The English Patient – Chiến tranh bao trùm vẫn không khiến tình yêu và niềm tin dập tắt
The English Patient ( Bệnh Nhân Người Anh)là bộ phim của đạo diễn Anthony Minghella, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Michael Ondaatje.
Phim là câu chuyện tình yêu cảm động lấy bối cảnh những năm cuối của Chiến tranh thế giới thứ II khốc liệt . Mỗi nhân vật đều có những câu chuyện riêng, những cảm xúc riêng ở tận sâu trong tâm hồn. Tưởng chừng họ – những con người bị tàn phá bởi chiến tranh chẳng liên quan gì đến nhau nhưng định mệnh đưa họ gặp nhau đã làm cuộc sống của mỗi người thêm ý nghĩa. The English Patient được đề cử 12 giải Oscar và thắng 9 giải, bao gồm giải Phim hay nhất vào năm 1997.
Bộ phim giành được nhiều giải thưởng xuất sắc (bookaholic)
Cô y tá quân đội Hana kiên cường, gan lì luôn hết mình tận tâm với bệnh nhân thế nhưng cô lại mang nỗi ám ảnh về những hồn ma, về cái chết và về chính bản thân mình. Bởi cô nghĩ mình bị một lời nguyền và những người yêu thương cô đều phải hi sinh. Trong lòng cô luôn đau đớn cho rằng: “Tôi là một tai hoạ, bất cứ ai yêu tôi, gần gũi tôi đều chết”. Bề ngoài là một cô gái mạnh mẽ ấy thế mà Hana có một tâm hồn hết sức trong sáng, hồn nhiên, một tâm hồn rất nhạy cảm và dễ rung động trước những cảm xúc của con người. Hana chăm sóc đặc biệt cho một bệnh nhân bị tai nạn máy bay, khiến toàn bộ cơ thể anh ta bị cháy xém và khuôn mặt biến dạng. Anh được gọi với cái tên là “bệnh nhân người Anh”.
Hana – một cô gái giàu lòng nhân ái, sẵn sàng giúp đỡ mọi người (youtube)
Bá tước Almasy có nhiệm vụ thám hiểm và vẽ bản đồ ở sa mạc hoang vắng. Anh ít nói, lạnh lùng nhưng khi yêu anh lại đầy cuồng nhiệt, say mê và yêu bất chấp. Trớ trêu thay anh lại sa vào lưới tình với một người phụ nữ đã có gia đình – Katharine. Từ một người làm công việc nghiên cứu, chân thật, bụi bặm, Almasy đã trải qua những giai đoạn khốn khó và bế tắc trong tình yêu vụng trộm đau khổ với Katharine. Tình yêu ấy của anh không được kể một cách trực tiếp mà được tái hiện qua từng trang kí ức hồi tưởng đầy đau đớn của “bệnh nhân người Anh”. Bởi Almasy chính là nạn nhân trong tai nạn máy bay năm đó.
Kip là anh chàng người Ấn Độ làm nhiệm vụ phá mìn vô cùng nguy hiểm. Giữa anh và Hana cứ thế nảy sinh những rung động hết sức trong sáng và đẹp đẽ. Những rung động ấy đến và đơm hoa kết trái một cách rất tự nhiên như tình yêu của lứa tuổi niên thiếu . Một anh chàng hiền lành, chất phát, có đôi chút ngại ngùng nhưng cũng đầy lãng mạn trong tình yêu lại đổ gục trước sự ân cần, quan tâm người con gái Hana. Anh như làn gió ấm áp thổi vào cuộc đời lạnh buốt, chai sạn của Hana khiến cô trở về với những giây phút tươi đẹp, hạnh phúc vốn có của mình. Họ yêu nhau hết mình, trân trọng trọn vẹn từng khoảnh khắc bên nhau để rồi khi chia tay họ vẫn mỉm cười và dành cho nhau một lời hứa về ngày gặp lại.
David Caravaggio là nhân vật có đôi chút bí ẩn. Ông là bạn của bố Hana – từng là tay móc túi chuyên nghiệp và nhờ tài này David được kết nạp vào hàng ngũ gián điệp của Anh với nhiệm vụ ăn trộm tài liệu Đức. Vì có kẻ phản bội, David bị bắt và bị chặt đi những ngón tay. Điều đó nuôi dưỡng trong lòng ông nỗi oán hận sâu sắc. Ông truy lùng và lấy mạng từng kẻ đã phản bội ông. Và người cuối cùng mà ông tìm kiếm chính là “bệnh nhân người Anh”. Ở David là sự đấu tranh không ngừng nghỉ giữa lòng thù hận và sự cảm thông. Nỗi mất mát do chiến tranh gây ra là không nhỏ nhưng cuối cùng ông đã vượt qua tất cả để tìm đến những hạnh phúc giản đơn.
Tình yêu là bắt nguồn của tất cả
Tình yêu thương cũng như cơ thể của chúng ta là dòng chảy bất tận. Trải dài xuyên suốt bộ phim là tình yêu giữa người với người, tình yêu đó không bao giờ thôi chảy trong mạch phim. Và mọi diễn biến phát triển của phim đều xuất phát từ tình yêu ấy.
Almasy yêu Katharine, yêu đến điên cuồng bất chấp mọi quy luật và rào cản. Tình yêu của họ tuy đẹp, tuy hạnh phúc nhưng nó lại là một tình yêu tội lỗi. Chính tình yêu đó đã gây ra nỗi đau tột cùng cho ba con người vô tội. Geoffrey – chồng Katharine vì quá yêu vợ nên đã chọn cách kết liễu cuộc đời của cả ba, trớ trêu thay chính anh lại là người mất mạng đầu tiên và đau đớn hơn khi vợ anh phải chết dần chết mòn lạnh lẽo một mình. Tình yêu vốn mang bản chất tốt đẹp là thế nhưng tình yêu ấy sẽ là đau khổ, tội lỗi thậm chí đầy hận thù nếu con người ta sa đoạ không lối thoát trong tình yêu.
Một tình yêu đầy dang dở… (fsharephim)
Cũng vì tình yêu mà Hana luôn lo lắng và ám ảnh về cái chết của những người cô yêu thương. Hana lạnh lùng, cứng cỏi hơn bởi vết thương lòng trong cô quá lớn. Đến với Kip, cô yêu như thể ngày mai không còn nữa, yêu đến mức sợ rằng Kip sẽ hi sinh. Một nỗi sợ chính đáng nhưng cũng rất đáng thương của cô gái trẻ. Bởi lẽ khi yêu con người luôn mong muốn mọi điều tốt nhất sẽ đến với người mình yêu thương bất kể hoàn cảnh là gì.
David Caravaggio là một người chất chứa đầy thù hận thế nhưng ẩn sâu bên trong ông vẫn là một trái tim biết đồng cảm và yêu thương. Mục tiêu cuối cùng của ông chính là lấy mạng “bệnh nhân người Anh” thế nhưng khi nghe câu chuyện của Almasy, những nỗi đau mà ông ta phải trải qua và cả những quyết định đánh đổi, David mở lòng đón nhận và thấu hiểu cho hoàn cảnh cũng như tình trạng hiện tại của Almasy. Dẫu cho có là một người chai sạn, sống trong hận thù thì tình yêu thương, sự sẻ chia cũng đã khiến David nhẹ lòng, buông bỏ quá khứ và sống tiếp những tháng ngày phía trước.
Tương lai tươi đẹp vẫn luôn hiện diện và thắp sáng cả bộ phim
Dù là một bộ phim lấy bối cảnh chiến tranh, nhưng xen lẫn trong cảm giác đau thương tàn bạo của cuộc chiến, ta vẫn thấy len lỏi trong đó là một bức tranh sáng ngời về tình yêu, về con người, và về tương lai. Bao trùm lên một câu chuyện buồn chính là những bước phát triển tích cực của từng nhân vật. Hana dường như biết yêu thương bản thân mình hơn và mở lòng đón nhận tình yêu, “bệnh nhân người Anh” hồi tưởng lại được tất cả kí ức và ông quyết định buông xuôi ra đi thanh thản để thực hiện lời hứa đưa người tình về “lâu đài gió lộng” của mình, David gạt bỏ mọi mối hận để đón chào những điều tốt đẹp. Chính vì lẽ đó khi bộ phim kết thúc khán giả cũng cảm thấy hạnh phúc, mỉm cười một cách trọn vẹn cho một thước phim buồn nhưng không thảm.
Giây phút Hana đọc sách trước khi “bệnh nhân người Anh” ra đi (WordPress)
The English Patient là một bộ phim nhẹ nhàng, có đôi chút lãng mạn và đầy xúc động. Phim không chỉ phản ánh tội ác chiến tranh mà còn là câu chuyện giàu tính nhân văn về tình yêu thương, về cách mà con người vượt qua những bức tường vô hình của chính mình. Để rồi từ đó chính họ và ta đều thêm mạnh mẽ và nhận ra rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều điều kì diệu phía trước chờ ta khám phá.
Theo moveek.com
Chicago - Khi công lý chỉ là một trò hề
Chicago là bộ phim nhạc kịch mà chắc chắn những ai yêu thích thể loại này không thể bỏ qua. Ra mắt năm 2002, Chicago dựa trên vở nhạc kịch cùng tên, dưới bàn tay nhào nặn của Rob Marshall và có sự tham gia của nhiều diễn viên nổi tiếng như Renée Zellweger, Catherine Zeta-Jones và Richard Gere. Được đề cử 13 giải Oscar, Chicago thắng tổng cộng 6 giải, trong đó có giải Phim hay nhất.
Vậy thì những yếu tố nào đã tạo nên thành công của Chicago?
Chicago có những màn vũ đạo và âm nhạc ấn tượng. (IMDb)
Nhân vật chính của Chicago là Roxie Hart (Renée Zellweger), một kẻ lấy mạng dễ thương tóc vàng và ngốc nghếch, có ước mơ trở nên nổi tiếng bằng khả năng ca hát và nhảy múa của mình. Sau khi bị bắt và lo sợ bị xử, cô tìm đến luật sư Billy Flynn, kẻ có thể bẻ cong công lý bằng miệng lưỡi và chiêu trò của mình. Cuối cùng, trải qua bao sóng gió, Roxie Hart được tự do và cùng với Velma Kelly (Catherine Zeta-Jones), một kẻ lấy mạng người khác, cả 2 tìm thấy danh tiếng mà họ cho rằng mình "xứng đáng" được hưởng.
Một trong những lý do đầu tiên và quan trọng nhất giúp Chicago chạm tay được vào tượng vàng Oscar danh giá ở hạng mục cao nhất, là nhờ phần nội dung có lớp lang, thực tế và đầy cay đắng, ẩn sau những màn ca vũ rộn ràng và vui vẻ. Lấy bối cảnh thời đại nhạc Jazz (thập niên 20 đến 30) ở Mỹ, bộ phim khai thác cuộc sống chìm trong sự hào nhoáng, scandal, giả dối, sự suy đồi đạo đức và sự bất công của xã hội có nhiều góc khuất.
"Anh ta tự chuốc lấy. Anh ta tự chuốc lấy. Hoàn toàn là lỗi của anh ta." (Ảnh: IMDb)
Roxie Hart - nhân vật chính của phim và câu chuyện của nhân vật này thật khó làm người ta đồng cảm và thật dễ khiến người ta căm ghét. Có một cuộc sống đơn giản với người chồng dù không giàu có, không đẹp trai, nhưng yêu thương cô ta hết mực, yêu một cách ngu ngốc, mù quáng và bạc nhược, sẵn sàng làm tất cả vì cô ta.
Tuy vậy, Roxie không quan tâm đến điều đó, cô ta cần danh tiếng, cần tiền, vì thế mà sẵn sàng cắm cho chồng mình 3-4 cái sừng, ngủ với một kẻ bán nội thất và tin rằng hắn sẽ giới thiệu cô ta cho câu lạc bộ ca vũ Onyx. Nhân vật Roxie Hart là đại diện cho những kẻ thủ đoạn ở một khía cạnh khó nhận ra: trông có vẻ ngốc nghếch, ngây thơ nhưng tham vọng lớn và sẵn sàng vứt bỏ tất cả, sẵn sàng làm tất cả, kể cả những việc dơ bẩn nhất để có được thứ mình muốn. Nếu so với Velma Kelly - cô nàng trông lúc nào cũng cao ngạo, chảnh chọe, mạnh miệng thì Roxie chắc chắn đáng ghét gấp nhiều lần.
Trong tù, Roxie gặp những người phụ nữ khác với thân thế và nhiều lý do khác nhau để ra tay hạ sát những người đàn ông xung quanh họ. Tôi không cho rằng vì chi tiết này mà chúng ta cho rằng đây là bộ phim nói về nữ quyền. Chicago không phải bộ phim mà người xem có thể gán cho nó cái mác nữ quyền. Chicago phản ánh sự suy đồi đạo đức và sự mục ruỗng của giá trị gia đình tại thời điểm đó.
Lý do láy mạng người của những người phụ nữ ấy có thể rất đơn giản, anh ta làm cô ta khó chịu, anh ta cáo buộc vô lý cô ta ngoại tình, hoặc lý do vô cùng chính đáng là hắn chơi đùa với tình cảm của người phụ nữ đã dành cho hắn hết thanh xuân. Đương nhiên là những người phụ nữ này chẳng hề hối hận vì bàn tay vấy máu của mình. "It was a murder, but not a crime." Đấy có thể là một vụ án mạng, nhưng đấy không phải là tội ác.
"He had it coming, he had it coming. He only had himself to blame." Đối với những người phụ nữ phía sau song sắt trong Chicago, những kẻ ấy phần nào đã tự chuốc lấy cái kết cho mình.
Ngoại trừ người phụ nữ Hungary bị kết tội oan, nếu để ý kỹ, chúng ta có thể nhìn thấy Roxie Hart khác với những người phụ nữ này như thế nào, và lý do khiến cô ta trở nên đáng sợ hơn tất cả. Họ đều có vẻ gì đó thù hằn trên mặt, vẻ cao ngạo khó chịu hoặc vẻ ngang tàng, bất cần. Đối nghịch với họ, Roxie Hart lúc nào cũng có vẻ ngây thơ, dễ thương, với mái tóc vàng và gương mặt trẻ con. Nhưng ẩn sau đó là sự tham vọng, là sự tham lam danh tiếng không điểm dừng.
Sau khi gặp Billy Flynn, Roxie và hắn ra sức nghĩ ra các chiêu trò để mua chuộc truyền thông, báo giới, bóp méo sự thật và góc nhìn của công chúng. Roxie Hart từ một kẻ lấy mạng người, một bước "vụt sáng" thành ngôi sao của Chicago. Tên cô ta xuất hiện khắp nơi, quần chúng còn đua nhau ăn mặc và làm tóc như Roxie, mua búp bê hình Roxie... Thế nhưng, như Billy Flynn nói: "Đây là Chicago," và Roxie chỉ là "sao dỏm". Một khi kềnh kềnh báo chí "đánh hơi" được mùi máu (án mạng) ở nơi khác là sẽ bâu vào nơi đấy và ngay lập tức bỏ quên cô ta. Bởi thế mà cô ta buộc phải nghĩ ra nhiều trò khác để thu hút sự chú ý (chả khác giới showbiz Việt Nam hiện nay là mấy).
Một khi cô ta tự do, đồng nghĩa với việc Roxie không còn giá trị đối với truyền thông nữa và danh tiếng của ả vụt tắt. Nhưng với bản tính tham lam và không bao giờ hài lòng với những gì mình có, Roxie không chấp nhận việc mình tự do, nhưng đồng thời cũng không được gì cả.
"Họ còn chẳng thèm xin ảnh của tôi." - Roxie nói sau khi được trắng án. (Ảnh: IMDb)
Chicago đáng lẽ sẽ hoàn hảo nếu happy-ending của phim là Roxie Hart nhận được hậu quả mà mình xứng đáng được nhận. Nhưng như thế thì có lẽ không thực tế tí nào. Ở đời, đâu phải lúc nào công lý cũng được thực thi và những kẻ như Roxie Hart sẽ phải trả giá? Cái kết của phim là hạnh phúc dành cho Roxie, nhưng đồng thời cũng khiến chúng ta phải suy ngẫm bởi trước phiên tòa của cô ta, người phụ nữ Hungary vốn bị oan, nhưng kháng cáo không thành và bị treo. Còn những kẻ như Roxie thì được tự do và tiếp tục cuộc sống hào nhoáng giả dối. Một bộ phim trông có vẻ hài hước và sôi động, nhưng ẩn sau đó là thực tế đáng buồn của xã hội mà thời nào cũng có.
Âm nhạc của phim là điểm nhấn đặc biệt với ca từ hòa quyện vào cốt truyện, vào thoại của nhân vật, cùng vũ đạo hấp dẫn và cho thấy sự đầu tư lớn. Những góc quay hòa quyện giữa âm nhạc và thực tế của câu chuyện khiến mạch phim không bị nhàm. Nhạc phim chủ yếu là các bài nhạc Jazz, nhưng khá dễ nghe và bắt tai. Hóa thân và vũ đạo của các diễn viên quả thực rất đáng nể. Các bài hát như Cell Block Tango, When You're Good to Mama, We Both Reached For The Gun, Mr Cellophane... có sự xắp xếp bối cảnh và ca từ rất hay.
Phiên tòa của Roxie Hart không khác gì một trò hề. (Ảnh: IMDb)
Đặc biệt là bài We Both Reached For The Gun, khi Billy đóng vai một nghệ nhân múa rối, còn Roxie và báo chí tình nguyện đóng vai con rối để hắn ta điều khiển. Hoặc bài Mr. Cellophane khi Amos - chồng của Roxie vẽ gương mặt như một chú hề và hát bài hát về sự vô hình đến đáng thương của mình trong mắt người vợ. Bài hát ấy cho thấy chính xác Amos là ai và vai trò của anh ta trong đời Roxie: một tên hề.
Hoặc bài Razzle Dazzle của Billy, với khung cảnh đầy màu sắc, tượng nữ thần công lý bị đưa lên cao và phía dưới, những vũ công nhảy múa với nhịp điệu, âm nhạc, tiếng hát át cả hình ảnh thiêng liêng ấy, biểu tượng cho phiên tòa không khác gì trò cười của Billy và Roxie. Và đáng buồn là tất cả mọi người đều tin vào phiên tòa ấy, tin vào công lý trong căn phòng ấy. Hay bài All I Care About cũng của Billy.
"Tôi không quan tâm anh có tội hay vô tội, tôi chỉ muốn biết anh có $5000 hay không?" - Billy Flynn. (Ảnh: IMDb)
Hắn hát rằng chẳng quan tâm đến tiền bạc, danh tiếng, kim cương mà chỉ quan tâm đến "bản năng đàn ông", đến tình yêu. Nhưng thực tế thì hắn phải có $5000 mới nhận bào chữa cho Roxie. Roxie giở trò mời gọi, nhưng Billy không quan tâm, hắn chỉ nhận vụ của Roxie khi cô có đủ $5000.
Trong số các phân cảnh nhạc kịch đan xen với mạch phim thì ấn tượng nhất là khi cô gái người Hungary bước lên đàn tự xát, song song trong tưởng tượng là khi cô mặc bộ trang phục múa ballet thiên nga trắng và bước lên sân khấu biểu diễn, đối diện dây thòng lọng trước mặt. Khi cô nhảy xuống, tượng trưng cho cái chết của một người vô tội, đám đông đắm mình trong ánh đèn đỏ, đứng lên vỗ tay và reo hò như vừa được xem một màn trình diễn tuyệt hảo. Đây có thể nói là phân cảnh vô cùng đắt giá của Chicago.
Chicago là phim nhạc kịch đầu tiên sau 30 năm kể từ Oliver! (1968) đoạt giải Oscar Phim hay nhất. Chicago, cùng với Moulin Rogue! và 8 Mile, là 3 bộ phim giúp thể loại nhạc kịch có cơ hội sống dậy, kéo theo sau là nhiều phim nhạc kịch hấp dẫn khác được ra đời/remake là Phantom of the Opera, Dreamgirls, Sweeney Todd: The Demon Barber of Fleet Street, Mamma Mia!, Nine, Les Misérables... Đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa bộ phim nhạc kịch nào khác có thể tiếp bước Chicago giành giải thưởng danh giá này.
Billy Flynn - Kẻ có thể điều khiển cả truyền thông nhờ cái miệng của mình. (Ảnh: IMDb)
Phim nhạc kịch đối với khán giả Việt Nam vẫn còn là thể loại khá kén người xem, nhưng nếu đặc biệt thích thể loại phim kết hợp ca vũ, Chicago nhất định là phim mà bạn phải thưởng thức một lần trong đời.
Theo moveek.com
LIVESTREAM: Lan Phương bật khóc vì tổn thương trong quá khứ, thẳng thắn đáp trả chỉ trích chưa cưới mà đã có con Trong cuộc trò chuyện với "1 tiếng kể hết", Lan Phương đã bật khóc vì xúc động. Tại đây, Lan Phương nói rằng những điều buồn bã trong quá khứ đã giúp cô có được sự mạnh mẽ của ngày hôm nay. Tham gia chương trình 1 tiếng kể hết phát sóng vào tối 12/12, Lan Phương đã có những chia sẻ thẳng...