Thế mà sao từng người tình cứ bỏ tôi đi?
Tôi luôn sống chân thật với mình; thế mà sao từng người tình cứ bỏ tôi đi và đứa bạn thân cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi?
Khi hai người bạn trai trước đây chia tay tôi, họ chẳng nói gì, cứ thưa thớt dần, sau đó mất hút. Tất nhiên là tôi phải truy tìm để hỏi cho ra lẽ. Cả hai đều có câu trả lời na ná nhau: “Có lẽ tụi mình không hợp nên chia tay là giải pháp tốt nhất”.
Ừ thì chia tay nhưng trước khi không nhìn mặt nhau nữa thì tôi cũng trút được cơn giận của mình bằng những lời lẽ mà tôi nghĩ không có nhiều người biết được và sử dụng một cách đúng người, đúng hoàn cảnh như tôi. Bình thường tôi đâu có thế nhưng đụng chuyện thì tôi chửi cứ là như hát hay. Như thế mới hả dạ.
Tôi nhớ có lần Quỳnh Hương, nhỏ bạn thân của tôi nói nửa đùa, nửa thật: “Mày sống gần mấy chợ cá nên nói chuyện giống mấy bà bạn hàng tôm, hàng cá”. Tôi sững cồ: “Mày có tin tao đập vỡ mồm đứa nào dám nói như vậy với tao không? Tất nhiên là tao không nói mày”. Sau lần đó, Quỳnh Hương vẫn không chừa. Thỉnh thoảng nó lại gọi tôi là bà bán cá dù tôi có tới 2 bằng đại học hẳn hòi.
Bởi vì được học hành đàng hoàng nên tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều người trong xã hội lúc đi học cũng như đi làm. Và những người tôi yêu cũng là người đàng hoàng, chỉ có điều là họ không hiểu hết chiều sâu trong tâm hồn tôi.
Tôi có thể phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng cũng có thể như phong ba bão tố tùy đối tượng mà mình tiếp xúc. Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là điều đó. Và những ai mới tiếp xúc lần đầu đều có ấn tượng mạnh mẽ về tôi, một người phụ nữ duyên dáng, thông minh, hơi dè dặt một chút, hơi bí ẩn một chút và đặc biệt quyến rũ. Tôi không nói ngoa, đó là sự thật và tôi luôn hãnh diện về điều đó.
Niềm kiêu hãnh của tôi sẽ không bị đánh đổ nếu như tôi không gặp Cương.Người đàn ông đó đã khiến cho tôi thích ngay từ lần gặp đầu tiên. Thông minh, dí dỏm nhưng chừng mực; nói năng điềm đạm đâu ra đó. Tôi đang đau khổ vì bị bỏ rơi, bất chợt gặp Cương, tôi như người chết đuối vớ được phao.
Tôi lao vào anh với tư thế của kẻ đi chinh phục. Tất nhiên là anh sẽ nhanh chóng đầu hàng. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò với nhau. Ban đầu là đi ăn trưa, cà phê, lên cầu ngắm sao, tiếp theo là đi Vũng Tàu tắm biển…
Video đang HOT
Được chừng 3 tháng thì một bữa chúng tôi đi uống cà phê, khi vừa dừng xe trước cửa quán thì đụng phải một thằng mặt choai choai trong quán đi ra đâm sầm vào tôi. Bực quá tôi quát: ” Cái thằng mặt (…) này, mày đui rồi hả?”. Tự dưng tôi thấy Cương trố mắt. Lát sau vô quán, anh nói: “Sao em dùng từ ngữ gì mà ghê vậy?”.
Tôi sực nhớ, bật cười: “Trước giờ em cũng xài nhưng thỉnh thoảng đụng chuyện mới nói ra”. Cương căn dặn tôi lần sau không được nói như vậy nữa. Tôi đồng ý, hứa sẽ chọn lựa từ ngữ cẩn thận khi giao tiếp.
Nhưng ở đời, có ai đi ra ngoài mà bỏ tính cách của mình ở lại nhà đâu? Tôi cũng vậy thôi. Chỉ có điều là đi với Cương thì tôi cố gắng “ém” những thứ anh không thích lại, không để nó “xì” ra. Vậy mà rồi anh cũng biết.
Khốn nạn hơn là anh tìm gặp Quỳnh Hương. Chẳng biết nó nói gì mà anh tìm tôi, mặt lạnh như tiền, ra tối hậu thư: “Anh mà còn em xài tiếng Đan Mạch, nói năng lỗ mãng như vậy là anh bỏ”.
Tôi hận Quỳnh Hương thấu xương. Là bạn bè mà nó đâm sau lưng tôi như vậy, tôi làm sao mà để yên cho nó? Ngay lập tức, tôi tìm Quỳnh Hương. Vừa gặp mặt, tôi phủ đầu ngay: “Mày là cái quần (…) gì mà dám nói xấu tao với anh Cương? Nói cho mày biết, lần này tao tha, còn lần sau là tao đạp banh (…) mày luôn. Mày ăn cơm chứ có ăn cứt đâu mà ngu vậy, đâm sau lưng bạn bè như vậy?”.
Tôi giận lắm nói một thôi một hồi. Quỳnh Hương tím mặt, mãi mới nói được: “Tao thương mày nên mới nói. Cứ cái kiểu đó thì ai mà dám yêu mày, cưới mày chứ?”. Tôi hét vô mặt nó: “Tao không cần mày lo cho tao. Cái thứ bạn (…) như mày, tao đếch thèm chơi nữa”.
Chẳng biết Quỳnh Hương có kể lại với Cương hay không mà mấy hôm sau anh nhắn cho tôi: “Em không sửa đổi mà còn chửi mắng bạn mình. Từ nay, anh xem như chưa từng quen biết em. Đừng liên lạc với anh nữa”.
Trời ơi, tôi sống thật với con người mình tại sao lại bị đối xử tệ bạc như vậy? Không lẽ Cương và mọi người khuyến khích lối sống hai mặt, sống lọc lừa giả trá, trước mặt nói khác, sau lưng nói khác?
Thật tình sống như vậy tôi không sống được. Tôi nhớ một nhà thơ Ấn Độ nổi tiếng đã từng viết “em thế nào thì cứ thế mà đến…”. Tôi rất tâm đắc với lời khuyên này, luôn sống chân thật với mình; thế mà sao từng người tìnhcứ bỏ tôi đi và đứa bạn thân cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi?
Theo NLĐ
Con riêng của chồng muốn anh bỏ tôi để lấy cô giúp việc
Vì ý tưởng đó của bé, tôi đã phải vội vã đuổi người giúp việc đi. Nhưng vừa ra thông báo đó, bé đã đe dọa bỏ nhà theo người ta.
Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu liên doanh với nước ngoài nên tính chất công việc khá bận rộn. Tôi kết hôn cách đây 2 năm. Anh hiện đang làm phó phòng của một công ty chuyên thiết kế nội thất. Tôi kết hôn muộn và cũng là tập hai của chồng. Trước khi lấy tôi anh đã có một đời vợ và một cô con gái năm nay đang học lớp bảy. Vợ anh qua đời do căn bệnh ung thư máu. Anh ở vậy chăm sóc con gái 6 năm trời khiến tôi vô cùng cảm phục nên đã quyết tâm lấy anh để chia sẻ và bù đắp cho anh.
Tuy nhiên, do tính chất công việc khá bận bịu suốt ngày họp hành lẫn đi công tác nên tôi không thể lo chu toàn việc nhà được. Nhiều khi vắt chân lên cổ làm cũng không hết việc nên tôi đã bàn với chồng là thuê một người giúp việc về để đỡ đần tôi việc nhà. Và bé Trang cũng có thêm người bầu bạn lúc hai vợ chồng đi vắng. Chồng thương và hiểu áp lực công việc của tôi nên đồng ý ngay. Nhưng mới có 1 năm trôi qua mà tôi đã gặp chuyện rắc rối, nguyên nhân cũng chỉ vì người giúp việc mà do chính tay tôi tuyển chọn và đưa về.
Từ ngày có người giúp việc tôi trở nên nhàn nhã hơn hẳn. Dưới sự hướng dẫn của tôi, chị tham gia mọi công việc một cách nhanh nhẹn tháo vát đến bất ngờ. Ngày chị nấu ba bữa cơm, không bữa nào trùng món khiến cho cả chồng lẫn con riêng của chồng đều lác mắt thán phục. Chị chăm sóc mọi người rất tỉ mỉ. Quần áo của cả nhà đều được chị là lượt và gấp gọn. Nhà cửa sạch bong và ngăn nắp.
Có lần bé Trang ốm sốt, tôi bận làm nốt hợp đồng nên chị giúp việc trông bé cả đêm và còn liên tục cho bé uống nước để hạ sốt. Nói chung là tôi yên tâm về chị vô cùng và luôn tự hào với mọi người là có người giúp việc "vàng mười" hiếm có từ trước tới giờ. Từ ngày có chị, tôi cảm thấy mình được thảnh thơi hẳn, không còn phải chật vật vừa làm vừa xem giờ để về nấu cơm dọn nhà cho hai bố con. Gia đình cũng rộn rã tiếng cười hơn vì bé Trang có vẻ rất thích chị.
Tuy nhiên tôi cũng bắt đầu cảm thấy lạc lõng và dần mất đi vị trí người vợ - người mẹ trong gia đình khi nhìn thấy cảnh chồng và bé Trang vô tư cười đùa thoải mái với chị giúp việc. Đặc biệt là bé Trang nó quấn lấy chị cả ngày lẫn đêm. Cứ đi học thì thôi chứ về nhà là nó mở miệng hỏi "cô Th của cháu đâu?" rồi hai cô cháu vừa nói chuyện vừa làm việc thật rôm rả. Từ lúc tôi lấy chồng đến nay, mặc dù vẫn chấp nhận tôi và gọi tôi là Dì, nhưng chưa bao giờ bé Trang cởi mở nói chuyện và cười đùa với tôi như với chị giúp việc. Điều này làm tôi có chút ghen tỵ và không vui.
Đặc biệt là hôm Noel vừa qua, tôi bận đi tiếp khách ở cơ quan nên ở nhà chồng dẫn bé Trang và chị giúp việc đi chơi do bé Trang tha thiết yêu cầu. Lúc về, bắt gặp cảnh mọi người nói chuyện cười đùa, tay bé Trang ôm chị giúp việc thật chặt mà tôi có cảm giác chính chị mới là vợ, là mẹ trong cái gia đình này.
Tôi tỏ ra tức giận thì bé Trang còn bóng gió nói " Hôm nay con vui lắm, con yêu bố và cô Th nhất bố ạ". Rồi con bé còn quay sang nắm tay chồng tôi và bảo Bố ơi, con muốn cô Th làm mẹ con, bố bỏ Dì để lấy cô Th được ko bố?". Câu nói của con bé khiến tôi như chết đứng và vô cùng tức giận. Hóa ra bao lâu nay tôi đối xử tốt với nó, luôn coi nó là con nhưng nào nó có coi tôi là mẹ nó. Không thể chịu đựng thêm được tôi bàn với chồng là đuổi việc chị giúp việc đi, còn nếu không thì tôi sẽ đi ra khỏi con nhà này cho cha con anh vừa lòng. Sợ tôi giận quá làm thật nên anh cũng đồng ý.
Hôm sau tôi thông báo với chị giúp việc là đã thu xếp được công việc nên không cần người giúp việc nữa mong chị thông cảm. Tôi sẽ đền bù một tháng tiền lương để chị xin việc ở nhà khác. Tôi vừa nói xong thì bé Trang lao từ trong phòng ra nói trong nước mắt "Cháu không cho cô Th đi, Dì ác lắm, nếu cô Th đi thì cháu cũng sẽ bỏ nhà đi".
Vì bé Trang khóc lóc ầm ĩ nên vợ chồng tôi đành giữ tạm chị giúp việc lại và tìm cách khác. Nhưng tôi không muốn chị ta ở lại vì lo bé Trang càng quấn quít hơn. Nhưng nếu đuổi chị ta đi, bé Trang đòi bỏ nhà đi theo chị ta thì tôi biết làm sao? Mọi người ở đây ai có thể cho tôi một lời khuyên và cách giải quyết vẹn toàn được không?
Theo tri thuc tre
Em tôi bị bồ của bố tông nhập viện, bố tôi vẫn xách vali đi an ủi cô bồ Tôi vào viện cấp cứu, em trai tôi chán chuyện gia đình bỏ đi tìm bố, mẹ và hai em tôi thức trắng đêm đi tìm em. Tôi đau đớn một mình ở viện, còn bố tôi ông nội bảo, "tối qua bố mày lại xách vali đi an ủi con bồ rồi". Tôi là đứa con đầu trong 4 người con của...