Thèm yêu?
Tôi nhớ mình đã nói vậy, rằng: Chàng đó không đọc sách nhiều như mình mong đợi, nhưng biết tìm kiếm một chiếc đèn khi mình đang lần mò trong bóng tối.
ảnh minh họa
Sau một tai nạn kinh hoàng hơn một năm trước, cơ thể vốn lành lặn của tôi nhằng nhịt những mảng sẹo lớn, nhưng ơn trời khuôn mặt vẫn nguyên vẹn. Tôi bỏ hết những chiếc váy trong tủ để thay vào những bộ áo quần dài kín chân tay. Với một ngoại hình có vẻ bình thường, tôi vẫn có thể sống bình thường. Nhưng chắc gì đã vậy! Chắc gì tôi đã có thể nhìn mọi thứ như xưa khi người bạn trai đã biệt tích sau khi biết tin tôi gặp nạn; Khi chị tôi muốn xách hộ tôi túi đồ lúc cùng đi lên cầu thang. Dù tôi thừa sức để xách mấy túi đồ, dù tôi có thể chạy bộ hàng trăm mét thì mọi người vẫn nghĩ tôi không thể.
Trước nay tôi cũng chẳng yêu đương gì nhiều, đơn giản vì thời đi học, con gái không xinh đẹp lại không biết ăn diện thì khó có giai cưa. Khi lớn rồi, một phần vì biết chăm chút bản thân, một phần vì có nhiều mối quan hệ nên dễ gặp người này người nọ và tình cảm ắt hẳn có nảy sinh. Mọi sự cũng trớ trêu thay, thời điểm những người đàn ông muốn tiếp cận lại là lúc tôi cố tình ngăn họ bằng mọi cách, đơn giản tôi không đủ tin, rằng khi biết được sự thật về tôi liệu họ còn muốn tiến đến nữa không.
Hồi tôi đang nằm trong viện một nam ý tá đã nhìn tôi mà nói: “Bây giờ nếu có ai yêu em thì đó là tình yêu thật sự”. Ra viện không ít lần tôi đã nghĩ gia đình và công việc của bản thân ổn thỏa là được, chẳng cần vướng hoài chuyện nam nữ; mình thế này đâu có dễ mà yêu đương.
Video đang HOT
Một cô bạn đã nhìn thẳng vào mắt tôi khi tôi cười và nói: “Một chàng trai yêu bạn thật lòng, khi nhìn vào những vết sẹo, anh ta sẽ nghĩ đến bao nhiêu đau đớn bạn phải trải qua và yêu bạn nhiều hơn”. Nhìn những mối tình dễ dãi của các đôi trẻ xung quanh, rằng xinh một chút, có điều kiện một chút là có thể yêu đương, có thể sống chung, có thể tan vỡ sớm chiều, và chẳng mấy chốc mà tiếp tục với người khác. Tôi thấy mình cứ như vậy có khi lại hay. Nhưng, chưa một lần tôi để các chàng tiếp cận mình có cơ hội để làm người đàn ông tử tế của đời mình. Tôi không đủ lòng tin để họ ở bên tôi đến lúc biết sự thật. Tránh mặt, thô lỗ và phũ phàng…, tôi đã làm mọi thứ, mọi cách có thể để khiến họ rời đi.
Mới hôm qua, tôi đã để chàng ấy bước đi và để lòng tôi rối bời bao suy nghĩ. Chàng ấy luôn là người trả lời mỗi khi tôi đặt một câu hỏi bâng quơ giữa cả đám người. Chàng ấy muốn cùng đến nơi tôi đến, muốn ăn khi tôi ăn và muốn người khác giúp tôi khi chàng bận rộn. Chàng ấy thức giấc khi tôi gọi, lắng nghe khi tôi nói và cười khi tôi cười. Chàng ấy thích trẻ con, chăm chỉ và chẳng mặn mà với rượu bia. Tôi đã lãnh đạm với những đứa trẻ tôi thích, tôi đã chây lười và say xỉn hết mình. Tôi đã muốn một lần nắm tay chàng ấy đi đi mãi mà không nghĩ gì thêm, nhưng chẳng bao giờ nữa. Chúng tôi đã xa nhau đến vạn dặm đường.
Suy nghĩ chồng chéo nhau, thèm yêu hay chẳng thèm yêu, buồn nhớ hay thế nào, rồi cũng qua. Công việc lại cuốn tôi về một miền đất khác. Tôi sẽ tiếp tục có cái niềm tin rằng sẽ có một người đàn ông yêu tôi thật lòng sau những vùng đất tôi đi qua, những giông bão tôi nếm trải. Nhưng không biết đến lúc nào, tôi mới có thể để những vết sẹo trong tim, trên da thịt trở nên vô hình; một lần là chính mình, tự tin đứng trước người đàn ông của mình.
Theo Tamguong
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...