Thay vì lo lắng thiên thạch lao vào Trái Đất, hãy ăn cơm trước đã
Dù chúng ta có sai lầm và lỡ gây ra hậu quả gì thì cũng chẳng còn cách nào khác là tìm cách giải quyết chúng, thay vì ngồi một chỗ và tự trách cứ bản thân.
Cách đây 2,5 triệu năm, một thứ được gọi là thiên thạch cách chúng ta một trăm triệu dặm, có đường kính khoảng một dặm rưỡi, nặng 10 tỷ tấn, bay với vận tốc của âm thanh, đã rạch ngang bầu khí quyển, lao vào Trái Đất tạo thành lỗ sâu 3 dặm và rộng 20 dặm.
Đó là vụ va chạm Manson lớn nhất từng xảy ra trên lục địa. Một vụ va chạm như thế cứ trung bình xảy ra 1 triệu năm một lần.
Nhưng thay vì thế, chúng ta lại rơi vào bẫy-lo-lắng khi đứng trước vô vàn những chuyện khác trong đời sống này. Ảnh: Intagram.
Những thảm họa như thế có thể xảy ra bất thình lình ngay trên bầu trời tươi sáng này vào bất cứ thời điểm nào, không dự báo trước và cũng chẳng có sự chuẩn bị nào đủ kịp thời.
Có lẽ nhiều người trong chúng ta đọc được đâu đó trong một cuốn sách những điều này. Một số ít người còn biết nhiều hơn thế về những nguy cơ như thế này. Chúng ta đang sống trên một hành tinh, ở đó nguy hiểm rình rập mỗi phút mỗi giây.
Chẳng có chuyện thiên thạch, sao chổi hay mấy tiểu hành tinh thích đi lạc kia thì mỗi ngày bước ra đường, chúng ta cũng chịu đủ nguy cơ rồi.
May mắn làm sao, đa phần trong chúng ta đủ khôn ngoan để “bơ đi mà sống”. Tất nhiên không dại gì ngồi lo lắng đến mức điên loạn chuyện bất thình lình một thiên thạch nào đó từ vũ trụ đâm sầm vào chúng ta.
Nhưng thay vì thế, chúng ta lại rơi vào bẫy-lo-lắng khi đứng trước vô vàn những chuyện khác trong đời sống này. Xét về bản chất thì những chuyện đó cũng chẳng khác gì chuyện thiên thạch. Nghĩa là hoàn toàn không lường trước được, bất thình lình, hoặc dù gì cũng xảy ra rồi, có lo lắng cũng vậy thôi.
Video đang HOT
Cũng không khó để nhận ra những biểu hiện của sự lo lắng, bồn chồn ấy. Nhưng lạ kì thay, chẳng mấy ai trong chúng ta nhận ra nguyên nhân thực sự đằng sau chúng.
Đáng nhẽ vào lúc làm việc A, chúng ta chỉ chú mục vào việc A thôi, giờ làm việc B thì hãy nghĩ việc B… Thế nhưng, lúc làm việc A thì ta nghĩ việc B, lúc làm việc B lại nghĩ việc C…
Đó là lý do vì sao chúng ta luôn cảm thấy mình vừa bận rộn tối mặt tối mũi, lại vừa trật nhịp với đời sống. Chúng ta trượt trên bề mặt của các sự kiện, trôi trên dòng thời gian tưởng tượng và thường xuyên cảm thấy mình không ăn nhập với bất kì ai, bất kì việc gì. Chúng ta tô vẽ điều đó thành nỗi cô đơn, đổ lỗi cho việc mình không thể may mắn tìm được một việc làm phù hợp với bản thân.
“Cách để vượt qua sự lo âu về những điều không dễ chịu là đi xuyên qua nó”. Ảnh: Pinterest.
Thực ra, chúng ta nên thành thật hơn, bởi ta đâu có chú tâm vào việc mình đang làm. Cứ mải lo lắng những chuyện ngày mai, ngày kia, thậm chí cho nhiều chục năm sau nữa… Đầu óc chúng ta gần như luôn là một thứ tạp phế lù những lo lắng. Chúng ta tưởng vậy là rất bình thường chỉ bởi chúng ta chưa đến lúc phát điên.
Một người bạn của tôi, mỗi khi bắt đầu làm việc gì đều lo lắng rằng liệu chuyện có đạt được thành tựu hay không. Cô cũng thường xuyên rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân: Nếu đã bỏ công sức, tiền bạc mà không làm được thì sao?
Bởi cứ thường xuyên “nếu” như thế, nên cho đến giờ cô vẫn sống nhờ nhạt qua ngày đoạn tháng và không thực sự dám nỗ lực hết mình vì một điều gì. Kết quả là lo lắng mỗi ngày một đầy lên, thành tựu lại chẳng thấy đâu.
Tôi thường xuyên tự nhủ: Có những điều dù thế nào cũng phải xắn tay làm ngay lúc này, kể cả là giải quyết một sự không may, một điều xui xẻo đã xảy đến. Dù chúng ta có sai lầm và lỡ gây ra hậu quả gì thì cũng chẳng còn cách nào khác là tìm cách giải quyết chúng, thay vì ngồi một chỗ và tự trách cứ bản thân.
“Cách để vượt qua sự lo âu về những điều không dễ chịu là đi xuyên qua nó”, Daniel Rutley – một nhà tâm lí trị liệu – đã nói như vậy.
Bởi thế, ngay lúc này, nếu bụng bạn đang sôi réo, thì chẳng còn việc gì quan trọng đáng làm hơn là ngay lập tức đi nấu một bữa cơm. Giải quyết cái bụng đói trước đã, dù sao thiên thạch cũng chưa lao vào Trái Đất lúc này.
Dù rất yêu chồng nhưng vợ luôn tìm cách lảng tránh chuyện có con và sự thật không ai ngờ tới
Dù vẫn rất yêu Sơn nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hòa không thể thay đổi được quá khứ và việc mình đã lừa dối chồng trong suốt quãng thời gian qua.
Hòa biết chồng sẽ sốc nhưng cô cần phải làm như vậy để giải thoát cho anh và cũng là đang giải thoát cho chính bản thân cô khỏi mặc cảm tội lỗi.
Sơn và Hòa cùng là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập và lập nghiệp. Sơn thông minh, tài giỏi, sớm có một công việc ổn định với mức thu nhập cao. Còn Hòa xinh xắn, dịu dàng. Cô cũng là mẫu người phụ nữ được nhiều chàng trai theo đuổi.
Hai người quen biết và yêu nhau được gần một năm thì tiến tới hôn nhân. Sau khi cưới, Hòa nói muốn có khoảng thời gian vợ chồng son nên tạm thời thực hiện kế hoạch vài tháng, chưa sinh em bé vội.
Dĩ nhiên, Sơn ủng hộ vợ. Anh cũng không muốn hai vợ chồng mới cưới đã bập ngay vào con cái, bỉm sữa. Vì vậy, cặp đôi trẻ thoải mái tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc, đưa nhau đi ăn, đi chơi như hồi mới yêu.
Vợ đau khổ khi phải che giấu bí mật trong quá khứ. Ảnh minh họa
Gần một năm sau ngày cưới, Sơn bắt đầu thủ thỉ với vợ về việc muốn có con cho vui cửa vui nhà. Sơn còn hí hứng nghĩ đến chuyện sẽ sinh mấy đứa rồi đặt tên như thế nào cho thật ý nghĩa.
Thế nhưng, trái với sự háo hức của Sơn, Hòa luôn tìm cách lảng tránh mỗi khi chồng đề cập đến chuyện sinh con. Cô nói chưa sẵn sàng để làm mẹ và muốn chồng cho thêm thời gian chuẩn bị tâm lý.
Sơn là người hiểu chuyện nên anh tôn trọng quyết định của vợ. Anh không gượng ép hay thúc giục gây áp lực đối với Hòa. Ngược lại, chính anh là người phải đứng ra bênh vực, bảo vệ Hòa mỗi khi bố mẹ anh nhắc chuyện con cái của hai vợ chồng.
Nhưng rồi, đã 2 năm trôi qua, Sơn vẫn chưa nhận được cái gật đầu của vợ. Căn nhà khang trang nhưng thiếu vắng tiếng trẻ thơ. Sơn chạnh lòng mỗi lần thấy các ông bố, bà mẹ dắt con đi công viên chơi. Anh thèm cảm giác được bế nựng con, được chơi với con, được nghe tiếng con bi bô tập nói rồi gọi bố ơi. Dù buồn nhưng Sơn không nói ra vì anh không muốn Hòa phải suy nghĩ.
Dĩ nhiên, Hòa biết chồng buồn. Nhưng trong sâu thẳm tâm can cô, cô còn buồn hơn chồng gấp trăm gấp ngàn lần kể từ cái ngày biết tin định mệnh ấy. Cô bị vô sinh.
2 năm trước, thời điểm Sơn đề cập đến chuyện sinh con, Hòa đã đi khám. Ban đầu, cô chỉ muốn đi khám sức khỏe tổng thể để chuẩn bị cho việc mang thai và sinh nở. Thế nhưng, khi nghe bác sĩ nói cô không thể có con được nữa do di chứng của những lần phá thai trước, Hòa đã ngã quỵ.
Ký ức đau đớn của nhiều năm về trước lại hiển hiện trong tâm trí cô. Ngày còn là sinh viên, do thiếu kiến thức, Hòa đã từng có thai 2 lần với mối tình đầu và cũng là bạn học cùng lớp. Nhưng cả hai lần, đứa trẻ đều không được ra đời.
Ngày ấy, vì sợ mọi người phát hiện nên Hòa lén lút đến phòng khám tư để thực hiện thủ thuật bỏ thai. Cả lần đầu và lần sau, cô không kiêng khem được gì. Tuy nhiên, điều đau khổ hơn là sau khi Hòa phá thai không lâu, cậu bạn trai đã công khai tình mới. Khi ấy, Hòa mới nhận ra mình dại dột yêu phải một tên sở khanh và mối tình đầu của Hòa kết thúc trong nước mắt.
Khi quen Sơn, Hòa cũng mặc cảm nhưng sự ấm áp của Sơn đã khiến cô rung động. Cô luôn mong, quá khứ lùi xa để cô bắt đầu một cuộc sống mới vui vẻ, hạnh phúc bên chồng. Thế nhưng, số phận nghiệt ngã, hậu quả trong quá khứ đang hiện hữu ở thực tại và Hòa biết, mình đang phải trả giá.
Ngày biết tin mình không thể có con, Hòa đã muốn nói với Sơn để anh sớm tìm một người vợ khác, thay cô sinh cho anh những đứa con như anh hằng mong ước. Nhưng cô đã không làm được. Sơn là một người chồng tốt, luôn quan tâm, lo lắng cho vợ. Cô đã quá yêu anh, cô thực sự sợ mất anh, sợ phải xa rời tổ ấm mà hai người đã dày công vun đắp.
Suốt thời gian qua, Hòa đã cố che giấu, cố lảng tránh chuyện sinh con để được bên Sơn lâu hơn. Dù mọi chuyện chưa vỡ lở nhưng Hòa luôn sống trong dằn vặt, đau khổ và cảm giác tội lỗi. Cô không biết phải đối diện như thế nào với chồng nếu một ngày Sơn biết toàn bộ sự thật về quá khứ của cô và sự dối trá mà cô đã lừa gạt anh trong 2 năm vừa qua.
Nhiều khi Hòa nghĩ, giá như cô biết mình không thể có con sớm hơn thì cô sẽ không đến với anh, không gieo cho anh hy vọng về ngôi nhà và những đứa trẻ để rồi lại làm tổn thương anh.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Hòa quyết định chấm dứt mọi chuyện. Ngày Sơn báo đi công tác ở Đà Nẵng, Hòa gạt nước mắt thu dọn quần áo ra khỏi nhà. Cô để lại một bức thư thú nhận toàn bộ mọi chuyện kèm lá đơn ly hôn.
Dù vẫn rất yêu Sơn nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hòa không thể thay đổi được quá khứ và việc mình đã lừa dối chồng trong suốt quãng thời gian qua. Hòa biết chồng sẽ sốc nhưng cô cần phải làm như vậy để giải thoát cho anh và cũng là đang giải thoát cho chính bản thân cô khỏi mặc cảm tội lỗi.
Ý nghĩa truyện ngụ ngôn ngắn Con nai và bác thợ săn Bài học từ truyện ngụ ngôn Con nai và bác thợ săn là cần phải tin vào chính mình để biến những điểm yếu thành điểm mạnh đúng lúc, đúng chỗ. Truyện ngụ ngôn Con nai và bác thợ săn: Trong một khu rừng nọ, có một con nai đang uống nước suối và ngắm nhìn bộ gạc trên đầu. Sau đó, con...