Thấy vợ vừa bóp chân cho bố vừa làm “chuyện đó”, chồng ôm chặt miệng chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra rồi…
11h đêm, sau khi làm xong đống sổ sách, tôi ngó ra ngoài không thấy vợ đâu tôi liền đi tìm thì lặng người thấy vợ đang bóp chân cho bố rồi làm “chuyện đó”…
Tôi và vợ kết hôn được 3 năm. Nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai, 2 chị gái đi lấy chồng xa nên sau khi lấy vợ, chúng tôi sống cùng với bố mẹ luôn để tiện chăm sóc. Bố mẹ tôi cũng rất quý vợ tôi đặc biệt là bố. Ông luôn bênh vực vợ tôi trước những “chiêu trò” hống hách của mẹ. Nhiều lúc mẹ vẫn bảo tôi rằng “ sao nó cứ thân thiết với ông ấy thế nhỉ?”. Những lúc như vậy tôi chỉ cười xuề cho qua vì vợ tôi tôi hiểu.
Cô ấy sinh liền cho tôi 2 cậu nhóc khá kháu khỉnh và ngoan ngoãn. Công việc, cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng có gì đáng để sầu muộn cho đến khi bố tôi đột ngột lâm bệnh. May mắn đến viện kịp thời cùng tiền nong thuốc men nên ông dần bình phục. Có điều ông yếu hơn xưa rất nhiều.
Thấy vợ vừa bóp chân cho bố vừa làm “chuyện đó”, chồng ôm chặt miệng chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra rồi…
Công việc của tôi thường xuyên phải đi đây đi đó, mẹ tôi lại bận cửa hàng kinh doanh ngoài chợ, thành thử, chỉ có vợ tôi chăm sóc bố. Hôm ấy mẹ tôi lên chơi với chị gái mới sinh nên ở qua đêm hôm sau mới về. Nhà chỉ còn bố, tôi, vợ và các con tôi. Lúc đó là 11h đêm, tôi vừa hoàn thành đống sổ sách chốt quý. Quay ra không thấy vợ, ngó vào phòng các con thì chúng đã ngủ, tôi liền đi tìm cô ấy.
Khi đi đến cửa phòng bố, tôi nghe lầm rầm có tiếng trò chuyện, tính tiến lại đẩy cửa thì tôi hốt hoảng. Vợ tôi vừa bóp chân, bóp tay cho bố tôi vừa nói:
- Chẳng lẽ bố cứ giấu bệnh với cả nhà mãi sau bố, con thấy độ gần đây sức khỏe của bố yếu đi nhiều lắm. – Thôi con ạ, mẹ con vốn nghĩ nhiều lại hay khóc, bố sợ bà ấy không chịu được, còn chồng và các chị con, chúng bận công việc quá, thế nên con cứ giữ kín cho bố chuyện bố bị di căn nhé. Sống vui ngày nào hay ngày đó con ạ.
Video đang HOT
- Bố làm vậy con áy náy lắm, sau này nhỡ mọi người biết được con phải làm sao?
- Sự đã rồi cũng chẳng ai trách con đâu.
Tôi nghe xong mà như chết lặng, thực sự là đàn ông nhưng tôi phải cố hết sức mới có thể không phát ra tiếng khóc. Hóa ra ông bị ung thư di căn nhưng sợ chúng tôi lo lắng mà cùng vợ tôi lừa dối mọi người. Tôi vội vàng rút điện thoại ra gọi cho mẹ và các chị. Mẹ tôi nghe xong khóc lên khóc xuống.
Những ngày sau đó, mẹ cũng không ác cảm với vợ tôi nữa, mọi người trong nhà cùng nhau chăm sóc bố. Quả thực nếu không nghe được câu chuyện đó, chắc tôi cũng nghĩ bố và vợ tôi giấu diếm chuyện gì. Tôi đúng là đáng trách.
Theo Tuenhi/Phunutoday
Em là huy hoàng của quá khứ - Phần cuối: Anh đã "lên đời", sao em còn đứng nguyên tại chỗ?
Anh muốn ly hôn, không phải anh bội tình bạc nghĩa, mà là vì chị đã không còn phù hợp để đứng cạnh anh nữa..
Từ cuộc gặp với Thư ở quán café trở về, chị mãi ngẩn ngơ như người mất hồn. Trong đầu chị luôn văng vẳng từng lời Thư nói: hị đã là quá khứ, Thư mới là hiện tại và tương lai của anh!
Dù xót xa vô vàn, chị không thể chối bỏ, Thư nói có phần đúng. Đã bao lâu rồi anh không còn chia sẻ chuyện làm ăn kinh doanh với chị? Mà nói thật, giờ anh có nói, chị cũng chả hiểu được nữa. Thư thì khác, cô nàng du học nước ngoài về, là một người trợ lí toàn năng của anh, có thể cùng anh nói chuyện công việc, nói chuyện cuộc đời, chăm sóc anh từ dưới giường tới trên giường. Thư lại xinh đẹp, duyên dáng, khéo léo trong xã giao như thế, chị lấy "tiền vốn" nào để so?
Tất cả những gì chị từng có với anh, quả như Thư nói, đều là trong quá khứ cả. Còn hiện tại, và cả tương lai, bên cạnh anh đâu có bóng dáng của chị. Chị là kẻ mãi ôm những kỉ niệm trong quá khứ mà sống, ảo tưởng rằng mình thật quan trọng với anh, rằng anh sẽ không bao giờ ruồng bỏ mình. Nhưng quá khứ thì mãi là quá khứ, chẳng bao giờ thay thế được hiện tại, và khi đứng trước tương lai nó lại càng nhỏ bé, mờ nhạt.
Sau cuộc gặp gỡ với chị không lâu, Thư có thai. Chị biết được điều đó qua anh. Có lẽ việc muốn cho Thư một danh phận đàng hoàng để con cô nàng sinh ra danh chính ngôn thuận, khiến anh thêm hạ quyết tâm để nói chuyện nghiêm túc với chị về cuộc hôn nhân của 2 người. "Anh muốn mình nói chuyện một cách thẳng thắn, cùng nhìn trực diện vào thực tế cuộc hôn nhân này", anh bảo vậy.
Ảnh minh họa
Anh nói rất nhiều, chị lẳng lặng ngồi nghe. Chung quy anh nói chẳng khác gì Thư từng nói với chị. Tóm lại, anh muốn ly hôn, không phải anh bội tình bạc nghĩa, mà là vì chị đã không còn phù hợp để đứng cạnh anh nữa. Dù anh không nói ra, nhưng chị biết, có dịp gì đó cần anh và "phu nhân" của anh cùng xuất hiện, anh sẽ xấu hổ làm sao nếu dẫn chị đi cùng. Thư mới là người có thể khiến anh tự hào với bạn bè, đối tác!
"Anh đã "lên đời", sao em còn đứng nguyên tại chỗ?", anh tổng kết lại vấn đề bằng một câu than thở dài thượt. Chị cười chua chát. Anh hỏi chị, chị biết hỏi ai? Chị cần trách bản thân mình, hay nên trách anh? Hay tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì cả, một khi lòng người đã đổi thay?
Việc chị vẫn "đứng nguyên tại chỗ", lỗi một phần là ở chị, chị không ý thức được việc bản thân cần vươn lên, ham học hỏi quan trọng thế nào. Nhưng nửa phần lỗi còn lại cũng là do anh, anh không thật lòng muốn nắm tay dắt chị cùng đi với mình, để chị đứng bên cạnh chị. Anh ra ngoài xã hội lăn lộn bao năm, anh thừa biết chị cần làm gì để bắt kịp anh, nhưng anh từ chối cung cấp cơ hội cho chị, anh lại đề nghị chị ở nhà chăm sóc gia đình. Có thể lúc ấy anh cũng xuất phát từ suy nghĩ muốn tốt cho chị, để chị được an nhàn, hưởng thụ. Nhưng chắc hẳn sau đó anh có phát hiện ra vấn đề, và anh vẫn lờ tịt đi, cuối cùng "bất đắc dĩ" chọn cô gái khác làm bạn đồng hành.
"Anh biết em hi sinh cho anh và gia đình rất nhiều. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, lẽ nào anh không vì vợ vì con? Em yêu anh thì anh cũng yêu em, anh hi sinh vì em có kém những gì em dành cho anh không? Là anh phân tích một chút cho em hiểu, chứ anh không có ý định phủ nhận công sức của em. Anh luôn không bao giờ quên những gì chúng ta đã từng trải qua ...", anh chân thành giãi bày.
Ảnh minh họa
Chị chăm chú lắng nghe anh nói, mà không đáp lại lời nào, đúng hơn có tranh luận, đôi co với anh vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nếu chị cố gắng học tập giỏi giang, liệu đến khi ấy, anh có than thở: "Sao cô ấy trẻ như vậy, đẹp như thế, mà em lại cứ bị già đi, xấu hơn?". Thật khó nói đúng không, một khi người ta đã hết tình, lại có lòng tham...
"Trong lòng anh, em luôn chiếm giữ vị trí quan trọng không ai thay thế được. Anh sẽ chăm lo cho em suốt đời, kể cả khi mình không còn là vợ chồng nữa. Thư biết cô ấy là người đến sau, mà anh cũng nói rõ với cô ấy những chuyện mình từng trải qua, vì thế cô ấy không bao giờ tính toán hay ghen tị với em đâu... Chỉ có một điều anh xin lỗi em, là anh không thể giữ vị trí "vợ" cho em được nữa...", anh nói thêm.
Chị biết chứ, chị hiểu hết suy nghĩ trong lòng anh lúc này. Nếu thật sự chị chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh, anh sẽ chẳng đời nào làm đến bước đường này. Đơn giản anh muốn ly hôn thuận lợi, chị "ngậm miệng" kí vào đơn mà thôi. Một khi chị làm ầm ĩ, thanh danh của anh sẽ chẳng hay ho gì, Thư cũng cõng cái mác "kẻ thứ ba". Một khi ly hôn hoàn tất, anh còn chu cấp cho chị nữa hay không thì chỉ có trời mới biết.
Sau cuộc gặp với Thư lần ấy, chị đã không còn quá u mê tin tưởng vào anh, dám nhìn thẳng vào sự thật, và dần chấp nhận việc anh có thể rời bỏ mình bất cứ lúc nào. Chị không định náo loạn, chị chị còn các con chị nữa. Bố mẹ chúng chẳng những ly hôn còn ồn ã chuyện ngoại tình, người thứ ba, con riêng, thù hằn oán trách nhau, chúng sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, chị tự an ủi mình, duyên phận của chị và anh đã hết, hay nói như 2 người họ: chị đã là quá khứ.
Chị lại càng chẳng trông chờ vào việc anh nói sẽ đối tốt với chị cả đời. Lúc này anh chưa cưới Thư, cô nàng tất nhiên phải tỏ ra thấu hiểu, bao dung. Một khi cô ta vững chắc với vị trí vợ anh, lợi ích xung đột, cô ta liệu còn vui vẻ với chị cho nổi? Lúc đó, tất nhiên anh hẳn đứng về phía cô ta. Vì thế, chị sẽ hòa bình ly hôn với anh, nhưng chị cũng cần đòi hỏi những gì mình xứng đáng được nhận từ cuộc hôn nhân này. Rồi sau này, khi anh chị đi lướt qua nhau, chào nhau được một câu là cái tốt, còn anh không muốn thì thôi, chị không cưỡng cầu...
Theo Afamily
Tôi đã hi sinh hết lòng vì chồng để rồi nhận lại kết quả cay đắng thế này sao? Có bệnh mà tôi phải lủi thủi đến bệnh viện khác chữa mặc dù chồng mình làm bác sĩ. Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu. Có lẽ mọi việc khởi nguồn từ địa vị xã hội của tôi và chồng. Tôi là 1 người bán thịt ở chợ, còn chồng tôi lại là 1 bác sĩ tim...