tự do và có lối suy nghĩ rất tự lập. Anh muốn tôi xin việc về trường tư thục gần nhà anh và cuối năm sẽ tổ chức lễ cưới nhưng tôi không đồng ý, một phần vì tôi vẫn còn trẻ, một phần vì công việc chưa có.
Dù xin được việc thì cuối năm cũng chẳng thể ổn định ngay. Tôi không muốn lập gia đình trong hoàn cảnh như thế. Hơn nữa, bố mẹ hy vọng tôi sẽ xin được một suất biên chế tại trường mầm non công lập. Như thế, cuộc sống của tôi mới ổn định và bố mẹ cũng an lòng.
Thế nhưng thời buổi bây giờ xin vào biên chế cần phải có tiền và mối quan hệ. Anh thì không có khả năng xin việc được cho tôi. Gia đình anh là gia đình buôn bán tự do nên lối suy nghĩ của anh cũng khác. Anh không cần tôi phải vào làm Nhà nước mà muốn chúng tôi tự do làm chủ.
Công việc hiện tại của anh rất tốt, thu nhập ổn định nhưng do không thích gò bó nên anh dự định cuối năm sẽ nghỉ việc. Sau đó, anh sẽ đi theo con đường và ước mơ của mình. Vốn bố mẹ tôi đã không thích tôi lấy chồng xa. Biết chuyện đó, bố mẹ tôi càng phản đối gay gắt hơn.
Dạo gần đây, bố mẹ gán ghép tôi cho một người cùng làng. Anh ta khá hiền lành, tốt bụng. Mọi người trong gia đình tôi đều quý mến anh ta. Gia đình anh ta cũng quý mến tôi. Anh ta đã xin được vào biên chế trong một cơ quan Nhà nước. Hơn nữa, gia đình anh ta cũng có khả năng lo được cho công việc của tôi.
Nếu đến với anh ta, công việc của tôi sẽ dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều. Bố mẹ tôi đã nói đủ mọi lẽ để tôi chia tay với người yêu mà đến với anh cùng làng. Nhưng tôi thấy chuyện đó chẳng dễ dàng gì. Dù có tất cả công việc, sự nghiệp mà tôi vẫn không thể quên được người yêu hiện tại thì những chuỗi ngày sau đó, tôi sẽ phải sống trong nhớ nhung, day dứt. Như thế mới là bế tắc thật sự.
Tôi nghĩ đâu phải cứ sống cuộc đời êm đềm, chẳng phải lo nghĩ gì mới là hạnh phúc. Đôi khi, được sống một cuộc đời nhiều sóng gió cũng là hạnh phúc, là một cách để tôi có thể trưởng thành và học hỏi được nhiều điều. Cuộc sống vốn ngắn ngủi nên tôi muốn được sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Được trải nghiệm cuộc sống, được tự quyết định, tự có trách nhiệm với bản thân và sống thật với lòng, với người mà mình yêu thương thì dù có vất vả hay không, tôi cũng thấy thật đáng.
Video đang HOT
Có điều, mẹ tôi cho rằng, suy nghĩ của tôi thật viển vông, rằng nếu không có công ăn việc làm ổn định thì tình yêu cũng mau tan biến. Theo ý của mẹ thì cuộc sống chẳng có gì trọn vẹn, đôi khi tôi phải biết đánh đổi, hy sinh tình yêu để có cuộc sống an nhàn, rồi niềm vui mới trong cuộc sống sẽ đến. Thực sự, tôi muốn thay đổi suy nghĩ theo lối mòn của bố mẹ nhưng không biết làm thế nào.
Tôi rất hiểu những mong muốn của bố mẹ, vì từ nhỏ bố mẹ đã khá cưng chiều tôi. Bố mẹ lo rằng tôi chưa va vấp nhiều với cuộc sống, sợ tôi sẽ khổ khi phải bon chen, vật lộn với cuộc sống bên ngoài. Thế nên, bố mẹ mới muốn tôi vào dạy ở một trường công lập cho ổn định. Mẹ tôi đã gọi điện cho người yêu tôi khuyên chấm dứt với tôi nhưng thật lòng, chúng tôi yêu thương nhau rất nhiều.
Tôi rất buồn phiền vì chuyện này. Một mặt tôi muốn nghe theo lời bố mẹ để bố mẹ tôi yên lòng, không phải buồn phiền, lo lắng. Một mặt tôi lại muốn theo đuổi tình yêu, tự do, sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Bây giờ, tôi thật sự rất bế tắc và không biết phải làm gì bây giờ. Đêm nào tôi cũng khóc và rất buồn bã. Tôi rất mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người để giúp tôi tìm cho mình một con đường, một lối thoát thật sự.
Theo VOV
Sau tất cả, chỉ còn mình em và những kỉ niệm...
Người ta bảo: " Thanh xuân của người con gái ngắn ngủi lắm ", đôi khi chỉ như một cơn gió thoảng, chớp mắt một cái đã không còn gì. Thế mà em lại chấp nhận, sẳn sàng vứt bỏ tất cả thanh xuân và tự trọng của bản thân để chạy theo tình cảm với một người mà người đó không hề yêu mình.
Nhưng thành thật mà nói, em chưa hề hối hận, hay có chút thất vọng gì kể từ khi em yêu anh. Thà là thanh xuân của em cứ trao trọn cho một người tuyệt vời nhất trong số vạn người, cho dù là không được đáp lại. Còn hơn là gửi gắm thanh xuân này cho một người không ra gì.
Trái Đất này vốn dĩ vẫn tròn. Kể từ sau cái ngày anh kết liễu mối tình em dành cho, đến bây giờ cũng gần ba năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh đến mức bản thân em còn chưa thể chấp nhận. Sau bao nhiêu việc xảy ra giữa chúng mình, em và anh vẫn gặp lại nhau.
Anh xuất hiện, hệt như cái cách của một ông Bụt hiện ra trong cuộc đời em khi em đang lâm vào những ngày tận cùng của sự cô đơn. Anh tỏa sáng cả một vùng, làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh, và mang đến cho em nhiều giấc mơ huyền ảo.
"Khoảng khắc bạn nhận ra mình yêu một người nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, đậm sâu đến mức ngỡ trăm năm, là khi ấy bạn đã không còn là chính mình "
Cũng từ lúc đấy, con tim em trở nên mù quáng.
Em tồn tại bằng hơi thở của anh, sống bằng tiếng lòng của anh, hạnh phúc bằng nụ cười của anh. Sáng thức dậy, thứ em nhìn thấy không phải ánh sáng nơi ban công, mà là nụ cười của anh. Tối đến khi ngủ say, em không mơ về chàng bạch mã hoàng tử, mà mơ thấy nụ hôn ấm áp nơi anh.
Nhưng,
Bụt thì làm gì mà xuất hiện trong cuộc sống này?, mà nếu nhỡ có xuất hiện thì Bụt cũng sẽ biến mất nhanh thôi!
Tuyệt vọng thay, con đường anh đang đi ấy, quá chật chội cho sự xuất hiện của em.
Dù nhiều lần em đã cố níu tay, cố nắm lấy, cố xiết chặt, nhưng sau cùng em cũng đã phải cố buông.
Bầu trời to ngàn dậm như sập xuống đỉnh đầu, mặt đất rộng bao la như nặng trĩu trói chặt những bước chân.
Cũng từ hôm đấy, em đã không còn cơ hội gặp anh nữa. À đúng hơn là em đã không cho mình cơ hội được gặp anh. Em lẩn tránh anh, tránh mặt tất cả những nơi anh thường đến, né tránh tất cả những con đường anh đã đi. Em không cho phép bản thân mình có quyền xuất hiện trong cuộc đời anh một lần nào nữa.
Có lúc em nhốt mình ở nhà - hàng mấy tuần liền, nằm cả ngày trong phòng giữ chặt chiếc điện thoại trong tay và cuồng loạn mỗi khi chuông reo với mong ước anh sẽ là người gọi đến, hy vọng được nghe giọng anh, hy vọng vẫn hơi ấm đó, vỗ về, bên cạnh em và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng lúc đó, hóa ra tuyệt vọng đến mức chẳng có một tiếng chuông báo nào reo lên cả, ngay cả tổng đài cũng chẳng thèm phí thời gian trò chuyện với em. Vì anh, có lúc em cô đơn đến như thế đấy.
Người ta bảo: " Thanh xuân của người con gái ngắn ngủi lắm ", đôi khi chỉ như một cơn gió thoảng, chớp mắt một cái đã không còn gì.
Thế mà em lại chấp nhận, sẳn sàng vứt bỏ tất cả thanh xuân và tự trọng của bản thân để chạy theo tình cảm với một người mà người đó không hề yêu mình. Nhưng thành thật mà nói, em chưa hề hối hận, hay có chút thất vọng gì kể từ khi em yêu anh. Thà là thanh xuân của em cứ trao trọn cho một người tuyệt vời nhất trong số vạn người, cho dù là không được đáp lại. Còn hơn là gửi gắm thanh xuân này cho một người không ra gì.
Bỗng dưng hôm qua có người nhắc với em về anh, những kỷ niệm của chúng mình lúc còn những tháng ngày bên nhau... những ký ức như đang hiện rõ ra mồn một.
Nhưng nói thật, sau ngần ấy năm, cuộc tình ấy đối với em chỉ còn giống như một bộ phim dài tập mà em xem đi xem lại, kể về thứ tình yêu xa lạ của những người em chưa từng quen biết.
Giận hờn bây giờ cũng chẳng còn.
Xao xuyến cũng không tha thiết tồn tại.
Chỉ là vài đôi ba tiếng thở dài cho nhẹ lòng vẫn còn vấn vương trong lòng ngực sau ngày ta chia tay, thỉnh thoảng lại xuất hiện mỗi khi tên anh được thốt ra.
Ừ.
Hóa ra sau tất cả, thứ sót lại của cuộc tình mình chỉ là từng mảng kỉ niệm riêng em cất giữ...
Theo Guu.vn
7 ngày kết hôn ngắn ngủi và lá đơn ly hôn trị giá 100 triệu "Em sẽ đưa chị 100 triệu để chị ký vào đơn ly hôn với anh Quân. Em và anh ấy yêu nhau thật lòng, chia tay rồi vẫn không quên nhau được." Yêu nhau được 6 tháng, một ngày đi công trình về, Quân cầu hôn Nga cùng lời hứa sẽ yêu thương và bảo vệ Nga cả đời. Nga sung sướng đồng...