Thèm có mẹ chồng
Ngày anh cưới em về thì mẹ anh không còn. Mẹ mất trước đó 6 năm vì bệnh ung thư.
Ai bảo con trai không biết bộc lộ tình cảm gì với mẹ, chứ em thì cảm thấy rõ nỗi buồn trong ánh mắt của anh. Em hiểu, trong anh có một ô trống không thể lấp đầy. Có một nỗi đau không thể nào vơi được. Nỗi nhớ và tình cảm anh dành cho mẹ, từ rất lâu rồi, mãi không thể nguôi ngoai.
Bạn bè có đứa hồn nhiên, bảo em sướng nhất hội, lấy chồng mà không phải làm dâu, lại không bị mẹ chồng bắt bẻ. Quả thật, nếu không phải là em bây giờ, mà của cái hồi “tưng tửng” và suy nghĩ đơn giản trước kia, khéo em còn hùa theo.
Các cô bác dưới quê cũng kể cho em, rằng mẹ anh tốt tính, thương anh và hi sinh vì chồng con hết mức, nhưng mẹ cũng là người rất mực khắt khe. Có người cũng thực thà: “bà ấy mất rồi, tao nói ra phải tội, nhưng kỹ tính như bà ấy, khéo mày sống cùng, lại chả sống được đâu”, “Mày là may đấy, chứ mẹ chồng mày mỗi ngày quét tước dọn dẹp dăm lần, bọn con gái thành phố chúng mày đi từ sáng đến tối thì chịu làm sao nổi. Chi tiêu thì tính kỹ đến từng li từng hào. Các cô ở đây, cũng con nhà nông cả, chẳng ai lười nhác gì mà còn ngại với bà ấy”.
Chẳng lẽ em lại trơ tráo để vui khi một người đã mất? Nhưng trên thực tế thì cũng thấy, vô khối những bà mẹ chồng tốt, vô khối những cô con dâu tốt, vẫn chẳng thể nào hòa hợp được với nhau. Em vốn được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ, chỉ biết ăn với học, nấu ăn cũng chỉ gọi là mức trung bình, chi tiêu cũng có lúc vung tay, em không dám mổ gà mổ cá. Nhà cửa mỗi tuần có người đến dọn dẹp 2 lần…
Anh bị điều động đi công tác nước ngoài. Theo hợp đồng là 3- 5 năm. Kinh tế chung đang ở thời điểm khó khăn, công ty anh phải bắt tay vào những nơi “khó nhằn” hơn để có doanh thu. Mình nợ tiền mua ngôi nhà này còn chưa trả hết. Em bảo, hay là thôi, mình bán nhà đi, trả nợ rồi tìm ngôi nhà khác nhỏ hơn, chứ xa anh lâu thế thì em và con không sống nổi, nhỡ anh yêu người khác, không trở về với mẹ con em, thì em chỉ còn cách nốc một nắm thuốc rồi ngủ luôn.
Anh đã nắm tay em rất chặt, nói với em rằng, chuyện anh quyết định đi, không hẳn là tiền. Những người yêu thương nhau, khi đã nghĩ về nhau, đã cảm thấy hình ảnh người kia ở trong tim mình, thì sẽ không bao giờ khiến nhau cảm thấy đau đớn và xa cách được. Rồi em sẽ “lớn” hơn, sẽ tự lo chu toàn mọi việc. Hết hợp đồng, anh sẽ trở về với em và con.
Video đang HOT
Những ngày đầu anh mới bay, em không thể nào ngủ được. Em bật điện tất cả các căn phòng. Cứ mỗi khi về nhà, trong bóng chiều nhập nhoạng, em òa khóc. Nghĩ giờ này ở phía bên kia bán cầu, là ngày mới của anh, biết anh đang làm gì, và hình ảnh vợ con anh ở nơi nào, trong anh. Khóc rồi phải nín, để còn nấu ăn, để còn chăm con và cho con ngủ. Để còn đóng vai người cứng cỏi mỗi khi con giật mình, òa khóc trong đêm…
Em bỗng ước ao, giá như mẹ của anh có ở đây lúc này. Em sẽ thấy ngôi nhà đỡ trống trải nhiều hơn. Sẽ có người khắt khe “canh gác”, để em không dậy muộn hay quăng đồ đạc bừa bãi trong nhà. Sẽ có người nấu cho con những bữa cơm an lành dù em có nhỡ họp hành, về muộn. Quan trọng hơn tất cả, là có một người yêu anh, và yêu con, cùng em.
Tình yêu không phải là chìa khóa vạn năng để người ta hòa hợp, nhưng tình yêu là căn nguyên để người ta chấp nhận mài giũa chính mình để trở nên gắn kết. Mẹ có thể sẽ không hài lòng hết về em. Có thể sẽ bực bội, sẽ kể xấu về em đâu đó. Em có thể sẽ cảm thấy tổn thương vì mẹ, sẽ đến văn phòng nén tiếng thở dài, sẽ thầm trách mẹ không hiểu cho cuộc sống của em bây giờ khác mẹ ngày xưa…
Nhưng thà vậy còn hơn cảm giác trống trải và chênh vênh này. Bài học ấy, em nhận ra, từ khi anh đi xa, với nỗi trống trải trong căn nhà rộng, và nỗi ước ao có một bà mẹ chồng khó tính bên mình!
Theo Dantri
Chồng là "của nợ"
1. Dì bảo: "Vợ chồng là duyên, là nợ nhưng như vợ chồng dì thì là của nợ".
Gần 40 năm về trước, dì lấy chồng. Lúc đó, dì là giáo viên, chú là kỹ sư cơ khí. Sau khi kết hôn, dì vẫn ở quê dạy học, chú ra Hà Nội công tác.
Minh họa: NOP
Dì không ở nhà chồng mà ở khu tập thể của trường. Thời gian chú công tác xa, thỉnh thoảng bố chồng dì đến thăm cháu. Mục đích nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực chất ông ta lại "thèm muốn" con dâu. Biết bản chất xấu xa của cha chồng, dì kiếm đủ lý do không cho ông ta vào nhà. Ông ta nổi điên, vu cho dì có người đàn ông khác. Thậm chí, ông ta còn nói với con trai: "Chưa chắc thằng Hùng là con mày". May mắn là lúc đó chú đang rất yêu vợ nên khẳng định với bố: "Nó là con con chứ con ai, bố đừng có nghĩ bậy bạ". Rồi chú xin chuyển công tác cho dì ra Hà Nội. Vài năm sau, dì sinh thêm một con gái.
Năm 1985, gia đình đang yên ấm thì chú hứng chí xin đi xuất khẩu lao động ở Liên Xô. Sang đó, chẳng biết chú có người phụ nữ nào không, chỉ biết chú không gửi bất kỳ thứ gì về cho mẹ con dì. Mười năm như vậy đằng đẵng trôi qua, dì quyết định ly hôn, chú đồng ý. Hai người chuẩn bị làm thủ tục ra tòa thì con gái dì lấy chồng, nên yêu cầu đợi con đám cưới xong, bố mẹ hãy ly hôn.
Sau lần đó, chú không đi nước ngoài nữa. Thấy vậy, dì cũng bỏ luôn ý định ly hôn. Thời gian đầu, chú cũng có trách nhiệm với gia đình, nhưng chỉ vài tháng là bắt đầu đổ đốn. Tiền chú đem ở nước ngoài về lần lượt bay ra các quán nhậu. Khi không còn tiền ra quán, chú kéo bạn bè về nhà nhậu, bắt dì phục vụ. Dì lại làm đơn ly hôn gửi ra tòa. Chú năn nỉ, hứa sẽ thay đổi. Và, chú thay đổi thật, không ở nhà bắt vợ hầu hạ nữa mà ra ngoài kiếm tiền - chú chạy xe ôm. Mỗi ngày chú đưa dì mấy chục ngàn, không nhiều nhưng có đưa là tốt rồi - dì bảo vậy. Nhưng, những ngày tháng như vậy cũng chẳng được bao lâu. Ngựa quen đường cũ, chú kết bạn với mấy tay xe ôm - cứ một buổi chạy xe, một buổi về nhà nhậu.
Lần này dì không thèm nói nữa, mà kêu thợ về nhà lắp thêm cửa, cấm chú vào phòng của dì. Từ đó, hai con người một thời đầu gối tay ấp, giờ sống chung một mái nhà mà cứ như người xa lạ, không ai nói với ai câu nào.
Mẹ mắng dì: "Mày sống như thế mà sống được sao? Ly hôn đi cho nó nhẹ nợ". Dì chua xót: "Em cũng muốn lắm. Nhưng giờ ly hôn lại phải bán nhà chia cho lão một nửa. Nếu lão lấy tiền rồi sống tử tế thì không có gì để nói, em chỉ sợ lão ăn hết rồi lại tìm đến em làm tội thôi. Cứ để vậy đi. Dù sao thì em cũng coi như lão chết rồi"...
Đúng là của nợ, không biết đến khi nào dì mới được giải thoát.
2. Chị không đẹp, gia đình cũng bình thường nhưng khi chị lấy hắn, ai nấy đều bảo: "Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu". Mà đúng thật! Ngày cưới, nhìn đám bạn người không ra người, ngợm không ra ngợm của chồng chị, ai cũng ngao ngán lo cho cái tương lai mù mịt của chị.
Chị lấy hắn không phải vì yêu mà vì sợ... ế. Hắn chẳng có nghề nghiệp gì, ngoại hình lại xấu xí, nhìn cứ như một thằng nghiện.
Về làm dâu nhà hắn, chị phải lo từ cái tăm cho đến hạt gạo. Mấy cái tàu há mồm nhà hắn đều trông vào đồng lương còm cõi của chị. Khi có thai, chị bảo phải ăn riêng. Thế là hắn và chị dọn lên cái gác chưa đầy 6m2 để sống. Nào có được yên, thỉnh thoảng vẫn phải mua cái này, cái nọ cho gia đình chồng.
Có lẽ chán nhất vẫn là chồng chị. Hắn không những không đi làm kiếm tiền mà còn cờ bạc. Mỗi lần chị lãnh lương về, hắn đều lấy trộm để đánh bài. Thậm chí, khi có con, tiền mua sữa cho con hắn cũng không tha.
Con còn đỏ hỏn, chị ẵm thằng bé ra ngoài thuê phòng trọ ở riêng, tuyên bố: "Nếu anh đi làm kiếm tiền thì tôi cho gặp con, không thì đừng hòng". Miệng chị nói thì tai chị nghe, hắn chẳng bận tâm. Thỉnh thoảng hắn lại ghé phòng chị, vừa để giải quyết nhu cầu sinh lý, vừa chôm tiền của chị đánh bài.
Chị làm đơn ly hôn, hắn không ký. Hắn bảo: "Mày đi thì cứ đi, để lại con cho tao". Có người mẹ nào có thể bỏ con mà đi. Thế là chị đành chịu thua.
Lấy hắn sáu năm là sáu lần chị làm đơn ly hôn nhưng cuối cùng chị và hắn vẫn không thể dứt nhau ra được. Chính xác là hắn không buông tha cho chị. Chị kể, đã có lần hắn cầm dao dọa đâm khi chị đòi ly hôn. Chị bảo: "Chắc kiếp trước chị mắc nợ hắn nên giờ phải trả".
Thật ra, cũng như dì tôi, chị đã không đủ can đảm để buông bỏ, cứ kéo lê, kéo lết cái "của nợ" để khổ cả đời...
Theo VNE
Stress vì bị chồng 'bỏ đói' Mỗi lần gần gũi, tôi phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn. Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã "tiêu hết tiền". Vợ chồng tôi ngủ riêng từ khi có con gái, từ đó đến nay gần 5 năm....