Thế anh có cưới em không?
Anh đang đòi hỏi chuyện đó, và tôi hỏi ” thế anh có cưới em không”. Dĩ nhiên, chẳng có thằng nào lúc đấy lại trả lời là không cả, nên tôi hỏi chỉ là hỏi chính tôi thôi, nhưng anh trả lời né tránh “chúng mình là 1 đôi”. Tôi hiểu, thậm chí cái ý tưởng lấy vợ vẫn chưa hình thành trong đầu anh, nhưng tôi đã mặc kệ, chỉ để hiểu anh thêm chút thôi.
Tôi 25 tuổi. Anh cũng không phải là người yêu đầu tiên. Cũng không yêu anh đến độ quên hết mọi thứ trên đời. Chỉ là anh cũng thích tự do, tôi cũng thích tự do, chúng tôi đã quá tự do. Đến lúc tôi giật mình, đã 25, cái tuổi con gái đã bắt đầu xác định cho mình những thứ cốt lõi. Ai muốn thành công vẫn miệt mài cày cuốc, ai muốn bình yên đã tìm bến đỗ rồi. Còn cái thể loại nửa vời như tôi, cũng nhan nhản.
Một lần, tôi nói với anh: Dừng lại, em muốn phấn đấu công việc ổn định đã. Và ngay ngày hôm sau, tôi lại ngã vào vòng tay anh. Vâng, đấy là tại tôi nửa vời.
Video đang HOT
Anh với tôi là đồng nghiệp. Chúng tôi trước tới nay không nói chuyện riêng tư gì, toàn công việc. Nhưng vui. Anh hay nói bậy, cả phòng cũng thế, trong đó có tôi. Đã từng vô tư như thế. Cho đến một thời gian sau này, tình cảm của tôi có nhiều biến cố, công việc và đời sống của tôi cũng chênh vênh, tôi bất cần mọi thứ, kể cả lòng tự trọng của chính mình. Tôi vs anh bắt đầu mối quan hệ này với những phút xốc nổi và bốc đồng, một mối quan hệ mặc định là không trách nhiệm, không cam kết. Rồi như bao nhiêu kẻ muốn bao biện lý do cho mình, anh bảo rằng anh yêu tôi, còn tôi hỏi anh có cưới em không.
Tôi vẫn hôn anh, lòng trống rỗng, tôi tìm kiếm gì ở anh. Anh không có cả tình yêu, sự nghiệp, gia đình. Anh vẫn bốc đồng, anh cũng chưa yêu thương gì tôi. Chỉ là thấy hay hay, hờm hợp. Mất đi thì tiếc. Và tôi cũng hệt như vậy. Chúng tôi coi như hợp. Trừ một hôm, tôi hỏi ” thế anh có cưới em không”. Thế là vèo phát, một hôm mưa gió tôi về nhà anh ra mắt. Một hôm mà tối đó trong giấc mơ tôi bị ám ảnh, sáng ngủ dậy như người mất hồn. Gia đình anh không thích tôi. Lại một lần tan vỡ nữa. Qua bao nhiêu lần tan vỡ. Mỗi lần một vẻ. Và đều vẽ thêm một khoảng trống rỗng trong tâm hồn.
Hai mươi lăm, bạn ạ, người ta như những vận động viên tăng tốc về đích, còn ta, khi chưa biết đích là gì, tăng tốc rồi cũng không biết đưa chân đi lối nào. Sai lầm bắt đầu từ đó. Sau vài chục năm nữa, khi đã không thể thay đổi được điểu gì, lúc đó có ước trở lại hai lăm và bớt chông chênh không?
Theo iblog
Đừng hỏi "Vì sao ta cô đơn?"
Có lẽ ở độ tuổi mà ta biết ngồi một mình và suy ngẫm,ở tuổi mà ta mất dần gương mặt vô lo cùng những trò chơi con trẻ là lúc ta dấn thân vào nỗi niềm cô đơn.
Chẳng vì có người yêu, yêu và được yêu mà mất đi nỗi niềm cô đơn đâu. Cũng chẳng vì chưa có người yêu, chưa yêu ai và chưa ai yêu mà không có nỗi niềm cô đơn trong tâm hồn đâu. Cô đơn hiện diện mọi lúc, mọi nơi, ở mọi kẽ hở trong tâm hồn, đặc biệt là tâm hồn người trẻ. Bởi thế cách tốt nhất là chấp nhận sự tồn tại của nó, tìm cách làm thế nào để "nó" không dày vò và đánh cắp đi tuổi trẻ cùng những cảm xúc thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Chớ hỏi vì sao nó lại tồn tại dai dẳng đến thể và chẳng thể nào loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời này.
Đời này lạ lắm, à mà cũng không hẳn là lạ, chỉ vì chúng ta chưa nhận ra và chấp nhận những điều hiển nhiên tưởng chừng như lạ lẫm ấy. Con người ta chẳng biết nhận bao nhiêu là đủ, chẳng biết "được" bao nhiêu mới có thể thoát khỏi sự cô đơn.
Có lẽ ở độ tuổi mà ta biết ngồi một mình và suy ngẫm,ở tuổi mà ta mất dần gương mặt vô lo cùng những trò chơi con trẻ là lúc ta dấn thân vào nỗi niềm cô đơn. Chẳng vì có người yêu, yêu và được yêu mà mất đi nỗi niềm cô đơn đâu. Cũng chẳng vì chưa có người yêu, chưa yêu ai và chưa ai yêu mà không có nỗi niềm cô đơn trong tâm hồn đâu. Cô đơn hiện diện mọi lúc, mọi nơi, ở mọi kẽ hở trong tâm hồn, đặc biệt là tâm hồn người trẻ. Bởi thế cách tốt nhất là chấp nhận sự tồn tại của nó, tìm cách làm thế nào để "nó" không dày vò và đánh cắp đi tuổi trẻ cùng những cảm xúc thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Chớ hỏi vì sao nó lại tồn tại dai dẳng đến thể và chẳng thể nào loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời này.
Cứ biết rằng chẳng phải riêng bạn hay riêng tôi tối về ôm một nỗi niềm cô đơn, mà cả thế giới này, không phút giây này sẽ có phút giây khác họ cảm thấy cô đơn và "rỗng toác". Nàng đang có người yêu vẫn có thể cô đơn vì tình bạn mà chẳng phải vì tình yêu. Nàng có người yêu vẫn có thể cô đơn vì nàng yêu như thể chỉ vì chàng yêu nàng quá nhiều, tình cảm đối phương dành cho nàng vượt mức tình cảm nàng đáp trả, đơn giản như thế cũng đủ làm nàng hoang mang và bỗng dưng nàng thấy cô đơn ngay khi cuộc đời đang tràn ngập cảm xúc yêu và được yêu. Và còn hàng tá những trường hợp khác ngay khi nắm tay đi bên cạnh người thương mà vẫn thấy cô đơn đến lạ.
Đơn giản vì cô đơn là thứ cảm xúc sinh ra đã có sẽ có và mãi mãi tồn tại ở đó, nơi tâm hồn có cảm xúc của loài sinh vật bậc cao mang tên "con người". Nên đừng nghĩ vì mình đang còn độc bước đi trên con đường này, vì mình ôm mãi một mối tình đơn phương hay vì chẳng có bao nhiêu bạn bè bên cạnh mà tối về tự trách bản thân mình rồi buồn thảm với nỗi sầu cô đơn hoài mãi không thôi. Chẳng ai có thể thoát khỏi nỗi niềm ấy đâu, chỉ là cô đơn nhiều hay ít mà thôi.Nên buồn khổ làm gì, chấp nhận nó đi thôi, ta cô đơn nỗi niềm này, người cô đơn nỗi niềm khác, mấy ai sống không cô đơn trên đời?
Và cách nhìn nhận vấn đề như thế nào có thể sẽ làm vơi đi mức độ "u sầu" của "niềm cô đơn". Vài bạn suốt ngày hò hẹn bạn bè, yêu đương thắm thiết cuối ngày về với giấc ngủ cũng chưa hẳn là không thoáng nỗi cô đơn. Vài bạn cả ngày một mình gặm nhấm sở thích cá nhân đọc sách, nghe nhạc đêm về chưa chắc sẽ ôm nỗi niềm cô đơn lớn lao.
Vậy nên quan trọng là lắng nghe tim mình và hành động theo nó, cô đơn sẽ có thể vơi dần về mức độ, và cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, an yên hơn, thoải mái hơn. Yêu ai thì hết mình đi rồi tối về tự cảm ơn đời vì đã cho mình "được yêu",được nếm trải cảm xúc yêu một lần trong đời và mỉm cười chìm vào giấc ngủ, quan trọng làm gì người có yêu mình không rồi khóc thầm trong cô đơn để đi vào giấc ngủ lại mộng mị tỉnh giấc? Chưa yêu ai thì lắng nghe tim mình muốn làm gì, muốn xem phim thì xem đi vài bộ, muốn bay nhày thì phượt đi vài chuyến, muốn đáp ứng nhu cầu thể hiện bản thân thì cày đi vài khóa học, tập đi vài bài gym, chụp đi vài bức ảnh.. rồi sống ảo:). Rồi tối về có thể vẫn cô đơn, nhưng ở mức độ thấp lắm vẫn có thể say giấc ngủ dài an yên, nhé!
Theo iblog
Tình yêu chỉ dành cho hai người thôi em ạ... Em thông minh thật đấy, nhiều lý lẽ thật đấy, tại sao không giành thời gian chăm lo cho bản thân, hạnh phúc đến với em nhanh thôi, em có chắc là làm người thứ ba em hạnh phúc? Em gái à, tại sao em cứ luôn luôn làm những điều tồi tệ vậy? Tại sao cứ để mình đóng vai ác mãi...