Thấy vợ liệt giường, ô sin nuôi mộng soán ngôi
Việc gì phải đóng hả anh, cô ta nằm liệt đó chết tới nơi rồi làm được gì nữa. Đêm nay bọn mình phải 7 hiệp anh nhé.
ảnh minh họa
Sinh đứa con thứ 2 xong khi quay trở lại làm việc thì Nga quyết định thuê ô sin vì không nhờ được bà nào ở quê lên trông cháu giúp cả. Mà gửi cho cho nhà trẻ tư thì lại thương con còn nhỏ quá. Cô bàn với chồng thì chồng ủng hộ luôn…
Nhưng mà loay hoay tìm mãi vẫn chưa tìm được người ưng ý, Nga đã định xin nghỉ thêm 1 tháng nữa ở nhà chăm con để chờ tìm người thì bất ngờ hôm đó Thịnh chồng cô dẫn 1 người về giới thiệu: “Đây là chị Hải, chị ấy đang làm giúp việc cho anh phó phòng ở công ty anh. Con anh ấy mới đi trẻ nên cũng không cần người trông nữa, thấy nhà mình tìm nên anh ấy giới thiệu giúp”.
Chị Hải hơn vợ chồng Nga 5 tuổi. Nhìn cũng có vẻ nhanh nhẹn nhưng thấy ánh mắt của chị ấy thì Nga không ưa lắm, kiểu mắt lúng liếng đưa tình. Nhưng đang cần người gấp nên Nga cũng quyết định để chị ấy làm việc thử 1 tuần trước khi quyết định có nhận hay không.
1 tuần nhanh chóng trôi qua, xét về công việc thì không thể chê chị ấy 1 điểm gì vì chị ấy làm đâu ra đấy, trông trẻ cũng rất khéo. Cô chỉ lăn tăn mỗi việc kia thôi nên chưa muốn quyết ngay nhưng chồng cứ giục:
1 tuần nhanh chóng trôi qua, xét về công việc thì không thể chê chị ấy 1 điểm gì vì chị ấy làm đâu ra đấy, trông trẻ cũng rất khéo. (Ảnh minh họa)
- Em còn tính toán gì nữa, sợ anh linh tinh à?? Em nghĩ gu của anh là gái già sao?? Công ty anh gái trẻ, chân dài không thiếu mà xưa nay em đã thấy anh lăng nhăng với cô nào chưa, huống hồ giờ lại cái bà ô sin già này.
Video đang HOT
- Thì phòng vẫn hơn…
- Em thì, ghen đến mức như vợ anh phó phòng ở công ty anh vẫn để cho chị ấy làm được 3 năm liền mà em còn lăn tăn sao. Chị ấy có kinh nghiệm thế nên mấy chị ở công ty anh đang muốn thuê kia kìa, không nhanh là chị ấy làm cho người khác đấy.
Sau 1 đêm suy nghĩ thì cuối cùng Nga quyết định thuê chị Hải về làm cho nhà mình. Đúng là từ ngày có giúp việc Nga nhàn và yên tâm hẳn về 2 đứa con, đi làm chẳng phải lo gì ở nhà mà về nhà lúc nào cơm canh cũng đợi sẵn rồi. Chồng Nga thì đi công tác liên tục nên cũng chẳng phải để ý quản chồng.
Nhưng rồi hôm ấy đang đi làm ở công ty thì tự dưng Nga thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngất xỉu. Mọi người đưa cô vào viện cấp cứu và ban đầu thi ai cũng nghĩ chắc chỉ là tụt huyết áp. Nhưng khi nhận được kết quả khám ban đầu của bác sĩ thì Nga sốc thực sự. Cô bị nghi ngờ có khối u ở não và lại là u ác.
Hôm ấy về nhà Nga chưa gọi điện nói với chồng ngay nhưng lại tâm sự với chị giúp việc vì 2 chị em khá thân thiết. Chị Hải động viên Nga nhiều bảo cô đừng lo, hãy nghỉ ngơi đó mới là kết luận ban đầu thôi, chắc không chính xác. Nga cũng hi vọng thế, cô lên phòng nằm nghỉ nhưng rồi chợt nhớ ra là cô vẫn chưa đi chợ nên đi xuống định bảo chị Hải đi chợ giúp thì bất ngờ nghe được cuộc điện thoại của ô sin:
“Thấy bảo bác sĩ kết luận u ác ở não anh ạ. Thế này thì chẳng sống được mấy nữa đâu. Cô ta chết là chúng mình đường hoàng qua lại với nhau rồi”. Nga giật mình nhưng chưa hiểu thực hư câu chuyện ra sao nên cô quyết định theo dõi thêm. 2 ngày sau chồng Nga về và đưa Nga đi khám ở bệnh viện mà cô có chị bạn thân làm. Kết quả xét nghiệm lần này cũng y lần trước khiến Nga quỵ luôn.
Kể từ lúc đó, vừa vì bệnh vừa là tâm lý khiến sức khỏe của Nga yếu đi trông thấy. Chồng ở bên cạnh động viên và chăm sóc Nga nhiều lắm nhưng vẫn không vực cô dậy được. Bác sĩ bảo nếu để khối u đó thì còn cơ hội sống sót vài tháng, chứ mổ thì sợ rằng có thể rủi ro là chết luôn trên bàn mổ thế nên cả nhà Nga thống nhất không mổ.
1 tháng ở viện về sức khỏe của Nga đã kiệt quệ. Cô gần như không thể nào đứng dậy đi lại được và chỉ nằm 1 chỗ để chồng và giúp việc chăm sóc. Nga không ở trong phòng mình nữa mà chồng đã dựng sẵn cho cô một cái giường ở nhà dưới để chị giúp việc vừa tiện chăm con nhỏ vừa chăm sóc cho Nga. Nhưng Nga chỉ mới từ viện về được có 2 ngày thì đêm ấy một chuyện động trời đã xảy ra.
Đêm ấy nghĩ rằng Nga nằm liệt đó không biết gì, ô sin ngang nhiên đi qua giường cô để lên phòng ngủ của hai vợ chồng. Đêm ấy chị ta còn ngang nhiên không đóng cửa:
- Đóng cửa vào đi em. Có gì đợi vợ anh chết đã thì mình mới thoải mái được.
- Việc gì phải đóng hả anh, cô ta nằm liệt đó chết tới nơi rồi làm được gì nữa. Đêm nay bọn mình phải 7 hiệp anh nhé.
Nhưng rồi ngay khi ô sin lò dò cởi đồ ra thì sốc ngất khi điện nhà bật sáng choang và Nga lù lù đứng trước cửa:
- Cô…
- Tưởng tôi sắp chết à?? Chẳng qua là đóng kịch để 2 kẻ khốn nạn là các người lộ rõ chân tướng thôi. Chị có nhu cầu cao ghê, giờ thì cho chị thỏa mãn nhá.
Nga vừa dứt lời thì đã có 1 gã đàn ông to khỏe mà Nga thuê từ trước lao vào lôi thẳng ả ra khỏi nhà cô. Chắc chắn đêm nay sẽ là 1 đêm hãi hùng nhất trong đời với ả. Nga đã phát hiện ra chồng tòm tem với ô sin nhờ nghe được cuộc điện thoại dạo đó và cố tình đóng kịch giả mình bệnh để xem phản ứng của chồng ra sao. Ai ngờ chồng cô lại tệ tới mức ấy.
Thịnh quỳ xuống van xin vợ tha lỗi nhưng Nga không nói 1 câu, chỉ ném vào anh ta tờ đơn ly hôn rồi ngay ngày hôm sau bế con về ngoại.
Theo Blogtamsu
Chia tay khi vẫn còn có thể nhìn nhau
Chia tay thôi để hình ảnh của mình không còn tiếp tục méo mó trong nhau trong khi sợi dây tình đã cạn nhưng nghĩa hãy còn.
ảnh minh họa
Anh từng hỏi ngày xưa em nói "anh chỉ cần nói nhỏ nhẹ, việc gì em cũng có thể nghe theo. Nhưng giờ sao lại không thế?". Đúng là em đã từng nói thế và em đến giờ vẫn vậy: nhẹ nhàng, tế nhị, tử tế thì em theo. Nhưng để làm theo tất cả những gì anh đọc lệnh thì hoàn toàn khác nhau anh nhé. Đã sống với nhau 10 năm, chừng ấy quá đủ rồi để thôi ngừng duy trì mối quan hệ: ông chủ và ô sin.
Không có gì để ân hận với lựa chọn của chính em, mình yêu và cưới nhau vượt qua những dị nghị 2 bên về khoảng cách vùng miền. Sướng thì chưa thấy đâu, nhưng chua cay, mặn chát ta mang lại cho nhau cũng dày như lá vàng mùa này rơi rụng. Ngoại ở xa, nội gần đấy nhưng cũng chẳng thể giúp gì, em vẫn tự nhủ mình: không gì là không thể vượt qua khi bên cạnh có anh - người đàn ông đến với em từ năm hai đại học. Ấy vậy mà bờ vai anh chẳng đủ ấm và vững để làm nơi nương náu của mẹ con em.
Hết giờ làm, em như con quay với một núi việc từ ngoài ngõ đến trong nhà. Tay nách con, tay vò gạo, kế cạnh bên là đống áo quần giặt đấy chưa phơi. Còn anh thì lang thang quán nhậu với bạn bè, lê lết về thì cũng là khi các con đã ngủ. Bực nhưng rồi lại thương khi nghe anh thều thào "thương vợ nhất trên đời", bởi bình thường có bao giờ anh tử tế thế đâu. Nhưng cái gì cũng một hai lần còn được, chứ cứ kéo dài dài, em chẳng còn sức mà thức, chẳng còn trí để nghe, bởi đã quá nản lắm rồi.
Lương công chức như vợ chồng mình chẳng cần nhẩm cũng biết thiếu trước hụt sau. Vậy mà anh cứ bình chân như vốn dĩ hết giờ ở cơ quan là an nhiên về nhà có người phục vụ. Trăm thứ trên đầu em khi giữa tháng chưa đóng tiền học cho con, tiền điện nước bị nhắc lại hai lần. Giá mà chỉ hít khí trời là no thì em vẫn có thể vui vẻ nước nôi đến tận tay anh. Đằng này, anh vẫn vậy, con thì một lớn, em cuồng quay với cơm áo gạo tiền.
Phận làm dâu em chưa bao giờ cất tiếng kêu than, mặc cho mẹ anh soi em từng ly từng tý. Chẳng cần biết đúng sai thuộc về ai, anh cứ thế "em chẳng biết tính mẹ anh à?". Đã khi nào anh tự hỏi chính mình, anh đã biết và hiểu gì về vợ mà bắt em phải xăm xắp nghe theo những gì mà anh và gia đình anh nói. Chuẩn mực đạo đức, sống sao cho phải đạo, để đức cho con, không cần anh nhắc bởi mẹ ruột đã dặn em khi bước tới nhà chồng. Nhưng em biết thế nào là nhẫn nhịn và giới hạn của sự cúi mình. Thẳng cứ bẻ thành cong, câu "con, em xin lỗi" cũng có giới hạn ngày dùng của nó. Anh vô tâm khi đêm nào vợ cũng quay mặt khóc trong chăn.
Ảnh minh họa
Mệt mỏi có thừa, chán nản chẳng thiếu chi, nếp già nua theo gót buồn nơi khóe mắt, bạn bè chẳng nhận ra và em cũng lạ lẫm với chính mình. Hai chữ "hy sinh", "cho ai" em chẳng biết gọi nó thế nào cho đúng, vì con, vì anh hay vì cái hư danh: gia đình hạnh phúc? Nhưng để được gì: quan hệ mẹ chồng, nàng dâu vẫn là muôn thưở, rường cột vợ chồng việc ai nấy làm chẳng tốt hơn quan hệ người dưng, con cái chẳng biết nghe ai khi mẹ bảo ban thì ba lại "mẹ mày biết gì đâu, cái gì ba cũng dạy".
Sản phẩm anh "dạy" em là con người chai sạn về cảm xúc lẫn tinh thần. Khi cố gắng hâm nóng những gì đã nguội thì anh lại vô tư, bàng quan buông một câu "bày đặt" tựa sức nặng ngàn cân.
Em chẳng thể dạy con khi không phải là chính mình và nơi ta ở chẳng thể gọi là nhà khi thiếu ô xy cảm xúc và sự sẻ chia. Chia tay thôi khi anh vẫn có thể tới thăm con, ta vẫn còn chút nghĩa để có thể gật đầu chào nhau. Để hình ảnh của mình không còn méo mó trong nhau khi sợi dây tình đã cạn nhưng nghĩa hãy còn.
Còn thương anh, nhưng để sống tiếp thì thôi đừng bắt em đưa chân vào vùng cấm địa. Em sẽ đi tìm giá trị sống cho mình và anh cũng nên thế bước đi.
Theo Tinmoi24.vn
Về nhà vợ ăn Tết, tôi thành ô sin đúng nghĩa Về nhà ngoại ăn Tết đối với tôi là một cực hình vì lúc đó tôi không khác một ô sin cho gia đình vợ. ảnh minh họa Tôi quê ở tỉnh lẻ, lấy vợ người Hà Nội. Bố mẹ tôi đều mất sớm nên hàng năm đến ngày Tết là bố mẹ vợ đều yêu cầu tôi phải đưa vợ con về...