Thề sẽ không ở cữ nhà chồng nữa!
Một lần ở cữ nhà chồng khiến em bị ám ảnh cho đến mấy năm sau.
Hồi mang bầu, thấy mẹ chồng nhiệt tình nên em mới quyết định về đó sinh con. (ảnh minh họa)
Hồi mang bầu cu Tít, vì vợ chồng em đang phải thuê nhà trên Hà Nội nên đến khi sinh nở, tính đi tính lại chúng em đã quyết định về quê sinh con. Hai vợ chồng chân ướt chân ráo ra trường, cưới nhau rồi có con luôn nên chúng em chẳng có nhiều tiền dành dụm. Được cái bố mẹ hai bên đều không đến nỗi nào nên em cũng bớt lo khoản sắm đồ cho bé. Mẹ chồng em còn mạnh mồm tuyên bố “vì bây giờ mẹ mới có thằng cháu đích tôn đầu tiên nên mẹ sẽ sắm sửa mọi thứ, con chỉ việc ăn và đẻ thôi.” Nghe mẹ nói thế vợ chồng em mừng ra mặt.
Em làm việc đến tháng thứ 8 thai kỳ thì xin nghỉ làm sớm để về quê chờ sinh. Ngày đó em cũng băn khoăn không biết nên về nhà mẹ đẻ hay mẹ chồng. Trong thâm tâm mình thì đương nhiên con gái nào chẳng muốn được ở cữ nhà mẹ đẻ, thế nhưng còn chồng mình, rồi bố mẹ chồng có cho phép không? Nhất là khi mẹ chồng em lại rất sốt sắng chuẩn bị đồ đạc cho mẹ con em. Bà cũng tự quyết định rằng em sẽ phải ở cữ 3 tháng mới được sang nhà ngoại. Thấy bố mẹ chồng nhiệt tình và cũng để đẹp lòng người lớn và chồng, em quyết định theo chồng về quê đẻ. Thời gian đó, chồng chỉ về ở với em được 1 tuần rồi lại lên Hà Nội làm. Những ngày sống xa chồng, giữa những người nhà chồng chẳng lạ nhưng cũng không thân thiết khiến em buồn lắm. Nói thật là em về làm dâu nhà chồng đã được gần 1 năm nhưng số ngày em ở cùng bố mẹ chồng chắc đếm được trên đầu ngón tay. Một vài tháng bọn em mới tranh thủ về quê chơi dịp cuối tuần. Vì vậy mà tình cảm bố mẹ chồng – nàng dâu cũng chẳng thắm thiết.
Những ngày ở nhà chồng chờ sinh, mẹ chồng cũng rất chu đáo chăm sóc mẹ con em. Vì rảnh rỗi nên dù bụng bầu to vượt mặt nhưng em vẫn cố gắng thức khuya, dậy sớm để cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho bố mẹ. Có lẽ vì thế mà bố mẹ hài lòng lắm lắm. Duy chỉ có em là vẫn buồn vì nhớ chồng và thèm được về với mẹ đẻ. Hơn 1 tháng sau đó em sinh nở. Ngày hôm đó, em thấy bụng đau lâm râm, liền bảo với mẹ chồng thì bà bảo chắc sắp sinh đấy. Em vội chuẩn bị đồ đạc để ra bệnh viện nhưng bà ngăn lại bảo cứ từ từ đã, chưa đẻ được đâu mà lo. Mãi đến chiều, khi em đau quá, mẹ mới nhờ người chở em ra viện. Lúc đó dù đau lắm nhưng em vẫn thắc mắc không hiểu vì sao mẹ không muốn cho em ra viện sớm. Ngồi ở phòng chờ sinh, em nghe mẹ nói với chồng em rằng: “Mẹ đã bảo rồi, cái Lan chưa đẻ được đâu. Ra đây làm gì cho tốn tiền viện phí, tốn cả tiền cơm nước cho người phục vụ”. Em dần hiểu ra rằng, mẹ dù rất nhiệt tình đón cháu nội nhưng dường như bà hơi keo kiệt. Nghĩ lại mới thấy hồi 1 tháng về chờ sinh, mẹ chẳng một lần đi chợ mua thức ăn cho em mà ngày nào em đưa tiền mẹ mới mua. Có ngày mẹ còn bảo em tháng cuối rồi ăn nhiều sẽ khó đẻ. Em thì chẳng nghĩ gì đến những câu nói đó…
Những ngày ở cữ mới thấm thía cái tính keo kiệt của mẹ chồng. Từ ngày ở bệnh viện về ngày nào mẹ cũng chỉ cho em ăn cơm trắng và rau luộc. Mẹ bảo sản phụ ăn uống tùm lum sẽ khiến con bị đau bụng. Mặc dù thời gian ở bệnh viện bác sĩ đã nói rõ ràng rằng em có thể ăn uống mọi thức miễn là ăn chín uống sôi. Đang dạ bầu bí ăn khỏe, đến khi đẻ xong vừa mệt lại tiết sữa cho con nên em luôn trong tâm trạng thèm ăn và đói. Nhiều lúc đói quá bảo anh xã mua cho gói bánh ăn thêm mà mẹ chồng nhìn thấy là bà mắng liền, bà bảo không nghe lời bà, con đau bụng thì đừng trách. Hình như sợ em “ăn vụng”, mẹ chồng còn “tịch thu” gói bánh sang phòng bà luôn. Nhiều lúc đói quá em toàn phải “ăn vụng” khi không có mặt mẹ.
Video đang HOT
Nhưng 1 tuần đầu sau sinh còn có anh xã ở nhà. Sau đó, chồng em lại về Hà Nội để đi làm. Những ngày đó mới thật buồn và khổ. Hồi mang thai, thấy mẹ chồng nhiệt tình thế nên em mới quyết định về đây ở cữ, ai ngờ… Có hôm mẹ đẻ em sang chăm, ở lại ăn cơm mà mẹ chồng chẳng mua lấy một tí thức ăn. Em xấu hổ với mẹ đẻ vô cùng.
Em bị ám ảnh những ngày ở cữ nhà chồng. (ảnh minh họa)
Buồn nữa là không hiểu do cơ địa hay do chế độ ăn uống của em đạm bạc mà hồi mới sinh em rất nhiều sữa nhưng càng ngày sữa càng ít. Đến tháng thứ 2 sau sinh đã không đủ sữa cho con. Được thể, mẹ chồng còn mắng em: “Chỉ việc ăn với đẻ mà cũng không làm được”. 1 tháng đầu, Tít nhà em chỉ tăng được 0,7kg, thế là ngày ngày bà lấy cháu ra để mắng em: “Khổ thân cháu tôi, bú mỏi mồm mà chẳng no. Cứ đà này sẽ suy dinh dưỡng mất thôi”.
Sau sinh, vừa mệt mỏi, đau đớn lại kèm áp lực mẹ chồng keo kiệt, khó tính nên em đã bị stress nặng. 2 tháng sau sinh em gầy tong teo hơn cả ngày chưa mang bầu. Hôm đó, mẹ đẻ em sang chơi, thấy mặt em xanh lét lại gầy gò, mẹ thương quá nên đã quyết tâm xin em về nhà bà để chăm sóc. Ấy vậy mà mẹ chồng em dứt điểm không cho. Bà bảo kiểu gì cũng phải hết 3 tháng 10 ngày mới được đi đâu thì đi. Em đã phải ở đó hết thời gian ở cữ mới được sang nhà ngoại đấy.
3 tháng ở cữ nhà chồng nói không ngoa nhưng đúng như ở trong địa ngục. Giờ đây Tít đã được 2 tuổi rồi nhưng em vẫn còn ám ảnh những ngày ở cữ nhà chồng. Nếu có tập hai, dù nghèo em cũng sẽ quyết tâm ở cữ trên này cùng chồng hoặc về nhà mẹ đẻ. Em sợ ở cữ nhà chồng lắm rồi!
Theo VNE
Chỉ là người tình
Em vẫn ngày đêm ước ao và tự huyễn hoặc mình rằng cảm xúc với anh chỉ là một cơn say nắng.
Giờ thì em đã hiểu rằng trên đời này chẳng phải tình yêu nào cũng hoàn mỹ, bởi có những tình yêu mà dẫu hiểu nhưng ta không bao giờ có thể nói ra. Cái cảm giác ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi mà bản thân thì bất lực, không thể với tới thật khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng. Em chỉ có thể im lặng bởi không biết phải lấy danh phận gì để níu giữ anh.
Trong chuyến tàu mang tên tình yêu của cuộc đời em, anh là hành khách tới trễ. Trước khi gặp anh, em đã nhận lời yêu và gửi gắm cuộc đời cho một người đàn ông khác, người mà mặc dù em không có quá nhiều tình cảm nhưng lại luôn yêu và đối xử rất tốt với em. Chúng ta gặp nhau khi tương lai của em đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn thiếu một lễ cưới là em sẽ trở thành vợ của người ta.
Em nhận ra trái tim mình đã lỡ nhịp khi đứng trước anh (Ảnh minh họa)
Những tưởng mọi chuyện cứ thế êm xuôi và trái tim em sẽ an phận mà đập những nhịp đập bình lặng, nhưng hóa ra mọi chuyện chẳng bao giờ đơn giản như vậy, bởi vì có lẽ ông trời luôn thích đặt con người ta vào những tình huống trớ trêu. Ông trời đã sắp đặt cho hai chúng ta gặp nhau, nhưng có nghĩa lý gì đâu khi cuộc gặp gỡ ấy không vào đúng thời điểm. Lần đầu tiên em biết thế nào là yêu khi mọi thứ đã quá muộn màng.
Em nhận ra trái tim mình đã lỡ nhịp khi đứng trước anh. Em nhận ra rằng anh đã đem lòng yêu em ngay cả khi biết rằng em đã có nơi có chốn. Ta đã trao về nhau thứ tình yêu giản đơn và chân thật nhất, không cầu kỳ, không hề bị vấy bẩn bởi những tính toan. Nhưng đáng tiếc rằng tình yêu ấy chỉ có thể diễn ra trong câm lặng, bởi cả hai đứa đều không có đủ dũng cảm để tiến lại gần nhau.
Em hài lòng với mọi thứ mình đã có trong tay, em cũng không nghĩ nhiều về tình yêu và định cứ vậy nhắm mắt đưa chân. Cho tới ngày anh đến, trái tim em đã đập loạn lên những nhịp lạ lùng mà em biết rằng người ta gọi đó là tình yêu. Em vẫn ngày đêm ước ao và tự huyễn hoặc mình rằng đó chỉ là một cơn say nắng, nhưng em không thể đánh lừa cảm giác nhung nhớ, đánh lừa những rạo rực và khao khát của một trái tim lần đầu biết thế nào là một tình yêu đích thực đến với mình.
Trái tim em quá nhỏ bé còn lý trí em lại không đủ vững vàng để chống lại những điều mà số phận này đã an bài sẵn. Em yêu anh, điều ấy là thật, nhưng lòng dũng cảm để đương đầu với gia đình và định kiến xã hội thì em không có, bởi vậy nên hai đứa mình mãi mãi chỉ có thể là những "người tình", là hai kẻ hữu duyên vô phận đứng từ phía xa để dõi theo nhau.
Em tham lam, vừa muốn yêu anh lại vừa muốn giữ lại những êm đềm trong hiện tại (Ảnh minh họa)
Mình sẽ chỉ là người tình thôi anh ạ, bởi dẫu có yêu anh nhưng em không đủ can đảm để rời xa những điều quen thuộc và mạo hiểm cuộc đời mình. Em tham lam, vừa muốn yêu anh lại vừa muốn giữ lại những êm đềm trong hiện tại. Em ích kỷ nên dẫu không thể cho anh một danh phận, dẫu không dám gật đầu đồng ý trước câu ngỏ lời của anh nhưng vẫn muốn anh ở bên cạnh để làm một người tình.
Giá mà em có thể phân thân này ra làm đôi, để vừa trọn nghĩa vẹn tình với người ta, vừa có thể chạy theo tiếng gọi của tình yêu và cùng anh sống đời đời hạnh phúc. Nhưng tiếc rằng cuộc sống này chẳng bao giờ có chỗ cho những phép màu và chính vì thế hai chúng ta chỉ có thể đứng từ xa để là những người tình của nhau.
Hãy hiểu cho em, bởi trái tim em dẫu khao khát yêu đương nhưng lý trí lại không đủ sự tàn nhẫn để bỏ lại sau lưng một người yêu em rất thật. Em cũng muốn thử một lần đánh đổi nhưng lại sợ rằng phía sau những ảo mộng về một tình yêu đẹp em sẽ bị đau. Trái tim em muốn nổi loạn nhưng lý trí lại mách bảo rằng muốn có được sự bình yên trong tâm hồn thì em nên dừng lại. Bởi vậy nên mãi mãi hai ta chỉ có thể là những người tình.
Theo VNE
Vợ tôi là kẻ chuyên hại đời đàn ông Vợ tôi là kẻ chuyên hại đời đàn ông Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu. Anh bạn thân của tôi ở Tp. HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây...