Thế gian cả tỷ người, sao em cứ cố nắm chặt một người không buông?
Tình yêu đau lòng nhất không phải chia tay. Mà là khi chúng ta đứng ở đây, nhưng trong mắt người ấy chẳng có ta, chưa từng động lòng khi ta rơi lệ.
Sự cố chấp luôn đến từ tình yêu, sự đau khổ cũng vì yêu mà xuất hiện. Tình yêu là thứ có quyền năng đặc biệt, sẵn sàng nâng chúng ta dậy sau vấp ngã, cũng có thể trở thành một hố đen nuốt chửng bản thân ta. Bạn có bao giờ tự hỏi bản thân vì sao con người ta thường cố chấp trong tình yêu?
Thực ra câu trả lời đơn giản lắm! Là bởi vì yêu nên hàng ngàn, hàng vạn người đứng ngoài kia vẫn luôn đợi một người không từ bỏ. Là bởi vì thương nên day dứt trong lòng, buông thì không được mà tiếp tục cũng không đành. Nên chúng ta dựa vào chữ duyên để níu tình cảm kia ở lại.
Đừng vội nói những người không thể buông tay trong tình yêu, cố gắng nắm chặt một người là cố chấp, mù quáng. Bởi vì trong thế giới của những người đang yêu, chúng ta là người ngoài cuộc, chắc chắn hiểu được mấy phần. Chuyện tình cảm của những đoạn đường tuổi trẻ, mỗi người lại có một cách yêu riêng. Mỗi người lại giữ trong lòng mình những cố chấp riêng.
Tổn thương trong tình cảm, niềm tin đổ vỡ, hạnh phúc vỡ tan cũng chẳng thể khiến họ bỏ đi ý định ngừng yêu thương một người. Biết là đau thương, biết là bản thân trăm ngàn lần đáng trách. Thậm chí biết rằng mình không có một chỗ đứng trong lòng người còn lại, chúng ta vẫn không thể dũng cảm đứng trước mặt họ nói một câu từ bỏ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Quả thật, tình yêu đau lòng nhất không phải là chia tay. Mà là khi chúng ta đứng ở đây, nhưng trong mắt người ấy chẳng có ta, chưa từng động lòng khi ta rơi lệ. Là lúc mình cố gắng lại gần họ, họ lại tìm cách ra đi. Từng ấy thời gian của chúng ta, lãng phí biết bao nhiêu, từng ấy sự chịu đựng của chúng ta, vô vị biết bao nhiêu.
Điều đau lòng trong tình yêu đôi khi không phải là phản bội, mà chính là cảm giác bản thân mình không có quyền ghen tuông với bất kỳ người nào cạnh họ. Là cảm giác tình cảm của mình trở thành thừa thãi nhất trên đời, là tình cảm một phía, là đơn phương giữa một tình yêu.
Người ta thường khéo nói rằng: “Vạn người trước mặt không bằng một ánh mắt người thương”. Thế gian này chính là có cả tỷ người, nhưng ta vẫn cố nắm chặt một người, không buông. Ngoài tình yêu ra, điều gì có thể khiến chúng ta trở nên ấu trĩ như vậy? Phải chăng chúng ta sợ cả đời dài rộng này, không thể tìm thấy một người như thế? Chúng ta sợ không thể gặp được một người cho mình những rung động, khát khao được ở cạnh bên, được mở mắt ra là nhìn thấy? Chúng ta sợ mình cô đơn, sợ tiến đến một bước là người dưng, lùi lại một bước thành người lạ?
Là bởi vì chúng ta quá nhạy cảm, quá đa nghi và nhiều suy nghĩ chất chứa trong lòng. Bởi chúng ta còn trẻ nên mặc định bao biện cho mình việc tiếp tục làm sai. Chưa một lần quay đầu nhìn lại xem ta đã lãng phí bao nhiêu hạnh phúc ở thời điểm đó. Cứ cho rằng tình yêu là thứ không thể thay đổi đi, nhưng sao chúng ta không nhận ra rằng người yêu thì có thể. Chúng ta luôn có nhiều hơn một người xứng đáng trên đời để yêu, và người ấy sẽ không bao giờ để bạn lại một mình.
Bạn sẽ gặp được người đó một cách trọn vẹn nhất, người đó sẽ dần dần lấy đi sự cố chấp của bạn với người cũ, bù đắp những tháng năm không thể ở bên bạn bằng tất cả những tháng năm còn lại. Trước khi người đó đến, bạn đừng lo sợ, đừng hoang mang, bởi vì thế gian này có cả tỷ người, tìm một người nguyện nắm tay ta không phải là chuyện gì quá khó. Đừng cố chấp nắm chặt tay một người không buông nếu họ đã muốn nắm một bàn tay khác.
Đừng cố tổn thương mình rồi khiến tình cảm đôi bên khó xử, hãy cứ buông tay nhẹ nhàng, an yên, bình thản. Tin tôi đi, rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả và chúng ta rồi sẽ gặp được một người mới tốt hơn.
Theo Afamily
Có ai từng ước có luật ăn Tết ở nhà ngoại như tôi không?
Tôi đang tưởng tượng, nếu có một ngày, đàn ông phải về quê vợ ăn Tết thì sẽ như thế nào, lúc ấy, cánh mày râu sẽ nghĩ sao?
ảnh minh họa
Liệu họ có bảo thủ, liệu họ có cố chấp chống lại việc này như chúng tôi đang làm, hay họ sẽ tình nguyện, chấp nhận như một quy luật của tự nhiên vậy? Tôi ao ước có ngày đó, để đàn ông trên đất nước này hiểu, không có lý lẽ gì phải bắt vợ mình về nhà nội ăn Tết suốt năm này qua năm khác một cách vô lý như thế. Hãy để phụ nữ chúng tôi có chút quyền hành và lựa chọn.
Xưa nay, vốn người ta luôn quan niệm, làm dâu là phải về ăn Tết nhà nội, dù ở đâu cũng vậy. Nên mỗi dịp Tết đến xuân về, những người con gái lấy chồng xa đầy buồn phiền, trăn trở, lo lắng không biết nên mở lời thế nào. Họ buồn vì năm nay, họ lại phải làm nhiệm vụ ăn Tết ở quê chồng. Họ chán vì lại tiếp tục một năm nữa, họ không được về quê mẹ ăn Tết.
Dần dần, chính các ông chồng đã biến việc ăn Tết của các bà vợ trở thành gánh nặng, trách nhiệm chứ chẳng phải tinh thần tự nguyện, vui vẻ gì. Họ muốn được xách vali lên và về với bố mẹ, đưa con cái về với ông bà trong dịp giao thừa. Họ muốn, bố mẹ họ cũng được coi trọng như nhà chồng, không có chuyện cứ lo toàn bộ cho nhà chồng xong mới nghĩ tới nhà bố mẹ đẻ.
Đàn ông thường khó chịu khi vợ mình chống đối việc về quê vợ ăn Tết vì bản thân họ cho rằng, việc đó là việc phải tuân theo. Nhưng nếu có một ngày, quy luật thay đổi, đàn ông phải về nhà vợ ăn Tết, họ sẽ có suy nghĩ thế nào?
Liệu rồi họ có chống đối như vợ của họ hay họ chấp nhận tất cả, chấp nhận một cách danh chính ngôn thuận. Họ có hưởng ứng không hay họ cũng sẽ quyết liệt phản đối? Chắc chắn là, đàn ông không muốn về quê vợ ăn Tết, vì với họ, gia đình họ mới là nhất, là nơi mà họ muốn thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông, làm con trong gia đình. Trong thâm tâm đàn ông, người nào cũng gia trưởng và ích kỉ và luôn nghĩ, vợ là phải nghe theo chồng, chồng đi đâu, vợ đi đó...
Sai rồi các anh. Bây giờ, xã hội tân tiến, đừng biến những bà vợ thành cái máy nghe theo mình. Cũng không có quy định nào bắt các bà vợ phải ở nhà chồng ăn Tết rồi khi nào rảnh rang mới được về nhà mẹ đẻ. Thân làm phụ nữ, chúng tôi chán ngây chán ngấy cái quy định này lắm rồi. Chúng tôi thành thật mong cách anh nghĩ thấu đáo và hiểu, chúng tôi cũng có cha, có mẹ, cũng muốn được sum vầy như các anh vậy thôi. Nên đừng bắt chúng tôi phải thực hiện trách nhiệm làm dâu mà chúng tôi đã thực hiện suốt cả năm trời. Đến ngày lễ Tết, phải nghĩ công bằng cho đôi bên. Nay về nội, mai về ngoại, thế nhé, là hợp tình hợp lý nhất.
Các anh cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Rồi sau này còn có con gái, các anh làm cha, làm mẹ cũng mong muốn con cái sum vầy mỗi dịp xuân sang. (ảnh minh họa)
Đừng bao giờ chỉ đạo chúng tôi, chúng tôi là phụ nữ nhưng một khi phụ nữ vùng lên thì ghê gớm lắm đấy! Không phải chúng tôi là những bà vợ ghê gớm. Chúng tôi muốn các anh phải nhìn, phải nghe, phải hiểu và phải quyết định, về ăn Tết ở nhà nội, nhà ngoại là phân chia rõ ràng và thật công bằng.
Các anh cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Rồi sau này còn có con gái, các anh làm cha, làm mẹ cũng mong muốn con cái sum vầy mỗi dịp xuân sang. Ngay từ bây giờ, hãy làm việc đúng để con cái mình sau này cũng có quyền tự quyết hơn trong gia đình. Thế nhé, các đấng mày râu. Chốt lại, năm nay, chúng tôi sẽ về ăn Tết quê ngoại.
Theo Khoeplus24h.vn
Đàn ông đáng tôn trọng là phải biết bao dung để quên đi quá khứ của đàn bà Tôi từng có một thời gian yêu một người rất lâu, yêu tới mức không muốn buông tay, cố chấp giữ lấy một chút hy vọng dù nhỏ nhoi. Anh ấy cho tới bây giờ vẫn là người tôi hối tiếc vì đã bỏ lỡ, là người duy nhất tôi từng muốn níu giữ, là người mà bây giờ khi quen ai đó...