Thấy vợ cũ khóc lóc, anh hất mạnh tay tôi ra rồi quát tôi im lặng
Vừa nhìn thấy anh, chị khóc lóc ầm ĩ nói tôi ngáng trở không cho gặp con. Anh hất mạnh tay tôi, quát tháo nói tôi im lặng, đừng có quá quắt.
Tôi và anh gặp nhau tình cờ trong quán cà phê. Hôm ấy chả hiểu sao tôi lại hứng lên đi uống cà phê một mình trong khi từ trước đến nay toàn đi với mấy đứa bạn thân. Và kết quả của lần nổi hứng này là tôi đã quên luôn cái ví ở nhà. Anh khi đó cũng ngồi một mình ở bàn đằng sau, thấy tôi đứng dậy hí hoáy tìm kiếm rồi mặt méo xệch thì hiểu rõ sự việc.
Anh đứng dậy, ngỏ lời thanh toán giúp, tôi ngượng ngùng bảo để gọi bạn đến nhưng anh xua tay: “Em đừng ngại, lần sau mời anh cà phê là được, cuối tuần nào anh cũng ngồi đây mà”. Nhìn dáng vẻ anh là người đàn ông lịch sự, dễ gần, tôi đồng ý để anh trả giúp.
Cuối tuần sau tôi đến quán và gặp lại anh ở đó. Buổi đầu tiên ngồi với anh đã thấy hai đứa nói chuyện khá hợp dù anh hơn tôi đến 5 tuổi. Điều làm tôi bất ngờ hơn nữa là anh đã thú nhận anh vừa mới ly hôn, tôi thì vừa mới ra trường đi làm nên cũng chưa yêu đương gì cả.
Sau hôm ấy chúng tôi có vài lần cà phê nữa anh cũng bộc bạch về hoàn cảnh của gia đình mình. (Ảnh minh họa)
Sau hôm ấy chúng tôi có vài lần cà phê nữa anh cũng bộc bạch về hoàn cảnh của gia đình mình. Tôi được biết, vợ cũ của anh là đồng nghiệp cơ quan cũ với anh, họ chia tay nhau vì lý do chị vợ không muốn tiếp tục về sống cùng nhà với mẹ anh.Tôi nghe thấy chuyện khó tin nhưng một lần qua n hà anh chơi, chị gái mẹ anh nói đúng là như vậy.
Bác ấy còn nói rằng vợ cũ của anh sinh con xong chưa đầy tháng thì bị trầm cảm, nhà mẹ đẻ phải đưa đi chữa bệnh, để con cho bà nội chăm. Bệnh khỏi, đi làm trở lại nhưng lại không về với chồng con mà để hai bố con tự xoay sở với nhau. Dạo mẹ chồng ốm liệt giường chị cũng chẳng về thăm lấy một lần, khi bà qua đời chị ấy cũng lấy lý do sức khỏe không đảm bảo để từ chối về. Anh chán nản nói nếu vợ không muốn về thì ly hôn, anh nhận nuôi con và chị đã đồng ý.
Video đang HOT
Một mình anh vừa chăm sóc, đưa đón con đi học cũng vất vả nên tôi thường xuyên đón cháu hộ anh. Cứ thế tình cảm của chúng tôi lớn dần. 2 năm quen và yêu nhau, anh ngỏ lời cầu hôn và tôi đã gật đầu. Nhưng từ khi chúng tôi thông báo cưới, vợ cũ của anh và cả anh lại có những hành động khiến tôi phải suy nghĩ.
Đột nhiên chị ấy hay đến thăm bố con anh hơn. Lần nào tới chơi tôi cũng gặp, trong khi trước kia một, hai tháng mới thấy chị ấy qua 1 lần. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản có lẽ chị ấy sợ sau khi chúng tôi kết hôn, đến thăm con bất tiện nên giờ đến nhiều để gắn bó tình cảm. Nhưng cháu bé chẳng bám mẹ, thậm chí là không tình cảm với chị ấy nên chị thường tỏ ra khó chịu mỗi khi tôi có mặt.
Rồi có lần tôi đã hẹn trước với anh là đến chơi. Nhưng khi bước tới cửa thấy vợ cũ của anh đang nấu nướng còn con trai ngồi chơi đồ chơi với bố. Nhìn thấy cảnh đó, tôi không khỏi chạnh lòng bởi họ như một gia đình hạnh phúc vậy. Tôi lặng lẽ quay ra, chị ấy rõ ràng nhìn thấy tôi nhưng vẫn cố tình làm lơ, tôi hiểu chị đang “dở trò” thực sự.
Cách đây một tuần, con trai bị sốt trong khi anh đi công tác 2 ngày. Anh nhờ tôi tối qua chăm cháu giúp. Thương cháu, tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc, trông nom cháu cả ngày. Buổi chiều ấy chị cũng qua, nói đưa cháu ra ngoài chơi trong khi trời lạnh gió to mà thằng bé lại ho và sốt. Tôi không đồng ý nhưng chị vẫn cố tình lôi đi.
Tôi không đồng ý nhưng chị vẫn cố tình lôi đi. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ cũ của anh có lời qua tiếng lại, tôi bảo chị muốn đưa cháu đi thì gọi điện hỏi ý kiến anh đã. Chị không gọi mà bảo chị là mẹ đẻ nên chị có quyền. Khi tôi và chị đang giằng co cháu bé thì anh về. Vừa nhìn thấy anh, chị khóc lóc ầm ĩ nói tôi ngáng trở không cho gặp con. Anh hất mạnh tay tôi, quát tháo nói tôi im lặng, đừng có quá quắt.
Hôm đó khi chị về rồi, anh nói tôi không được ích kỷ, dù sao cũng là con chị đẻ ra, chị có quyền. Tôi thanh minh thì anh chẳng nghe mà còn lớn tiếng yêu cầu, dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng không được đụng đến chị, dù chỉ bằng câu nói.
Lời nói của anh khiến tôi hiểu, chị ta có một vị trí quan trọng đối với anh. Thế còn tôi là gì? Từ hôm đó tới nay đã 3 hôm, tôi và anh không nói chuyện với nhau, chỉ cón con anh lấy máy của bố gọi điện cho tôi bảo cháu nhớ cô lắm. Tôi muốn suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định tiến tới hôn nhân với anh. Sợ rằng vội vàng quyết định rồi tôi sẽ phải hối hận.
Theo Một Thế Giới
Vợ ơi 'hồn nhiên' đến bao giờ?
Mỗi lần đi shopping là tôi để ý cô ấy mua sắm rất nhiều quần áo, sau đó có những cái quần áo chỉ được mang ra mặc để "soi gương" rồi lại treo vào tủ để đấy.
Mỗi lần đi shopping là tôi để ý cô ấy mua sắm rất nhiều quần áo, có điều, sau đó có những cái quần áo dùng đến, có những cái thì không dùng đến, hoặc chỉ mang ra mặc để "soi gương" rồi lại treo vào tủ để đấy...
Tôi không phải là một người đàn ông keo kiệt, "đo lọ nước mắm, ngắm củ dưa hành". Nhưng đồng tiền làm ra không dễ dàng gì, nên với tôi chi tiêu phải hợp lý, đúng mục đích. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng vợ tôi chưa bao giờ ý thức được điều đơn giản đó.
Với cô ấy, shopping không chỉ là một thú vui giúp cô ấy vui lên trong lúc buồn, mà còn giúp cô ấy vui gấp 5-10 lần trong lúc vui.
Vì thế, lúc vui cô ấy cũng đi shopping, buồn cô ấy cũng đi shopping. Mỗi lần đi shopping là tôi để ý cô ấy mua sắm rất nhiều quần áo, có điều, sau đó có những cái quần áo dùng đến, có những cái thì không dùng đến, hoặc chỉ mang ra mặc để "soi gương" rồi lại treo vào tủ để đấy.
(Ảnh minh họa)
Được một thời gian lâu lâu, cô ấy lại dọn tủ và mang về quê cho anh, chị em ở dưới quê mặc. Hoặc cho họ làm khăn lau nhà, vì có những quần áo cô ấy mua, ở quê mặc được. Còn có những quần áo cô ấy mua về, ở quê người ta không mặc được, vì không thấy phù hợp.
Mà có phải rẻ đâu, vợ tôi "con nhà lính, lại tính nhà quan". Làm nhân viên văn phòng nên thu nhập thì chỉ được 3 triệu đồng một tháng, nhưng cô ấy không tiếc tay đi mua sắm những bộ quần áo có giá đến hàng triệu đồng, rồi về lại bỏ đi. Mà tiền đấy ở đâu ra, toàn là lấy từ ví của chồng, mồ hôi nước mắt của chồng.
Tiền mình làm ra, tiêu không được tiêu, tôi tiếc tiền, tiếc của, nên thi thoảng tôi có góp ý vợ là lần sau đi mua đồ thì lựa cẩn thận cho đỡ phí, chứ có những cái quấn cái áo bỏ ra hàng triệu đồng mà chỉ mặc 1-2 lần, thậm chí còn không mặc đến, đem cho người ta cũng không dùng được, lại làm khăn lau nhà thì phí đi,... Ấy thế nhưng động nói thế là vợ tôi lại nghĩ là tôi tiếc tiền, keo kiệt nên không muốn để vợ đi mua sắm quần áo nhiều.
Thế là lại khóc lóc, than vãn chồng không yêu, không thương vợ. Rồi hồi yêu thì thế, chiều chuộng, muốn cái gì cũng mua cho cái ấy, bây giờ cưới được rồi, lại thay đổi 180 độ. Ân hận quá, biết thế này tôi không thèm lấy anh,...
Thế là lại dọa dẫm đòi ly dị, ôm con đi, và hai vợ chồng lại "chiến tranh lạnh" đến cả tuần. Tôi hỏi gì cũng không nói, điện thoại cũng nghe, mặt cứ sưng sỉa, không khí gia đình như có đám ma. Chỉ đến khi, cô ấy cần tiền đi shopping, thì lúc ấy mới chịu làm lành với chồng.
Tôi đã quá mệt mỏi về cái tính trẻ con của vợ. Mà khổ nỗi, đâu còn trẻ trung gì nữa đâu, năm nay cô ấy đã hơn 30 tuổi đầu rồi. Cưới nhau cũng được 6 năm nay rồi, vậy mà cô ấy chẳng biết lo lắng gì cả, cứ có tiền là chỉ lo đi mua sắm quần áo, son phấn, ăn diện.
Nhiều lúc tôi nghĩ, không biết người đàn bà của tôi còn "hồn nhiên" như vậy đến bao giờ nữa đây. Tôi phải làm gì để "trị" được cái tính trẻ con của vợ đây. Xin các anh, chị tư vấn cho tôi.
Theo Nguoiduatin
Bị tình trẻ lừa trắng tay, chồng quỳ lạy khóc lóc xin được quay về Anh khóc lóc hối hận vì đã quá đam mê nhân tình trẻ, khiến dính phải một màn kịch lừa đảo mà cô ta là nhân vật chính, cô ta đã cấu kết với bọn bảo kê lột sạch tiền bạc của anh và đuổi anh ra khỏi căn nhà anh đã bỏ tiền ra thuê để ở cùng cô ta như xua...