Thế mà tôi vẫn chưa nói được với mẹ lời cảm ơn
Nghe mẹ chồng nói tôi thở phào nhẹ nhõm, bà bỏ qua được câu nói “cà chớn” của tôi, đủ biết bà yêu con trai đến mức nào, và bà đã dần yêu luôn con dâu, người mà con trai bà yêu.
Từ ngày về làm dâu, tôi hơi ngại mẹ chồng nên tránh được là tôi tránh, né được là tôi né. Nếu phải tiếp xúc, tôi hạn chế nói chuyện đến mức thấp nhất, tất nhiên lời chào hỏi mời khi ăn cơm tôi vẫn luôn giữ tròn.
Huy chồng tôi là anh chàng hiền lành trong khi tôi tính khá nóng, hiếu thắng và năng động. Tôi không hiểu sao giữa bao người, có người hơn tôi rất nhiều, có thể cho tôi cuộc sống nhẹ nhàng mà tôi lại đi lấy anh, không những hiền, ít nói lại có bà mẹ khó tính.
Ảnh minh họa
Lần đó do phòng tôi gặp chút sự cố nên nhân viên trong phòng phải căng mình tăng ca, đến bữa trưa cũng không buồn ăn, ngủ trưa cũng cắt. Chiều ấy trên xe đưa rước, tôi đã gục vào vai Huy và trượt xuống gối đầu lên đùi anh lúc nào không biết. Và anh, thay vì xuống nhà mình ở một phần ba quãng đường thì đã ngồi im đi tiếp đến bến cuối, lướt qua dáng mẹ đứng ngay cổng chờ con. Nghe kể mẹ anh đã sửng sốt khi thấy xe công ty lướt qua mà không thấy con trai mình xuống xe, trong nhà bàn ăn đã bày sẵn. Đến bến cuối, Huy còn mượn chìa khóa của tài xế, nói sẽ ngồi lại trong xe cho tôi ngủ thêm chút nữa. Anh tài xế biết tôi thời gian này vất vả, và Huy đang vào thế kẹt nên vui vẻ đưa chìa khóa.
Tôi tỉnh giấc khi ngoài trời tối đen, tôi không nghĩ mình lại ngủ say đến vậy. Khi tôi tỉnh thì chủ nhân của cái gối đầu cũng đang nghiêng cổ ngủ, tôi phải đánh thức anh dậy và nín cười khi anh không thể di chuyển vì tê chân.
Tất nhiên sau đó chúng tôi bị trêu chọc suốt thời gian dài, những lần như thế mặt mũi Huy luôn đỏ bừng, tôi thấy buồn cười và có chút tò mò về người này, không hiểu sao rồi cứ thế yêu luôn.
Ảnh minh họa
Tất nhiên đó không phải là lý do, mà trước đó tôi nhận được điện thoại của mẹ anh hẹn gặp. Khi gặp, tôi choáng váng vì tình huống kinh điển như trong phim, đó là mẹ Huy nhờ tôi đừng yêu con trai bà. Bà nói tôi xinh xắn hoạt bát, thằng con chậm lụt của bà không thích hợp với tôi, nếu chúng tôi lấy nhau, tôi sẽ phải làm chủ gia đình và… bóp mũi chồng. Bà nói luôn nếu mà như vậy bà sẽ không đời nào vừa ý, bà sẽ lên tiếng và can thiệp, khi ấy mẹ chồng nàng dâu sẽ mâu thuẫn.
Video đang HOT
Thật tình khi ấy tôi chưa hề có ý gì với Huy ngoài tình đồng nghiệp, sau này tôi mới biết anh đã để ý tôi rồi. Nhưng lời mẹ Huy làm tôi tự ái, tôi nói thẳng: “Bác làm cháu tò mò rồi. Cháu sẽ thử biến ý nghĩ của bác thành sự thật xem sao”.
Là tôi không có ý định với Huy nên mới to gan nói thế, nếu biết đời đã sắp xếp chúng tôi có duyên có nợ thì có cho vàng tôi cũng chẳng dám ho trước mặt mẹ chồng tương lai.
Nên khi về một nhà, tôi như rắn mùng năm, luôn tìm cách né mẹ chồng dù cả năm nay chưa một lần bà nhắc chuyện cũ. Huy cũng không đến nỗi chậm lụt như bà nói, anh chỉ ít nói, hay cười mỉm thôi. Tôi cũng mừng vì mình không phải làm chồng, anh dung túng cho tính phổi bò hiếu thắng của tôi, mấy lần tôi không muốn về nhà, là anh đứng ra xin lỗi do bị vướng cuộc họp, đi thăm bạn ốm… Hình như anh cũng phong thanh biết chuyện tôi với mẹ anh có lấn cấn nên thi thoảng anh dặn, nếu có gì không vui, cứ nói với anh, không cần giữ trong lòng cho ấm ức. Ngay cả khi giận mẹ thì cứ nhè con trai mẹ mà trút. Anh nói anh thích tôi thẳng thắn vui vẻ, chính vì thế nên anh mới chú ý đến tôi.
Ảnh minh họa
Anh thế nên tôi cũng kiềm chế tính xốc nổi của mình, mỗi lần về nhà tôi thường “chiếm” cái bếp và nấu món bố mẹ và chồng thích ăn, tôi mua quà cho bố mẹ và thường đùn đẩy anh đưa. Ngày lễ tết tôi yên tâm nấp sau lưng anh, thật may là bố mẹ chưa một lời phàn nàn về tôi.
Cuối tuần, mẹ gọi điện nhắn tôi đi làm về ghé mẹ, mẹ mới mua được cặp gà mái dầu có trứng non, là món tôi thích. Mẹ đã làm sạch, tôi ghé ngang lấy về ăn.
Tôi gọi cho chồng, anh phản đối ngay:
“Em chờ mười lăm phút nữa, anh về chở đi. Em đi một mình sao được?”
Tôi mỉm cười lúc mẹ chồng gọi tôi vào phòng, đầu tiên bà xin lỗi về câu chuyện ngày trước, sau bà nói hình như tôi cũng vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng nên chưa thực sự thoải mái. Hồi nghe tôi nói bà cũng hơi sốc vì tôi dám nói thẳng nói thật, bà có chút lo cho anh con trai độc nhất, nhưng thấy chúng tôi sống cạnh nhau yên ả, bà mới thả gánh lo xuống. Bà nhận ra tôi lấy con trai bà, về làm dâu bà bởi vì duyên vì số trời se chứ không phải vì tôi hiếu thắng. Cũng vì thế bà mới nhận ra tôi đang né tránh bà.
Nghe mẹ chồng nói tôi thở phào nhẹ nhõm, bà bỏ qua được câu nói “cà chớn” của tôi, đủ biết bà yêu con trai đến mức nào, và bà đã dần yêu luôn con dâu, người mà con trai bà yêu. Tôi cảm động vì “món quà” bà tặng, nói cho cùng tôi và bà cùng thương yêu một người đàn ông, thì sao có thể ghét nhau?
“Mẹ sợ thằng Huy bận nên nhắn con ghé một mình, cái thằng không rời vợ được nhỉ?”
Tôi hơi cười, có chút phân vân không biết có nên “tặng quà” đáp lễ cho bà ngay bây giờ hay đợi vào bữa tối cho chồng thông báo. Người đàn ông tôi nghĩ là chín chắn khi biết tin đã nhảy bật lên vui sướng.
Đảm bảo, khi biết tin, bố mẹ chồng sẽ vui thích không kém và không bao giờ để tôi đi một mình. Có khi gió sẽ đổi chiều thành ông bà lên thăm chúng tôi, nói chính xác là mang đồ ăn lên thăm con trai con dâu, nhân tiện nhìn xem cháu nội thay đổi thế nào và đếm từng ngày gặp cháu.
Thế mà tôi vẫn chưa nói được với mẹ lời cảm ơn.
Thùy Dung
Theo phunuonline.com.vn
Mùng 5 mới đưa vợ quê chúc Tết ngoại, con rể "tỉnh người" vì màn chào đón không tưởng
Còn Đông, nhìn những gì nhà vợ đối xử với mình và những gì nhà mình đối đãi với vợ anh thấy lòng nặng trĩu.
Đúng là các cụ nói chẳng sai, những ngày lễ Tết thế này Xuân mới thấy thấm thía nỗi khổ của việc lấy chồng xa . Thực ra nhà ngoại cô cũng chỉ cách nhà chồng chưa đến 50 km nhưng năm nào cũng vậy cứ phải hóa vàng xong xuôi nhà nội Xuân mới được về quê chúc Tết bố mẹ. Mà đã gọi là hóa vàng thì đã hết Tết, cô thấy có về chúc Tết bố mẹ đẻ thế này cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.
Năm nay cũng không khác gì mọi năm, Xuân vẫn phải tất bật với dọn dẹp, bếp núc. Nhà chồng cô có thêm ông bà nội sống cùng nên mọi thứ càng phức tạp hơn. Tết không phải là những ngày nghỉ ngơi nữa mà là chuỗi thời gian khiến Xuân kiệt sức nhất.
Sau khi hóa vàng xong, Xuân dọn dẹp cũng đã gần 2 giờ chiều. Cũng may mà Đông - chồng Xuân không ham hố nhậu nhẹt nên cô cũng được an ủi phần nào mấy dịp lễ Tết phải ăn uống nhiều thế này. Vợ chồng Xuân tranh thủ về ngoại không lại tối.
Ảnh minh họa
Vừa về đến cổng làng mà Xuân đã trực trào nước mắt. Mẹ cô tươi cười rạng rỡ ra tận đầu ngõ đón con gái. Bố Xuân chạy vội ra bế cháu, hỏi han con rể đi đường có mệt không. Đúng là về đến nhà mình - nơi thân thuộc, Xuân mới thấy không khí thật khác.
"Các con đi rửa mặt mũi chân tay rồi vào ăn cơm, mẹ hâm nóng thức ăn cả rồi", mẹ Xuân nói với Đông. Anh nhanh nhẹn ra bê mâm từ dưới bếp lên thì bị anh vợ ngăn lại: "Cô chú đi đường xa mệt rồi, cứ để anh chị làm cho". Mấy đứa trẻ lâu ngày mới được gặp nhau chạy ríu rít nô nghịch quanh sân.
Mọi người cùng nhau quây quần bên mâm cơm sum họp gia đình. Cho tới tận đến sát giờ đi ngủ, câu chuyện của những người đi xa mới về vẫn còn chưa dứt. Đột nhiên, Đông thấy lòng nặng trĩu, chính bản thân anh cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa cái Tết ở hai nơi.
Có lẽ lạ nhà mà Đông khó ngủ. Cũng phải thôi, cả năm anh mới cho vợ con về thăm ngoại được vài lần ít ỏi. Đông nghĩ lại từng khoảnh khắc, từ khi mới bước chân vào làm rể nhà Xuân cho đến bây giờ, anh vẫn chưa phải làm gì to tát. Như hôm nay, ngay cả đến cái mâm cơm mọi người cũng không để cho Đông bê. Mà không riêng gì anh, Xuân cũng được "đối đãi" như vậy. Nhớ lại cái lúc chị dâu nhất quyết gạt tay Xuân ra rồi phăng phăng bê bát đi rửa, miệng vẫn còn liên hồi dặn các con: "Cẩn thận không ngã em" rồi nở nụ cười hiền hòa là Đông biết mọi người dành tình cảm thế nào cho gia đình anh.
Đông quay sang vuốt tóc vợ, cô vẫn ngủ say. Hình như lâu lắm rồi Đông mới thấy Xuân ngủ ngon mà nét mặt không chút ưu phiền như thế. Anh bắt đầu nhớ lại hình ảnh lúc nào cũng tất bật của cô ở nhà mình, nó khác nhau một trời, một vực. Ở nhà Đông thì gần như Xuân phải đảm nhận 1 loạt những trọng trách: làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, thậm chí là làm ô sin, nhưng ở đây thì cô được làm một người con, người em đúng nghĩa. Còn Đông, nhìn những gì nhà vợ đối xử với mình và những gì nhà mình đối đãi với vợ anh thấy lòng nặng trĩu. Hình như suốt thời gian qua Đông cũng có chút vô tâm, không để ý đến tâm tư tình cảm của vợ.
Mới 7 giờ sáng, Xuân lại hớt hải sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về. Nhà đẻ chẳng xa xôi gì mà mỗi lần cô về cũng chỉ ở lại chút thời gian ngắn ngủi như thế đấy.
"Ở lại đi em, chiều tối mai nhà mình về cũng chưa muộn mà", Đông nắm lấy tay Xuân đang kéo khóa chiếc ba lô. Cô ngạc nhiên nhìn chồng, anh lại khẳng định với vợ lần nữa: "Anh gọi điện cho bố mẹ rồi, em đừng lo. Lâu lâu mới về chơi mà em".
Xuân quay đi, khóe mắt rưng rưng, đúng là cuộc đời người phụ nữ có khó khăn, vất vả mấy cũng chịu được, chỉ cần có được một người chồng hiểu và biết chia sẻ, thế là đủ rồi.
Theo giadinh.net.vn
Mong Tết qua nhanh vì không còn ba má bên cạnh sum vầy Tôi chỉ có thể tự nhủ, cố gắng sống tốt cuộc đời phía trước, coi như cách thiết thực nhất làm ba má nơi xa yên lòng. Khi tôi 17 tuổi thì má lâm bạo bệnh và qua đời. Gia đình vốn neo người, giờ càng hiu quạnh. Hai ba con gắng gượng vượt qua nỗi đau mất đi người phụ nữ quan...