Thèm một cái ôm từ đằng sau…
Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ.
Thu chòng chành bước sang ngang, giật mình nhìn một chiếc lá rơi nghiêng xoay xoay theo làn gió nhẹ tênh, mặc sức để cho cái hanh hao, se sẽ của cảm xúc cứ chờn vờn trong mọi ngóc ngách của con tim. Lặng lẽ chọn một góc quán quen nức mùi kỉ niệm chưa bao giờ cũ, khẽ ngắm thành phố khi hoàng hôn sắp phủ lên đây một chiếc áo choàng đen kịt, mờ ảo.
Bỗng một giọt café rơi… rơi xuống đáy cốc rồi tan chảy, thấy chòng chành những nỗi nhớ vụn vặt về người con gái ấy. Và thèm cái cảm giác lâu rồi bỏ ngỏ ở nơi xa. Thèm được xoa xoa đôi bàn tay em đang cố với với chạm lấy chiếc lá thu sắp lìa cành. Thèm gõ đầu cô gái nhỏ bướng bỉnh, vẫn gật đầu đồng ý mỗi lần anh nói nhưng lẳng lặng chống đối… Và anh thèm một cái ôm từ đằng sau, cô gái à! Một cái ôm từ phía sau, khi em rón rén, chầm chậm bước về phía anh, thật nhẹ, thật khẽ nhưng êm ái…
Người ta vẫn bảo rằng mỗi một cái ôm đều có ý nghĩa và mang sắc thái của riêng nó. Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ. Dù không nhìn thấy gương mặt đang rạo rực cảm xúc yêu thương nhưng khẽ lắng nghe nhịp đập con tim thì sự im lặng chính là điều êm ái, dịu dàng và hạnh phúc nhất.
Suỵt! Cô gái nhỏ của anh vẫn thật yên lặng mỗi khi anh đan bàn tay vào nhau và siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của em, em bảo rằng anh đừng lên tiếng, chỉ cần ôm em thế thôi, cùng nhìn về phía xa tít tắp… Bởi rằng lúc đó nên dành cho trái tim một khoảng trống không lời để thấu hiểu nhau hơn.
Video đang HOT
Lá thu vàng đang rơi, chạm đất rồi nằm im lìm; có một sự chia lìa không báo trước. Anh muốn tìm lại những cái ôm vô giá ấy, chẳng mặn nồng, tha thiết nhưng rất đỗi ấm áp, bình yên để anh biết rằng mình vẫn bên nhau, được không em?
Thời gian vẫn nhích dần cùng tiếng tích tắc của đồng hồ, mọi nỗi nhớ đều trở nên bất lực khi lòng người đã không còn dậy sóng. Những cái ôm ấy, 1,2,3… hay nhiều hơn thế nữa, anh sẽ cất chúng vào từng góc riêng và đặt cho chúng một cái tên thật lãng mạn. Lúc nào nhớ quá, anh sẽ nhẹ nhàng lật tìm lại và vỗ về vì anh biết cả anh và em đều thích cảm giác ôm từ phía sau. Đơn giản vì để thấy mình vẫn tồn tại bên nhau như thế…
Em thấy không trời đã chuyển mùa sang thu, anh vẫn mường tượng ra rằng đôi mắt em đang đong đầy hoài niệm về những ngày thu đã xa. Và mưa rơi… rơi nhiều lắm giăng kín cả trái tim nhớ thương em vô vàn. Nhớ những ngày mưa bất chợt, em chạy vội vã về bên anh, lặng lẽ ôm anh từ đằng sau và bảo “anh đừng ngoảnh lại, yên lặng thế nhé, em lạnh lắm…”. Cô gái ấy, anh đã để lạc mất bàn tay run run và con tim mong manh khao khát một tình yêu thật tĩnh lặng. Mưa ướt nhòe kỉ niệm rồi phải không em?
Anh vẫn chờ, vẫn đợi và khát khao được một lần có ai đó thân thuộc chầm chậm ôm anh từ đằng sau, chỉ một lần thôi, anh sẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé của em. Yên lặng như thế thôi nhé!
Theo Blogtamsu
Tình yêu nào dù có mãnh liệt đến đâu thì cuối cùng cũng trở thành hoài niệm...
Ai rồi cũng sẽ trở thành người cũ của một người nào đó.
Ngày hôm qua, em với anh là người yêu. Ta cùng nhau nắm tay đi qua những chặng đường dài, cùng nhau mơ về một tương lai tươi sáng có anh, có em, và con của chúng ta. Ta cùng nhau thề ước, hứa hẹn sẽ yêu nhau đến mãi mãi, anh bảo rằng em là tất cả, anh bảo rằng dù có bao phong ba phía trước thì anh vẫn cứ nắm chặt bàn tay em... anh biết không em đã tin là thật!
Em cứ ngỡ em đã tìm được một bến đỗ thật sự, mà nào ngờ em đang cô đơn trong chính tình yêu của mình, vì bên anh nào chỉ có riêng em
Tình yêu giữa chúng ta tưởng chừng đi đến cuối nhưng thật ra nó mong manh vô cùng, mong manh đến độ chỉ cần em bất ngờ biến mất thì anh sẽ rộng lòng mà đón nhận tình cảm của một cô gái khác. Anh lừa dối đâu phải em không biết, nhưng trái tim cố chấp thứ tha cho anh đôi lần rồi, nên cứ như thế anh mặc nhiên yêu em trong sự bội bạc.
Anh à, em cũng biết đau...
Trong thâm tâm em đau đớn biết bao khi cố gượng mỉm cười nghe anh nói dối, em cứ nuôi hi vọng rồi một ngày tình yêu nơi em sẽ thức tỉnh anh, làm cho anh tự nguyên yêu chỉ mình em thôi, nhưng em đâu ngờ chính em là người đang hoang tưởng.
Ngày hôm nay, em chấp nhận nhường anh cho yêu thương khác, cho một người có khả năng yêu và giữ chặt trái tim anh, vì em nhận ra, tình yêu nơi em dẫu có lớn lao đến mấy thì đối với anh cũng không quan trọng.
Ngày hôm qua, em từng yêu anh, ta từng yêu nhau...
Chỉ thế thôi có lẽ đã quá đủ đối với em, em không trách anh đâu, mọi đỗ vỡ ngày hôm nay đều là do em, là em không có khả năng giữ chân anh, thì mất anh chỉ là việc sớm hay muộn.
Em xin lỗi, đến đây thôi em xin phép được bỏ lại tình yêu của chúng ta vào một góc khuất mang tên kỉ niệm, em không thể cùng anh dựng xây mái ấm như điều mà chúng ta từng thề hứa, em là người bỏ đi trước nên anh cứ thản nhiên mà trách cứ em, gán ghép em vào cái tội phụ anh cũng được.
Em đến bên anh vào một ngày bình yên, thì khi ra đi, em cũng đã cố gắng không làm cuộc sống của anh bị đảo lộn, chỉ hi vọng ngày mai đây nếu vô tình ta nhìn thấy nhau xin hãy mỉm cười thay cho tất cả. Ở một nơi xa xôi nhất em luôn chúc phúc anh, người của ngày hôm qua!
Theo Blogtamsu
"Hôm trước bố cũng làm như thế với cô ấy!" "Sao người lớn lạ vậy, cứ ôm nhau trên giường là lại mắng trẻ con. Bố mẹ cứ ôm đi con có tranh giành đâu. Hôm trước bố cũng làm như thế với cô ấy, thấy con vào bố quát con rất lớn rồi đuổi con ra. Hôm nay bố lại làm thế với mẹ..." Trước nay chị vẫn một mực không tin...