Thèm khát được ngoại tình
Tôi đã và đang yêu người đàn ông không phải là chồng mình… (Ảnh minh họa)
Tôi là một người đàn bà ngoại tình. Đang là như vậy… Tôi biết mình xấu xa và đáng bị coi thường, vì tôi đang phản bội chồng, lừa dối đứa con mới hơn 9 tháng tuổi và bất hiếu với chính bố mẹ mình.
Đã có lúc tôi muốn vùng vẫy để thoát ra mối quan hệ bất chính này, nhưng càng vùng vẫy tôi lại càng tự trói chặt mình.
Tôi đã và đang yêu người đàn ông không phải là chồng mình, dù rằng chính người đàn ông này đã làm cho tôi biết thế nào là nỗi đau khi bị bỏ rơi. Tôi quen anh khi mới chập chững đi làm, đó là lần anh đến công ty tôi để nộp hồ sơ xin việc và tôi là người trực tiếp nhận hồ sơ của anh.
Cái giây phút đầu tiên gặp anh tôi như bị sét đánh, tự nhiên thấy mình vụng về và ấp úng không nói được câu nào tử tế dù rằng anh mới là người chịu áp lực nhiều hơn khi đi xin việc. Lần đầu tiên trong đời trái tim tôi biết rung động trước 1 người con trai, chưa bao giờ sáng sớm thức giấc tôi muốn ngắm mình trước gương lâu hơn, tô môi son và làm cho má hồng hơn… chỉ để mong được nhìn thấy anh nếu anh có qua công ty tôi.
Tôi được diễm phúc quen với anh 3 tháng, 3 tháng đêm nào tôi cũng được nghe giọng anh, được nhắn tin với anh. Tất cả chỉ là qua chiếc điện thoại, vậy mà tôi lại yêu anh. Tôi thèm khát được một lần hẹn hò với anh, thèm được trở thành người yêu của anh. Đêm nào anh cũng gọi điện, nhắn tin cho tôi, tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình nhưng không thể hiểu được vì sao chưa 1 lần anh cho tôi được hẹn hò và đi chơi với anh.
Dù rằng khoảng cách địa lý của tôi và anh chưa đầy 5km. Tôi đọc hồ sơ và biết khá rõ về gia đình anh nhưng lại quá mù mờ về anh, chỉ cảm nhận được trong anh đang có một nỗi đau sâu thẳm, đang có một sự cô đơn đến tuyệt vọng. Hàng đêm tôi ước mình có thể cho anh mượn bờ vai để giãi bày tất cả, muốn được anh ôm thật chặt vào lòng để vượt qua tất cả. Anh vẫn chưa một lần cho tôi cơ hội để làm điều đó… còn tôi thì vẫn chờ đợi.
Anh trúng tuyển vào công ty tôi nhưng trước ngày đến nhận việc anh gọi cho tôi báo là anh đã nhận lời về làm cho 1 công ty khác nên không có cơ hội để trở thành đồng nghiệp của tôi. Rồi cũng từ sau cuộc điện thoại đó anh bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi. Một đêm, hai đêm… không thấy anh gọi điện hay nhắn tin, gọi điện thoại cho anh thì không liên lạc được, nhắn tin qua nick chat thì không thấy anh reply. Mới đầu tôi cũng chỉ nghĩ anh bận công việc mới nên không có thời gian nhưng một tháng, hai tháng qua đi thì tôi đã hiểu tôi không còn có anh hàng đêm.
Tôi nhớ và thèm khát có được anh từng giờ từng phút… (Ảnh minh họa)
Tôi hụt hẫng và đau đớn vì không hiểu mình đã làm gì sai, không hiểu vì sao bỗng nhiên anh cắt đứt liên lạc với tôi. Có lúc trái tim tôi gào thét vì nhớ anh, thèm được nghe giọng nói của anh. Nhưng cũng có lúc sĩ diện trong tôi trỗi dậy, tôi lại thấy mình thật ngu ngốc. Anh đã là gì của tôi?. Thậm chí anh còn chưa nói lời yêu tôi, chưa một lần hẹn hò với tôi.
Cả mấy tháng trời tối nào tôi cũng đi vòng vèo quanh khu nhà anh, chỉ hy vọng sẽ có một lần được nhìn thấy anh, được biết anh ở trọ ở đâu. Đến anh ở đâu tôi còn không biết vậy mà tôi lại có thể yêu anh sao. Tôi tự bỏ rơi mình khỏi tất cả các mối quan hệ xung quanh vì không thể lúc nào nguôi nhớ anh. Tất cả các anh chàng đến với tôi đều nhận được lời từ chối vì tôi bảo tôi đã có người yêu và người yêu tôi đang đi xa.
Tôi co mình lại và cô độc trong căn phòng trọ cùng trang blog của riêng mình. Tôi viết blog như là viết nhật ký cho cuộc đời mình, chỉ mình tôi và anh biết vì nick đó tôi lập mới và chỉ add mình nick của anh. Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ online, sẽ đọc blog của tôi và hiểu tôi yêu và nhớ anh đến nhường nào.
Video đang HOT
Một năm trôi qua với tôi dài vô tận. Tôi vẫn cô độc và vẫn không nhận được bất cứ thông tin nào từ anh. Sóng gió trong lòng tôi cũng đã lặng đi vì quen với việc không có anh. Sau đó tôi quen chồng tôi bây giờ. Tôi và chồng tôi làm cùng công ty với nhau gần 2 năm nhưng anh không thể tiếp cận được tôi vì tôi quá gai góc và thu mình.
Sau đó tôi yêu và nhận lời làm vợ anh sau hai tháng yêu nhau, nhưng phải sau gần 8 tháng sau chúng tôi mới tổ chức đám cưới. Đó là thời gian tôi cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc vì chồng tôi hết mực thương yêu tôi. Tôi làm mọi thứ để vứt bỏ quảng thời gian tệ hại của mình, tôi thay số điện thoại, tự chăm sóc bản thân mình, hàng đêm vẫn tô màu cho blog của mình nhưng là tô màu hồng chứ không phải là gam màu xám như trước.
Hạnh phúc của tôi chắc sẽ trọn vẹn nếu không có cái ngày mà anh chợt xuất hiện sau hơn 1 năm bặt vô âm tín. Cái ngày mà đúng ra như bao nhiêu đôi uyên ương khác anh và vợ mới cưới của anh đang trao cho nhau những dư vị ngọt ngào của tuần trăng mật lại là ngày anh online và chat với tôi. Anh nói anh đã gặp tôi khi tôi và chồng đi chọn nhẫn cưới, lúc đó anh cũng đang cùng vợ đi chọn nhẫn cưới. Từ sau ngày hôm đó không giây phút nào anh không nhớ đến tôi.
Đọc những dòng tin của anh mà tôi như chết lặng. Hóa ra khi anh gặp tôi là lúc anh mới chia tay với vợ của anh bây giờ. Và khi quyết định biến mất khỏi cuộc đời tôi cũng đồng nghĩa với việc anh và vợ anh quay lại với nhau và quyết định gắn bó với nhau cả đời. Khi đó vợ anh có biết chuyện của tôi và anh nên anh đành xóa nick chat cũ và thay số điện thoại.
Tạo hóa thật khéo trêu ngươi người đời… Và khốn nạn là cái trớ trêu đó lại rơi vào cuộc đời tôi. Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi đến vậy. Anh nói anh nhớ tôi. Anh yêu tôi ngay từ lần đầu gặp tôi. Anh đã muốn quên đi người cũ, quên đi tất cả để đến với tôi nhưng anh đã không làm được. Người mà anh đã chọn là vợ anh bây giờ vậy tại sao anh còn nhớ đến tôi, còn liên lạc lại với tôi. Đúng lúc tôi đang quên được anh và ngập tràn với hạnh phúc mới của mình thì anh lại xuất hiện và làm tôi rối bời.
Sau tất cả những lời nói của anh tôi chỉ im lặng, tôi thấy mình như một con thú bị người ta bắn trọng thương và lại đem về chăm sóc. Đau đớn. Hạnh phúc. Tủi nhục… tất cả cứ đan xen lẫn lộn trong tôi. Từ giây phút đó tôi biết hạnh phúc của mình rồi sẽ không trọn vẹn, bởi sau đó 1 tháng đám cưới của tôi diễn ra nhưng tâm trí tôi vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh.
Tôi vẫn giấu chồng về anh, và vẫn giữ liên lạc với anh như một bí mật nho nhỏ của riêng mình. Thời gian đó anh chat và gọi điện cho tôi liên tục, anh muốn được gặp lại tôi dù chỉ một lần. Anh nói anh nhớ tôi. Hãy cho anh một lần được đền đáp cho tôi tất cả.
Bốn tháng sau khi cưới tôi trở thành người đàn bà ngoại tình. Nhục nhã và xấu xa khi lúc đó tôi đang có bầu đứa con của chồng tôi được 3 tháng. Gặp lại anh bao nhiêu ấm ức, hờn tủi của tôi như trào dâng, anh vỗ về và an ủi tôi. Trao cho tôi nụ hôn mà tôi đã khao khát từ rất lâu. Phải cố nghĩ cho đứa con đang trong bụng nên tôi đã giữ được mình không đi quá giới hạn với anh. Sau ngày hôm đó tôi đờ đẫn như người mất hồn, ở bên chồng mà tôi thấy mình sao cô độc và lẻ loi đến vậy. Chồng tôi thì ra sức chăm sóc tôi vì nghĩ tôi mệt mỏi lúc thai nghén.
Tôi muốn vùng vẫy để thoát ra mối quan hệ bất chính này, nhưng càng vùng vẫy tôi lại càng tự trói chặt mình… (Ảnh minh họa)
Tôi hận anh. Hận tất cả những gì anh đã bắt tôi phải gánh chịu. Anh bỏ rơi tôi, để tôi ngơ ngác và đau đớn vì không biết vì sao. Rồi khi tôi đang ngập tràn hạnh phúc với chồng mình thì anh lại quay về và chấm một chấm đen lên bức tranh màu hồng của cuộc đời tôi. Sau lần gặp gỡ đó tôi cố giữ lòng mình để không gặp lại anh nữa. Một phần vì muốn quên anh vì anh đã có vợ, một phần vì muốn dành tất cả những gì trọn vẹn nhất cho gia đình bé nhỏ của mình. Nhưng tôi lại vẫn cho mình cái quyền giữ liên lạc với anh như một bí mật của riêng mình. Còn anh thì ngày nào cũng chat và thường xuyên gọi điện cho tôi bảo nhớ và xin được gặp tôi.
Tôi đã không thể cưỡng lại được chính tình cảm của mình và những lời nài nỉ từ anh. Khi con gái tôi được hơn 7 tháng tôi đã gặp lại anh. Khi gặp anh tình cảm trong tôi giằng xé, tôi yêu anh và khao khát được có anh. Nhưng tôi đâu có thể vứt bỏ tất cả để đến với anh, và anh cũng đâu có ý định bỏ vợ để lấy tôi. Tất cả là quá khó khăn cho cả tôi và anh. Mối quan hệ của tôi và anh là gì? Là tình yêu ư, hay là thứ tình cảm xấu xa mà cả xã hội vẫn đang lên án.
Tôi thấy nhục nhã và xấu hổ khi bước chân vào nhà nghỉ cùng anh, nhưng lại thấy hạnh phúc vì được ở bên anh. Đến lần thứ 5 gặp lại anh thì tôi đã không còn giữ được mình trước anh nữa. Tôi đã dâng hiến cho anh tất cả. Tình yêu, tâm hồn và cả thể xác. Với anh tôi đã cảm nhận được cảm giác hạnh phúc của một người đàn bà khao khát được yêu mãnh liệt đến nhường nào.
Chúng tôi gặp nhau có khi 1 tuần vài lần, hàng ngày chat và gọi điện, nhắn tin cho nhau. Dành cho nhau tất cả những điều mà những người yêu nhau dành cho nhau. Sau những lần gặp anh là những lần tôi cố dằn lòng mình để quên anh và không gặp anh nữa. Nhưng cho đến ngày hôm nay tôi vẫn không làm được điều đó. Tôi vẫn đang ngoại tình.
Tôi nhớ và thèm khát có được anh từng giờ từng phút. Tôi vẫn cố làm tròn trách nhiệm của một người con, một người vợ, một người mẹ khi về với gia đình. Nhưng có 1 thứ tôi không làm được đó là làm tròn trách nhiệm của một người đàn bà đoan chính. Tôi là một người đàn bà ngoại tình.
Người ta bảo tình đầu thường dang dở… nhưng rồi ai cũng sẽ tìm cho mình được mối tình trọn vẹn. Tôi cũng đang mong cuộc đời mình được dừng ở một bến bờ nào đó, nhưng ngày hôm nay tôi vẫn đang bơ vơ giữa dòng chảy của cuộc đời mình….
Theo TTO
Nỗi đau của người đàn ông "đổ vỏ"
Chị gái đầu là sản phẩm tình yêu giữa mẹ và người đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Mẹ có thai với người đàn ông khác, bố sẵn sàng cưu mang và chịu tai tiếng "đổ vỏ"... nhưng cuộc đời bố vẫn chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc thật sự!
Khi đọc được bài viết "Bố bất tài, mẹ tòm tem với hàng xóm", tôi chợt giật mình khi thấy tâm trạng của cô gái trong bài này rất giống tâm trạng của ba chị em tôi, chỉ có điều rằng, người bố đáng kính của chúng tôi đã không còn trên cuộc đời này nữa!
Năm tôi học lớp 7, bố vẫn còn sống. Cuộc sống của gia đình tôi người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là đang yên ấm, hạnh phúc... nhưng chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được. Tôi không còn quá trẻ con để biết được đang có chuyện gì xảy ra trong gia đình mình, và tôi hiểu nỗi đau của bố, sự hi sinh, tần tảo của bố đã dành cho cái gia đình bé nhỏ này... nhưng đổi lại, chỉ nhận được sự bội bạc của chính người vợ mình - là người mẹ đã sinh ra chúng tôi.
Tôi nghe họ hàng, làng xóm xì xào chuyện chị Mai không phải con của bố bao nhiêu năm nay nhưng tôi không tin, vì chị giống tôi như đúc và yêu thương, chăm lo cho hai đứa em hết mực. Nhưng rồi, càng lớn lên, cái chuyện về chị Mai đã khiến tôi hoài nghi và cho đến bây giờ, tôi mới biết được rằng, chị Mai là sản phẩm tình yêu của mẹ và chú Thành - mối tình đầu của mẹ.
Ngày xưa, chú Thành là bạn thân nhất của bố tôi, cũng là người đã "dẫn mối" cho bố và mẹ quen nhau. Mẹ yêu chú ấy, cũng đã dâng hiến tất cả cho chú nhưng hai người họ không thể đến được với nhau khi chú Thành chưa có gì trong tay, hơn nữa, chú ấy không yêu mẹ thật lòng và còn muốn phiêu lưu với những cuộc tình thoảng qua khác. Bố là người đã chứng kiến từ đầu cuộc tình của họ, khi hai người còn đang hạnh phúc bên nhau, cho đến khi mẹ bị bỏ rơi và mang trong mình giọt máu của người bạn thân bố.
Bố yêu mẹ từ ngày mới gặp gỡ nhưng vì mẹ và chú Thành đang hạnh phúc bên nhau nên suốt mấy năm trời, bố chỉ lặng lẽ dõi theo cuộc tình của họ. Và khi biết được "hậu quả" tình yêu của hai người, khichú Thành bỏ rơi mẹ và giọt máu của mình thì bố đã trở thành "người đổ vỏ" tự nguyện cho cuộc tình của họ. Dù bố biết mình sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi và điều xa tiếng xấu khi lấy mẹ nhưng vì tình yêu của bố dành cho mẹ bao năm nay quá lớn nên dù gia đình và họ hàng phản đối, bố vẫn quyết lấy được mẹ.
Khi mẹ sinh chị Mai, bố vẫn cơm nước, giặt giũ quần áo cho mẹ và đứa con thơ ngoài giọt máu đào của mình... Chính sự quan tâm và yêu thương ấy của bố đã khiến mẹ cảm động và từ một tình thương, mẹ đã yêu bố nhiều hơn và cũng nhủ lòng sẽ bù đắp những thiệt thòi cho người đàn ông đã yêu thương và cứu rỗi cuộc đời mình. Và rồi, sản phẩm tình yêu giữa hai người họ là tôi và em Nhung ra đời. Tưởng chừng như gia đình chúng tôi sẽ luôn đầy ắp tiếng cười, bố sẽ nhận được tình yêu và sự bù đắp cho những mất mát mẹ đã để lại cho bố... nào ngờ, một lần nữa, mẹ lại trắng trợn phản bội người đã cưu mang mình trong suốt bao nhiêu năm qua!
Năm tôi 10 tuổi, cũng là năm tôi phải chứng kiến biến cố đầu tiên của gia đình mình. Và cũng kể từ đó, hạnh phúc gia đình chúng tôi bắt đầu rạn nứt và bên bờ vực thẳm của sự đổ vỡ.
Mẹ và ông ta đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ như in cái khoảnh khắc đó, người đàn ông tên Thành tìm về đến tận gia đình chúng tôi. Bố mẹ tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp đón ông ta rất tốt... Nhưng rồi, ông ta đã ở lại nhà tôi chơi bốn ngày, và sang ngày thứ 5 thì mẹ tôi cũng đột nhiên biến mất cùng gã khách trong đêm hôm đó. Đến ngày hôm sau nữa, mẹ lại một mình về với gia đình... ba chị em tôi thì mừng khôn xiết khi mẹ đã trở về, còn bố tôi chẳng nói chẳng rằng bất cứ một câu nào, ông đã lên gác ngồi hút thuốc cả buổi và những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày thật đáng sợ, bởi bố và mẹ không nói với nhau bất cứ một lời nào, bố cũng không buông một lời trách mắng, mẹ không mở miệng nói được một câu xin lỗi... không khí gia đình ngột ngạt và đáng sợ vô cùng khi chiến tranh lạnh giữa bố và mẹ xảy ra.
Tầm hơn một tháng sau, bố và mẹ mới lại nói chuyện với nhau... nhưng rồi, họ không còn ngủ chung giường với nhau như trước nữa. Bố cứ ngủ một mình trên gác, còn tôi xuống ngủ với mẹ... và mỗi đêm, tôi cảm nhận được sự trở mình, những tiếng thở dài chua chát, cũng như nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Có lẽ, đấy là sự trả giá đích đáng cho những gì mẹ đã gây ra cho bố, cũng như nỗi đau, sự cô đơn mẹ sẽ phải gánh chịu suốt cuộc đời còn lại.
Năm tôi 14 tuổi, bố tôi mất sau một tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Cũng kể từ đó, cái gia đình vốn vắng bóng niềm vui lại càng trở nên lạnh lẽo và buồn chán hơn. Bố mất, ba chị em tôi trở nên ác cảm với mẹ, còn mẹ cứ sống lùi lũi trong nỗi đau, sự ăn năn, hối hận... Có lẽ đến lúc ấy, mẹ mới thấy được tình yêu thương của bố lớn lao đến nhường nào, cũng như cảm nhận được nỗi đau khi không còn bố đớn đau như thế nào!
Nhưng rồi... mẹ tôi lại một lần nữa mắc phải sai lầm, khi bố qua đời chưa được một năm. Đấy là cũng vào một buổi chiều, người đàn ông tên Thành đến nhà chúng tôi chơi, sau khi thắp cho bố mấy nén nhang, chuyện trò với mẹ một buổi chiều thì ông ta ở lại nhà ăn cơm tối và ngủ qua đêm ở đó. Ba chị em tôi khinh ghét ra mặt nhưng không ai dám hé răng đuổi ông ta đi... và ngày hôm sau, mẹ cũng bất ngờ mất tích khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Nỗi đau đè lên nỗi đau, hận thì nối tiếp thù hận. Ba chị em tôi mỗi đứa một tâm trạng, một nỗi đau... nhưng chung quy lại là cảm giác căm ghét người đàn bà mà chúng tôi ngày ngày vẫn gọi là mẹ, hận người đàn ông đã khiến bố tôi mất đi niềm hạnh phúc duy nhất, khinh thường hai con người chỉ vì bản năng, dục vọng mà đã đánh mất đi chính hạnh phúc gia đình và niềm tin của những người thân yêu nhất dành cho họ.
Giờ đây, mẹ là người thứ ba đang cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác (Ảnh minh họa)
Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ tôi vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương, chị Mai đã có chồng, tôi cũng đã có công ăn việc làm ổn định và có người yêu, còn cô em út cũng đang học Đại học... nhưng dường như cả ba chị em chúng tôi đều không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm của mẹ. Và cũng gần 8 năm trôi qua, người đàn ông ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi... nhưng bây giờ thì mẹ không còn lén lút ba chị em tôi để đi theo gã đàn ông ấy nữa, mà giờ đây, mẹ đã ngang nhiên công khai mối quan hệ với người tình cũ trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi lần về quê và nghe mọi người kể chuyện về mẹ và ông ta sống với nhau trong nhà mình, tôi không kìm nổi sự tức giận, xấu hổ khi có một người mẹ như xấu xa và trơ trẽn như vậy. Cứ mỗi lần tôi góp ý, mẹ đều bao biện cho hành động của mình: " Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ cũng cần có một người bạn để tâm sự" hay " Các con đi xa hết, mẹ không có ai bầu bạn nên có chú ấy chuyện trò cho vui thôi"... Nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên mẹ và chú ấy "bầu bạn" với nhau? Đã bao nhiêu năm qua, mẹ lừa dối bố, lừa dối con cái để lén lút "bầu bạn" với người ta... và bây giờ, mẹ sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả những lời khuyên răn của con cái hay những điều xa tiếng xấu của thiên hạ để sống cho bản năng và những ham muốn của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã khi có một người mẹ như vậy! Cứ mỗi lần về quê, tôi không dám đi ra khỏi nhà vì sợ hàng xóm, láng giềng nhủ tai nhau, chỉ trỏ đủ kiểu rồi mỉa mai cười khi bắt gặp chị em tôi qua ngõ.
Tôi là một người có tư tưởng khá thoáng và hiện đại nhưng tôi không thể chấp nhận được hành động của mẹ mình! Đã bao năm mẹ phản bội bố - người đã yêu thương và nâng đỡ mẹ dậy khi mẹ "đứt gánh giữa đường", vậy mà mẹ vẫn sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả để thỏa mãn đam mê, dục vọng của mình. Đến khi bố mất, mẹ vẫn lén lút qua lại với người đàn ông ấy, vẫn dẫm đạp lên sự tin yêu của con cái dành cho mẹ... và giờ đây, mẹ sẵn sàng bỏ ngoài tai những điều ra tiếng vào của thiên hạ, bỏ qua những góp ý chân thành của con cái và ngang nhiên qua lại với người đàn ông đó, và là kẻ thứ ba đang cướp đi niềm hạnh phúc của người phụ nữa khác...
Tại sao cuộc sống của chị em tôi lại bất hạnh như thế này? Tại sao tôi lại có một người mẹ xấu xa và nhẫn tâm như thế? Tôi phải làm sao để can ngăn mẹ không nên làm điều sai trái này nữa đây?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi buồn trong anh Khi đọc nỗi buồn ấy trong mắt anh, lòng tôi chợt thấy lo lo... (Ảnh minh họa) Người vợ ấy có bao giờ nhìn vào đôi mắt chồng mình, để hiểu được nỗi buồn sâu thẳm trong anh? Anh là một đối tác làm ăn của chúng tôi đã mười mấy năm. Mười mấy năm quen anh, dù một năm chỉ gặp nhau...