Thế nào mà trên đời này lại có chuyện như người yêu cũ của chồng lại cho mẹ chồng em vay những 2 cây vàng
Từ ngày mẹ chồng em vay được tiền của cô ta thì đổi hẳn cách xưng hô. Gọi cô ta là con gái nuôi, em nghe mà không thể chấp nhận được.
Em mới gọi điện cho chồng và nói anh ấy phải về giải quyết việc gia đình gấp. Trước đây khi chưa có con, em đã nhẫn nhịn mẹ chồng rất nhiều. Bây giờ trong nhà có thêm cháu nhỏ, mâu thuẫn của em và mẹ chồng ngày càng lớn.
Mẹ chồng không thích em từ những ngày em mới bước chân đến nhà chồng. Nguyên nhân vì trước kia chồng em yêu một cô gái vừa gần nhà lại khéo ăn nói và gia đình cũng có của. Mỗi lần cô ấy đến chơi là lại mua quần áo, thuốc bổ cho mẹ chồng em.
Chẳng thế mà em đến chơi mang theo hoa quả thì mẹ chồng bĩu môi không ăn vì sợ nhiễm thuốc. Mua bánh kẹo bà cũng nói toàn đường hoá học. Thà rằng đợi khi em về bà hãy chê, đường này lần nào bà cũng thẳng thừng chê trước mặt. Em chán không mua nữa thì mẹ chồng lại rêu rao với mọi người và nói em là người bủn xỉn, đến nhà bạn trai mà chỉ vác người không đến.
Mẹ chồng em đã không hiểu còn nói em yếu. (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ của chồng sống gần nhà em. Vì thế khi về làm dâu, em lại càng bị mang ra so sánh. Mẹ chồng em khen cô ta tháo vát siêng năng. Còn em thì ít nói nhác việc. Thành thật mà nói, em cũng không muốn bị quở trách.
Nhưng em mang thai không được khoẻ như những người khác. Mẹ chồng em đã không hiểu còn nói em yếu. Chẳng bù cho người yêu cũ của chồng em lúc nào cũng phơi phới khoẻ mạnh. Có lần thấy em nôn vì ốm nghén, mẹ chồng ở ngoài liền thở dài: “Chẳng biết là rước vợ về nhà hay là rước con bệnh nữa”.
Em sinh con nhưng rất thiệt thòi. Mẹ đẻ ở xa nên chỉ có thể ở với em 2 tuần rồi về. Từ ngày mẹ đẻ về, em phải làm hết mọi việc trong nhà kể cả giặt giũ, nấu cơm. Tiền trong nhà mẹ chồng em giữ, thức ăn cũng là bà mua về. Nhà có người đẻ nhưng mẹ chồng em toàn mua cá khô và rau luộc. Như vậy làm sao có chất cho con em đây?
Vậy mà thấy cháu gầy, mẹ chồng lại nhiếc móc em là độc sữa, không biết nuôi con. Con em quấy khóc ban đêm nhưng chưa bao giờ mẹ chồng em dậy đỡ đần. Lúc nào cũng thế, mỗi lần con khóc là mẹ chồng lại sang sảng chửi em không biết trông con. Em nghĩ mà thấy tủi thân lắm. Chồng thì động viên cố gắng chịu đựng. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Video đang HOT
Con em quấy khóc ban đêm nhưng chưa bao giờ mẹ chồng em dậy đỡ đần. (Ảnh minh họa)
Tuần trước mẹ chồng em mở lời muốn vay vàng cưới của em để cho con trai út xây nhà. Em không đồng ý. Vợ chồng em còn bấp bênh như thế, làm sao dư giả để cho vay? Hơn nữa đó cũng là số vàng phòng thân mà em quyết không đụng vào.
Mẹ chồng em mặt nặng mày nhẹ với em. Không ngờ không đi vay được em, mẹ chồng lại vay người yêu cũ của chồng em. Em cũng chẳng hiểu sao cô ta lại cho mẹ chồng em vay những 2 cây vàng. Từ ngày mẹ chồng em vay được tiền của cô ta thì đổi hẳn cách xưng hô. Gọi cô ta là con gái nuôi, em nghe mà không thể chấp nhận được.
Hôm nay, trước mặt em mà mẹ chồng lại gọi người yêu cũ của chồng em là con. Em không nhịn được nên phải lên tiếng. Không ngờ mẹ chồng lớn giọng với em, còn nói là vì em mà bà mất đi người con dâu quý. Giờ em cảm thấy không thể sống tiếp được với mẹ chồng nữa, vừa uất ức vừa giận bà. Mà khuyên chồng ra ở riêng thì chồng không chịu. Có khi nào em nên ly hôn cho vừa lòng mẹ chồng em không?
Theo Afamily
Cãi lời cha mẹ để lấy chồng nghèo, giờ đây sướng khổ cũng chẳng dám hé răng
Cho đến một ngày, tôi gặp lại một người bạn đã lâu không gặp. Cô ấy nói suýt không nhận ra tôi vì lấy chồng xong nhìn tôi khác quá, rồi bảo giá như ngày ấy tôi đến với người khác thì giờ cuộc sống đâu như này.
Tôi quen anh khi vừa trải qua những đau khổ vì bị người yêu cũ phản bội. Anh hơn tôi một tuổi và trọ gần khu với tôi.
Ngày ấy, trái tim đang tổn thương của tôi như được sưởi ấm khi gặp anh. Anh chân thành và chu đáo. Cảm nhận được tình yêu to lớn anh dành cho tôi, tôi đã từng nghĩ, kiếp này gặp được anh là phúc phận mà tôi được nhận.
Biết chuyện chúng tôi yêu nhau, bố mẹ tôi một mực không đồng ý. Ban đầu mẹ tôi nói đi xem hai đứa không hợp tuổi, cưới nhau về sẽ khó khăn con cái rồi lại khổ nhau ra. Nhưng tôi thì chẳng tin vào những chuyện bói toán đó. Ngăn không được, mẹ tôi mới nói tiếp, không muốn chúng tôi đến với nhau vì gia đình anh nghèo quá.
"Bố mẹ chỉ có hai chị em con. Dù bố mẹ không giàu nhưng trước giờ cũng chưa từng để chị em con thua kém ai khác. Giờ đến lúc gả con về nhà người ta, bố mẹ cũng mong tìm được người có thể lo lắng được cuộc sống cho con, che chở cho con và là chỗ dựa cho cả gia đình". Nghe bố mẹ nói mà hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra.
Nhưng tình yêu mà, biết nói sao khi lúc đó tôi chỉ muốn làm theo những gì con tim mách bảo. Tôi cãi lời bố mẹ, giận dỗi, rồi làm đủ mọi thứ chỉ để bố mẹ đồng ý cho tôi cưới anh.
Anh chân thành và chu đáo. Cảm nhận được tình yêu to lớn anh dành cho tôi, tôi đã từng nghĩ, kiếp này gặp được anh là phúc phận mà tôi được nhận. (Ảnh minh hoạ)
Cưới nhau xong, chúng tôi dọn đến một căn phòng thuê khác. Trước đây, dù là thời sinh viên ở thuê nhưng được bố mẹ chu cấp nên cuộc sống của tôi khá sung túc. Tiền bố mẹ gửi hàng tháng cũng đủ cho tôi thuê một căn hộ chung cư mini với đầy đủ tiện nghi.
Sau đấy tôi đi làm lương cũng khá, bố mẹ lại vẫn hỗ trợ ít nhiều nên cuộc sống cũng tươm tất. Thế nhưng, giờ điều kiện kinh tế đã khác, chúng tôi phải dọn ra một căn phòng chật chội hơi, nhưng được cái tiền thuê rẻ.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó khăn của cái nghèo. Vừa cưới xong, chúng tôi đã "được" nhận một khoản nợ từ bố mẹ chồng "gửi tặng". Bố mẹ chồng tôi nói đây là số tiền bố mẹ vay để nuôi chồng tôi ăn học nên bây giờ, anh đã có gia đình riêng rồi thì phải có trách nhiệm. Tôi vâng lời và nhận lấy món nợ.
Rồi tiền mừng cưới của hai vợ chồng, phía bên gia đình tôi, bố mẹ đều cho tất để hai đứa lấy vốn làm ăn, thậm chí bố mẹ còn thêm vào cho tròn cục. Thế nhưng tiền mừng bên nhà chồng tôi lại hoàn toàn do bố mẹ cầm hết. Anh nói vì nhà không có nên nếu đưa vợ chồng tôi thì bố mẹ biết lấy tiền đâu trả tiền cỗ bàn rồi chi phí các thứ. Lại một lần nữa, tôi vâng lời không một câu ca thán.
Công việc của tôi có đặc thù phải làm việc với đối tác nhiều nên ngoại hình rất quan trọng. Thu nhập cũng khá nên trước giờ tôi đều tự cho phép bản thân trích một khoản hàng tháng để sắm sửa quần áo. Thế nhưng từ ngày lấy chồng, mỗi lần định mua cái áo, cái quần, chồng tôi đều gàn lại và lấy lý do, những đồ cũ vẫn còn mặc được, hai vợ chồng còn nhiều thứ cần tiêu nên phải tiết kiệm. Thấy chồng nói cũng có lý, tôi lại vâng.
Bố mẹ chồng tôi nói đây là số tiền bố mẹ vay để nuôi chồng tôi ăn học nên bây giờ, anh đã có gia đình riêng rồi thì phải có trách nhiệm. (Ảnh minh hoạ)
Trước đây, vừa đi làm có lương, vừa được gia đình hỗ trợ, cuộc sống của tôi rất thoải mái. Vậy mà cưới xong, mọi thứ quay ngoắt 180 độ. Vì từng cãi lời cha mẹ, nhất quyết phải lấy anh bằng được nên tôi cũng quyết không xin sự trợ giúp tài chính từ phía bố mẹ.
Lấy nhau rồi, đủ thứ tiền sinh hoạt trong một tháng, rồi các khoản ma chay hiếu hỷ, đối nội đối ngoại. Chưa hết, mỗi tháng chúng tôi đều phải trích ra 4 triệu để trả nợ khoản vừa "được" bố mẹ chồng giao.
Ấy thế nhưng, từ ngày cưới xong, đồ đạc nhà bố mẹ chồng tôi lại tươm tất lên trông thấy. Thỉnh thoảng anh lại đặt cái nọ cái kia, bảo gửi về cho bố mẹ. Ban đầu tôi cũng nghĩ, thương bố mẹ chồng khổ, ở quê không có điều kiện nên cũng vui vẻ đồng ý. Thế nhưng về sau, thấy anh chỉ chăm chăm sắm đồ mang về bên nội chứ chẳng bao giờ đả động gì đến bên ngoại, tôi cũng sinh bực.
Phải nói thêm, trong gia đình tôi là người kiếm chính. Công việc tại công ty nước ngoài cho tôi thu nhập cao hơn gấp đôi anh. Thế nhưng, từ khi cưới xong tôi lại phải bủn xỉn với bản thân một cách thảm hại.
Tôi không dám chi tiền vào những việc cho bản thân dù là phụ nữ ai chẳng muốn mua sắm, làm đẹp. Những buổi đi ăn cùng công ty hay đi chơi dã ngoại đâu đó, tôi cũng hạn chế tối đa tham gia vì nghĩ rằng bớt được đồng nào hay đồng đấy.
Từ khi cưới xong tôi lại phải bủn xỉn với bản thân một cách thảm hại. (Ảnh minh hoạ)
Cho đến một ngày, gặp lại một người bạn đã lâu không gặp, cô ấy nói suýt không nhận ra tôi vì lấy chồng xong nhìn tôi khác quá, rồi bảo giá như ngày ấy tôi đến với người khác thì giờ cuộc sống đâu như này.
Dù chồng không làm điều gì có lỗi với tôi, nhưng tôi thấy mệt mỏi và chán ngán cuộc sống này. Chỉ vì tiền mà con người tự tin của tôi năm xưa bỗng trở thành định mua gì cũng phải nghĩ xem có cần thiết hay không, nếu không mua thì cũng tiết kiệm được một khoản.
Tôi thấy hối hận vì năm xưa đã nằng nặc phải cưới anh cho bằng được. Nếu ngày ấy, tôi nghe lời bố mẹ thì chắc giờ đây, tôi đã không phải sống cuộc sống vất vả thế này.
Theo Eva
Người yêu cũ của vợ bị ung thư, vợ đề nghị ly hôn để được ở bên anh ta những ngày cuối đời Tuấn lo lắng, vội gọi cho mẹ vợ hỏi liệu Hương xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, mẹ vợ phát hiện ra thông tin: người yêu cũ của Hương bị ung thư. Hương về nhà như người mất hồn, chồng hỏi thế nào cô vẫn giữ im lặng không nói nửa lời. Cô nhốt chặt mình trong phòng ngủ, Tuấn nghe được từng...