Thế giới trong mưa
Cô thường nhớ về một căn phòng nhỏ, có cửa sau nhìn ra một dòng sông, rất hiền hòa, rất thơ mộng. Ở nơi đó, đã từng có một người, lặng yên ngắm cô cười, lặng yên nghe cô khóc. Và khi người đó rời đi, để lại trong lòng cô một nỗi lặng yên đến khắc khoải…
***
Cô quen anh một cách tình cờ trong một nhóm những người đam mê viết lách. Anh chấp nhận lời mời kết bạn của cô như với cả nghìn người khác, không ấn tượng gì đặc biệt. Một ngày, anh đọc truyện ngắn của cô, nhận xét những lời rất chân tình, rất gần gũi, để lại trong cô nhiều thiện cảm. Nên khi có thông báo sinh nhật anh, cô cũng gửi lời chúc, như một người bạn. Đó là lần thứ ba anh và cô trò chuyện.
Cô và anh, có thể gọi là được định sẵn duyên gặp mặt, khi anh đến công tác tại nơi cô đang ở. Lần đầu tiên gặp anh, cô cảm giác tựa như trùng phùng cố nhân. Cô và anh trò chuyện rất lâu, đến lúc ra về vẫn cảm thấy quyến luyến. Ba lần gặp gỡ trong nửa tháng ngắn ngủi đã để lại cho cả hai nhiều tình cảm, để sự nhớ thương cứ thế lớn dần lên. Cô cảm nhận được anh có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng lại vờ như không biết. Anh cũng lờ mờ nhận tình cảm của cô ra, nhưng trước thái độ của cô, anh cố dồn nén. Rồi hai người trở về với những vướng bận trong cuộc sống ngày thường của mình, xa xôi cách trở. Thỉnh thoảng, họ lại nhắn tin hỏi thăm nhau, và những tình cảm chôn sâu, cũng dần được bộc bạch. Anh nói thương cô, thương kiểu miền bắc ấy. “À ơi! Em đi lấy chồng…thương anh một mình” – là thương như thế? Ừ, có lẽ vậy! Một thoáng xáo động. Anh nói rằng nhớ đôi mắt của cô, một đôi mắt đẹp, thánh thiện nhưng buồn thăm thẳm. Nó ám ảnh anh. Anh sẽ viết về đôi mắt ấy, bằng một cách nào đấy. Vậy để em viết cùng anh.
Có một chàng trai đi tàu hỏa. Trên suốt chuyến đi, chàng để ý đến một cô gái có đôi mắt rất buồn. Họ trò chuyện đôi câu, rồi mỗi người lại đi về một phía của cuộc đời. Anh trở về với những bộn bề của công việc, nhưng hình ảnh đôi mắt buồn ấy thỉnh thoảng vẫn đi vào giấc mơ của anh. Một ngày, vô tình nhìn thấy đôi mắt ấy trong đám đông, nỗi nhớ trong anh lại ùa về. Sau những thất bại trong công việc, anh quyết định trở về chốn xưa, theo những gì còn nhớ được, anh đi tìm cô gái. Rồi anh cũng gặp được cô. Cô đã lấy chồng. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cô thường phải chịu sự đau đớn về thể xác khi mang trong mình căn bệnh khó chữa và những bạo hành về tinh thần từ người chồng thiếu sự đồng cảm với cô. Gặp lại anh, cô rất cảm động, vì không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, thoáng chốc ngày ấy lại có thể khiến anh bôn ba đi tìm mình. Nhưng cô sợ sự xáo động trong lòng mình, bởi sợi dây ràng buộc của đức hạnh không cho phép cô có những tình cảm trái ngang. Cô chia tay anh, không hẹn ngày gặp lại.
Anh trở về, mang theo một nỗi buồn xa vắng. Cô từ đó, ngày ngày ở bên giá vẽ, cô vẽ bức tranh cuối cùng của cuộc đời mình, rực rỡ, đầy màu sắc, như một lời chia tay với cuộc sống tươi hồng nhưng cũng lắm đau thương. Cô ra đi vào một ngày tháng ba, khi hoa hồng đỏ rực bên khung cửa. Một ngày, anh nhận được một bưu phẩm được gửi đến. Một bức tranh bình yên về cuộc sống, rạng rỡ, tươi vui. Khi ánh dương cuối ngày tắt hẳn, anh vẫn đứng lặng nhìn bức tranh, nghĩ đến người xưa, lòng buồn man mác. Chợt anh nhìn thấy đằng sau lớp màu vẽ có những vệt màu sáng lên khi trời càng tối. Trong màn đêm yên tĩnh, một đôi mắt dần hiện ra, đôi mắt đang nhìn anh, dịu dàng, thánh thiện nhưng buồn thăm thẳm.
***
Câu chuyện của cô và anh, kết thúc như vậy thì buồn quá. Nhưng vốn dĩ nó không có lối thoát. Cô hiểu chân tình của anh, anh cũng hiểu tấm lòng của cô. Vậy là đủ rồi.
Một ngày, cô nhớ anh, nhớ đến đau xé tâm can. Cô chỉ muốn dùng một chiếc dao nhọn, rạch một đường trong lòng bàn tay, để có một nỗi đau khác át đi nỗi đau trong lòng. Từng giọt nước mắt rơi, cô nhận ra dường như mình đau hơn bởi cả hai vết thương. Khi cô nói điều đó với anh, cũng là lúc anh bày tỏ tình cảm sau bao nhiêu dồn nén. Anh đã từng muốn được cùng cô ngắm mưa. Trở về nơi từng gắn bó với cô, lòng anh mang nhiều cảm xúc. Những nơi anh qua, anh đều nghĩ đã từng in dấu chân cô, một cái gì đó nhói lên trong tim anh, man mác. Anh nói rằng anh thương cô nhưng lại sợ, vì thấy cô mong manh, dễ vỡ. Nhưng anh có biết, cô vỡ rồi, vỡ vụn trong những yêu thương của anh. Vỡ vụn vì nhớ anh. Vỡ vụn vì khắc khoải chờ đợi những dòng quan tâm của anh mỗi ngày. Vỡ vụn vì đánh mất tôn nghiêm của mình, hạ mình trước tình cảm của anh. Vỡ vụn vì tuyệt vọng, không tìm thấy lối thoát cho mình. Có lẽ cô cũng như anh, nghĩ về nhau từ sau lần đầu gặp gỡ, mong ngóng ngày gặp lại, để rồi bắt đầu cho những nhớ thương. Cô đã từng sợ anh dành tình cảm đặc biệt cho mình, bởi cô không thể đón nhận. Nhưng khi anh đi rồi, cô mới nhận ra cô nhớ anh nhiều hơn cô nghĩ.
Cô nằm nghe tiếng mưa rơi. Nỗi nhớ dường như cô đặc lại, nỗi nhớ dần có hình hài, ẩn hiện bóng hình anh. Cô thầm nghĩ, giá cô và anh đừng gặp, có phải hơn không. Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, cô vẫn sẽ không làm khác đi. Lần đầu tiên gặp anh, cô không kìm được cảm xúc, rưng rưng khóc khi kể về những tâm nguyện sợ không thành, để anh bị ám ảnh bởi một đôi mắt buồn. Nếu ngày đó cô không khóc, liệu anh có mang nặng ân tình với cô vậy không? Khi anh nói thương cô, cô đã nghĩ rằng anh thương cảm, bởi hoàn cảnh của cô khá đặc biệt, thường khiến người ta thương hại. Cô mắc phải một căn bệnh về máu khó chữa, trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần. Nhưng dần cô cũng hiểu, là anh đã đem lòng thương…
Video đang HOT
Anh nói muốn được một lần nắm tay cô, hôn lên đôi mắt buồn của cô. Cô chưa bao giờ đồng ý. Bởi cả cô và anh đều có gia đình phải gìn giữ. Nếu cô cũng đồng tình với anh, liệu có phải cô và anh đang ngoại tình? Cô sợ hai chữ ngoại tình, dù chỉ là trong tư tưởng. Thật tâm, cô muốn dừng lại, để có thể giữ một tình cảm tốt đẹp với anh.
Cô ra vùng anh ở chữa bệnh. Vậy là cô và anh cũng có cơ hội để gặp lại. Hôm đầu tiên cô nhập viện, mưa gió suốt đêm. Cô lại nhớ đến những cơn mưa của mình.
Ngày bé, cô thích nhất là những cơn mưa đêm. Nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của bà, lắng nghe tiếng mưa rào rạt trên những tàu lá chuối, dù tiếng sấm có thỉnh thoảng rền vang, lòng vẫn thấy bình yên đến lạ.
Lớn lên một chút, cô lại thích thêm những cơn mưa rào, thích được cùng lũ bạn trong xóm tung tăng tắm mưa. Chạy nhảy dưới mưa, ngẩng mặt cho mưa táp vào mặt, xoay tròn cho nước bắn tứ tung. Mưa mang theo bao niềm vui.
Lớn lên chút nữa, nghe mưa, lòng cô bắt đầu thấy xáo động. Đưa tay hứng từng giọt mưa rơi trước hành lang lớp học, lén nhìn sang người ta, người ta cũng đang đứng tựa cửa nhìn mưa. Cô cũng chờ cho mưa tạnh, dẫu áo mưa ngày nào cũng để trong cặp.
Ngày xa nhà đi học, nghe tiếng mưa, cô lại thấy nhớ một cái gì vừa như gần gũi, vừa như xa xôi. Nhớ mâm cơm chiều mưa, ba nói:”Mưa gió thế này mà cả nhà quây quần đông đủ thì không còn gì hạnh phúc bằng”.
Đến lúc xa quê, ở nơi đất khách, nhìn mưa, cô lại nhớ da diết những đêm mưa quê nhà, lòng văng vẳng câu hát của quê hương: “Ngày xưa mưa rơi thì sao, bây giờ nghe mưa lại buồn, vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng làm mình cô đơn”.
Một ngày, anh nói muốn được cùng cô ngắm mưa. Khi mưa rơi, cô lại bắt đầu thấy thương nhớ một người. Muốn được ngồi cạnh người, tựa đầu vào vai người, ngắm làn mưa lất phất dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Đêm nay, mưa lại rơi. Cô đứng trên lầu cao, nhìn làn mưa bay bay trong ánh sáng của những tòa nhà cao vời vợi. Mưa ở một thành phố hoa lệ, trông cũng có vẻ kiêu sa.
Chợt nhận ra, cả đời này, dù vui hay buồn, cô đều thích những cơn mưa.
Chợt nhận ra, cả đời này, chỉ muốn được một lần, cùng anh ngắm mưa.
Chợt nhận ra, những gì cô muốn làm cùng anh, đều chỉ có thể sẻ chia trong thế giới ảo của những ngôn từ chân thật mà thôi.
***
Cô đi ra, đúng lúc anh vừa ra khỏi thang máy, trên đường đi vào phòng cô. Một niềm vui len lỏi trong lòng, nhưng cô giấu kín, khéo giữ chừng mực với anh. Cô ngồi khoanh tay lại, huyên thuyên đủ thứ chuyện. Bỗng cô nhận ra anh cầm lấy một ngón tay của mình, cô rụt tay về, im lặng. Điện giật à? Vâng, điện giật. Em kể tiếp đi. Quên hết rồi. Điện giật nên quên hết rồi. Cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa. Một lúc sau, nhìn sang, thấy anh cũng đang nhìn cô. Anh nhìn gì em? Thích nhìn em thì nhìn thôi. Và anh nhìn một cách quang minh chính đại, nhìn trực diện, khiến cô bối rối, quay mặt đi. Anh hỏi cô thích hoa gì, cô bảo mình thích hoa sen. Anh kể anh từng viết về một người con gái thích hoa sen. Người con gái tóc dài. Sao em không để tóc dài? Đã từng, nhưng bệnh tật, không giữ được. Anh hỏi tóc cô làm sao có được mùi hoa sen như thế. Có gì đâu, gội đầu xong em dùng dầu hấp hoa sen để xả tóc. Ừ, độc đáo. Anh rất thích mùi tóc. Mùi của bồ kết và chanh. Mùi tóc của bà, của mẹ. Cả mùi hoa sen. Cô cảm thấy, sao anh viết cái gì cũng đều vận vào người anh. Vậy mà anh chẳng bao giờ viết được một câu chuyện vui. Những câu chuyện của anh, nhân vật chìm trong bế tắc, vô vọng, giống như cuộc tình của cô và anh vậy.
Anh về, lòng cô nặng trĩu nỗi buồn, bởi trong cuộc đời này, chẳng dễ gì cô và anh còn được gặp nhau nữa. Dù không nói ra, nhưng cả cô và anh đều hiểu, giữa họ như có một thỏa thuận ngầm, để giữ cho nhau bình yên.
Cô lại viết, như mọi khi, ẩn mình trong một câu chuyện, nhân vật là hóa thân của cô và anh. Cô muốn anh hiểu rằng, dù trong cuộc sống, họ như hai đường thẳng, gặp nhau ở một giao điểm, rồi mãi mãi đi về hai phía, mỗi ngày một cách xa, thì vẫn có một thế giới khác để họ gặp lại, sống tiếp những yêu thương.
Theo truyenngan.com.vn
Thôi đừng nói chuyện trăm năm, hôm nay mình yêu nhau đã
Cần gì phải hứa hẹn trăm năm, yêu nhau mãi mãi, hôm nay chúng mình cứ yêu nhau thật chậm, thật sâu, còn chuyện ngày mai cứ để mai kia tính.
'Thôi đừng nói chuyện trăm năm
Hôm nay em thấy mệt
Muốn ôm anh ngủ và quên hết
Đời ta như một câu đùa'...
Có những ngày chúng ta nên bỏ hết những chuyện đau đầu mà yêu nhau bình lặng thôi. Mặc ngoài kia người người đang vội vã, mặc ngoài kia bao chuyện đời khắc nghiệt, mặc ngoài kia mưa gió đầy trời.
Chúng ta cần gì nhiều đâu, chỉ cần một căn phòng nhỏ, chậu cây màu đỏ, một bộ phim hay, anh và em cùng thưởng thức. Chúng ta cần gì nhiều đâu, là một ngày chủ nhật, hai đứa đèo nhau qua từng con phố, qua hàng sách cũ, cánh cửa cũ, chọn một cuốn em thích, một cuốn anh thích, rồi lại vòng qua một quán cà phê, nhâm nhi một tách nâu đá, ít đường.
Đó là những ngày anh và em không quay lưng đi vì giận nhau, đến tận hôm sau vẫn còn hờn dỗi. Anh sẽ dùng máy sấy, sấy tóc cho em, chải đầu cho em. Anh sẽ lựa cho em chiếc váy hoa đúng màu em thích, rồi cùng lang thang dạo phố, anh chụp cho em vài tấm hình dù em cứ chê xấu mù nhưng xem lại lần nào cũng cười ha hả.
Chỉ cần hôm nay anh nắm tay em thật chặt, thì dù bao giông bão ngoài kia cũng thấy yên lòng (Ảnh minh họa)
Rồi chúng mình cùng nhau về nhà xin phép bà cho hái mấy trái mướp trên giàn để nấu canh, chơi với con Mực dù cho nó lúc nào cũng mải mê với khúc xương của mình mà thôi. Mình ăn cơm, hàn huyên với nhau ba chuyện vặt vãnh thế nhưng lúc nào kể cho nhau nghe cũng say mê.
Chúng ta cần gì nhiều đâu, thi thoảng mình rời xa khói bụi thành phố, đi với nhau đến nơi chẳng có tiếng còi xe. Anh cùng em đến nơi đồi núi, đến nơi biển vắng, nơi chẳng còn 8 tiếng công việc mỗi ngày, chẳng còn deadline ngập đầu ngập cổ, em thỏa thích với cuộc sống tự do, anh cười vui với những trải nghiệm mới.
Mình là những con người phức tạp, nhưng chỉ mong yêu nhau một tình yêu giản đơn. Anh không trói buộc tình yêu bằng những lời hứa, em không đòi hỏi những điều xa vời. Hai con người tự gắn kết nhau bằng một tình yêu của hiện tại, của hôm nay.
Năm tháng vội vã, nhiều lúc chúng ta chắc chắn sẽ không hiểu nhau, sẽ to tiếng, cãi vã, nhưng chỉ mong vì thương mà ngồi lại lắng nghe nhau nói chứ không để sự im lặng bao trùm. Em không bỏ đi còn anh thì đứng lại bởi biết chỉ cần quay đi rằng người kia sẽ khóc, sẽ buồn. Thành phố này đã quá đủ bộn bề rồi nên mình chỉ mong có một người cho mình dựa vai vào những lúc mỏi mệt, ôm nhau từ đêm đến sáng, nấu cho nhau bữa cơm ngon thật ngon.
Sau tất cả, phát hiện ra vẫn còn một người để mình tin tưởng, có thể kể hết niềm vui, lôi mọi nỗi buồn ra tâm sự, tỉ tê, tình yêu vừa giống như tình bạn, lại giống như tình thân, cứ thế không một chút nghi kỵ, không một chút đắn đo.
Thôi đừng nói chuyện trăm năm, chỉ cần hôm nay em vẫn nhõng nhẽo đòi anh đi ăn bát bún bò Huế thật no, chỉ cần hôm nay anh vẫn lắng nghe ba chuyện phù phiếm em kể, mặc dù nó chẳng hài hước một chút nào, chỉ cần hôm nay anh nắm tay em thật chặt, thì dù bao giông bão ngoài kia cũng thấy yên lòng.
Thôi đừng nói chuyện trăm năm, hôm nay mình cứ yêu nhau đã...
Theo tiin.vn
Ngay cả số tiền tiết kiệm của con tôi cũng lấy ra đưa cho mẹ chồng. Biết là nói ra sẽ có người đồng tình, có người chỉ trích. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được sự đồng cảm của mọi người. Tôi không phải người không biết ăn ở. Sống với chồng bao nhiêu năm, chồng tôi hiểu rõ con người tôi hơn ai hết. Tính tôi xưa nay rất rõ...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đến nhà mẹ vợ ăn giỗ, bà gắp vào bát anh rể cái đùi gà to rồi gắp cho tôi một thứ KHÓ CHẤP NHẬN

Chồng bỗng dưng nói sẽ tặng tôi mảnh đất rộng 60m2, sau đó anh đưa ra tờ giấy khiến tôi ú ớ rồi ngất xỉu

Chồng tỏ ra yêu thương, vợ sụp đổ khi biết anh ta cố giả tạo để che giấu việc làm đáng sợ

Trước khi xét nghiệm máu cứu con, chồng tôi bất ngờ tiết lộ: 'Tôi không phải bố thằng bé' khiến mẹ chồng sốc ngất

Thấy cánh tủ bếp không mở mãi không được, vợ cứ ngỡ bị kẹt để rồi tay chân run rẩy khi thấy thứ bên trong

Mới ly hôn vài tháng mà vợ cũ sinh đứa con giống mình như đúc, chồng tìm đến nhận thì biết được bí mật động trời rồi gục ngã đớn đau

Ngày ra tòa ly hôn, tôi tự tin đi cùng một người đàn ông 'uy tín' khiến cả nhà chồng muốn rút đơn ly hôn

Nghe tiếng chồng khác lạ trong điện thoại, tôi đến địa chỉ định

Mẹ chồng 'hụt' lại đòi gặp cháu sau 4 năm xa cách, nghe tôi nói một câu bà khóc nghẹn

Nhân tình của chồng thông báo mang thai, tôi làm ngay điều này khiến cô ta sợ hãi trốn biệt tăm

Cứ nửa đêm, chị hàng xóm đập cửa rầm rầm, vợ chồng tôi vội vàng ra mở thì ngỡ khi thấy hành động của cô ấy

Vô tình nhìn thấy vợ thì thầm với chị giúp việc, tôi tò mò lắng tai nghe thì phát hiện bí mật đằng sau
Có thể bạn quan tâm

Phát hiện 128 mặt trăng mới quay quanh sao Thổ
Thế giới
16:48:31 12/03/2025
Những xu hướng đời sống định nghĩa lại không gian sống hiện đại
Sáng tạo
16:48:00 12/03/2025
7 nhóm người không nên ăn nhiều đu đủ
Sức khỏe
16:31:54 12/03/2025
Phim cổ trang 18+ đang gây bão toàn cầu: Nữ chính đẹp quá mức chịu đựng, gây sốc với loạt cảnh nóng cực bạo
Phim âu mỹ
16:14:09 12/03/2025
Đàm Vĩnh Hưng đổi luật sư, đòi bồi thường cho việc mất 4 ngón chân
Sao việt
16:10:34 12/03/2025
Nóng: Phát hiện vật bất thường ngay cạnh thi thể ca sĩ nhà YG vừa qua đời
Sao châu á
16:07:10 12/03/2025
Bất ngờ trước giọng hát của Liên Bỉnh Phát và ca sĩ Trung Quốc
Nhạc quốc tế
15:46:00 12/03/2025
Concert "Anh trai vượt ngàn chông gai" 2025 hứa hẹn lập kỷ lục Guinness
Nhạc việt
15:43:01 12/03/2025
Kim Soo Hyun thân mật với Seo Ye Ji cỡ này, bảo sao netizen nghi ngoại tình: Tự tay làm điều "vượt mức bạn diễn"
Hậu trường phim
15:38:35 12/03/2025
Chủ shop hoa Hạ Long nhận cái kết "cực đắng" sau khi dạy nghề cho con gái hàng xóm: Cộng đồng mạng người trách "vô ơn", người nói "chuyện thường"
Netizen
15:12:46 12/03/2025