Thấy tôi, họ tái mặt vơ vội quần áo rồi một người bỏ chạy
Thây tôi, măt ho không con giot mau, cô bạn từ thời niên thiếu vơ vôi quân ao chay ra ngoai, con tôi khuyu ngay tai đo…
Tôi và nó lớn lên ở một làng quê yên bình. Từ bé 2 đứa đã thân nhau như 2 chị em. Đến tuổi đi học thật may mắn 2 đứa được học chung lớp, lúc đầu nó học giỏi hơn tôi, được bạn bè và thầy cô quý mến. Mỗi khi tổng kết năm học, tôi tủi thân và xấu hổ vô cùng. Nó được nhận danh hiệu học sinh xuất sắc, còn tôi chỉ học lực trung bình kha.
Đến cấp 2, tôi bắt đầu chú ý đến việc học nhiều hơn, từ một học sinh có học lực trung bình, tôi đã vươn lên thành học sinh giỏi. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng tôi càng học giỏi thì nó lại tỏ ra tức tối với tôi. No chia be keo phai, thây tôi no vơ như không thây. Lúc đó tôi buồn lắm, nhưng chỉ nghĩ nó trẻ con mà thôi.
Lên cấp 3, bọn tôi cũng trưởng thành hơn. Chúng tôi lại chơi thân với nhau. Nhưng tôi luôn cảm thấy nó có điều gì đó giấu giếm tôi. Rồi vào đại học, mỗi đứa theo học một trường nên không hay gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm nó. Về quê vẫn gặp nó vài lần.
Ra trương, tôi may mắn lây đươc ngươi chồng yêu thương, chiều chuộng. Còn nó, chồng cờ bạc, nợ nần chồng chất. Thây hoan canh bạn như vây, tôi rât thương xot, rất nhiều lần tôi rủ nó đi chơi nói chuyện cho khuây khoả. Tôi cũng có ý giúp đỡ nếu nó cần, nhưng nó cô y lang tranh.
Rồi một hôm, nó gọi điện hẹn gặp tôi, nhờ tôi cho mượn 1 số tiền để mở cửa hàng. Mặc dù tôi biết đó là số tiền rất lớn, nhưng vì tình nghĩa bạn bè, tôi đã dôc hêt tiên đê danh tư khi đi lam đên giơ cho no vay mà không cam kêt giây tơ. Cầm tiền mà mắt nó đỏ hoe, nói biết ơn tôi, cả đời không quên. Tôi cũng chỉ mong nó sẽ thành công. Tôi se nghi no vân la ban tôt nêu không co chuyên xay ra.
Video đang HOT
Môt lân tôi tơi cơ quan lam đên nưa buôi, tôi mơi nhơ ra quên tâm giây tơ quan trong cân sêp ky ơ nha. Đến buổi trưa, tranh thủ lúc mọi người ăn trưa, tôi phi xe về nhà lấy gấp. Vưa vê tơi nha, tôi ngac nhiên canh công thi vân khoa, nhưng cưa nha thi he mơ, ma chông tôi hôm nay cung đi lam.
Tim tôi đâp liên hôi vi sơ, luc đo tôi chi nghi nha co trôm, sợ rằng trộm đã khua khoắng sạch mọi thứ. Tôi mở cửa rồi vội vàng chạy vào nhà, định lên thẳng phòng ngủ để kiểm tra két. Nhưng vừa tới gần cánh cửa, tôi đã nghe thấy một giọng nữ cười khúc khích, kèm theo là lời trêu đùa cợt nhả của chồng tôi: “Anh nhơ em qua, đa bao la thương xuyên tơi vơi anh ma toàn thất hẹn, lân sau như vây la anh phat đây”.
Tôi như bi điên giât đinh đâu, tay chân giân run lây bây, nhưng vân cô trân tinh đê băt qua tang. Tiêng ngươi phu nư noi trong tiêng thơ: “Còn phải tùy lúc lão chồng em vắng nhà chứ. Gần đây lão ấy lúc nào cũng canh vợ như canh trộm vậy”. Sau đo tiêng chông tôi dô danh, tiêng ho hôn nhau va… Không chiu nôi nưa, tôi mơ cưa xông vao, trươc măt tôi la canh tương hai ngươi bọn họ đang quân lây nhau. Điều khiến tôi choáng váng nhất chính là kẻ vụng trộm với chồng tôi không ai khác mà đó chính là cô bạn từ thời niên thiếu. Trông thấy tôi cô ta vơ vôi quân ao chay ra ngoai, con tôi khuyu ngay tai đo…
Chông tôi ra sưc xin lôi, noi răng bi cô ây quyên ru, rôi hai ngươi ho mơi co quan hê thân thiêt đươc thang nay thôi… Nhưng tai tôi u đăc, tim tôi như ai đo đong băng không thể tin những lời anh nói.
Trân tinh lai sau lần bắt quả tang đó, tôi nghi viêc tôi cân lam la viêt giây ly hôn, rôi đên tim cô bạn kia đoi hêt nơ, sau đo tuyên bô không la ban be gi nưa.
Nhưng môt lân nưa, no lai cho tôi môt gao nươc lanh: “Mày đừng có vu oan, tao không nợ nần gì mày hết. Mày có bằng chứng không? Mày tưởng mày giỏi à, suy cho cùng mày cũng vẫn còn ngu lắm, đên chông cung không biêt giư… Mày vui vẻ mấy năm thế là được rồi, giờ thì mày cút khỏi nhà tao. May cho mày là tao chưa kịp làm chồng mày khuynh gia bại sản”.
Tôi giận tím tái cả mặt, lao vào định đánh nó nhưng nó đã xô được tôi ra cửa rồi đóng chặt lại. Tôi giận ứa nước mắt, vừa khóc vừa về nhà mày trong lòng trống rỗng.
Chuyên xay ra đa môt tuân, tôi vân không thê nao xoa đi ân tương hai ngươi thân nhât đa phan bôi tôi. Chông tôi cô lam lanh, anh keo ca ban be va gia đinh khuyên giai lam hoa, nhưng hiên tai đang khủng hoảng vô cùng. Tôi muốn bỏ trốn đến một nơi nào đó để không ai biết, đê quên nhưng nôi đau ma chông va ban tôi đem lai, long tôi đang rôi bơi, không biêt phai quyêt đinh thê nao đê đươc thanh than?
Theo tri thuc tre
Tôi tái mặt, bỏ chạy khỏi nhà chồng tương lai khi nhìn thấy....
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của mẹ. Tôi có cha, nhưng cha tôi đã bỏ xứ đi từ lâu vì hoàn cảnh nghèo khó mà không quay lại. Một mình mẹ đã vất vả nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Tôi đỗ đại học trở thành niềm tự hào lớn của mẹ. Đi đâu, mẹ cũng hãnh diện khoe về tôi. Trọ học xa nhà nhưng tháng nào tôi cũng cố gắng thu xếp về thăm mẹ hai lần. Rồi biến cố bất ngờ ập đến khi tôi bước vào năm thứ hai đại học.
Mẹ bệnh nặng nhưng cố giấu vì sợ tốn tiền chưa bệnh, đến lúc phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa. Nỗi đau mất mẹ đến với tôi quá đột ngột. Trước khi mẹ mất đã cho tôi xem bức ảnh đó và nói với tôi dựa vào nó để nhận cha vì nó là vật vô cùng đặc biệt, chỉ cha tôi có mà thôi. Chỉ được đến đó, mẹ rời xa tôi mãi mãi. Di nguyện của mẹ chính là muốn tôi học xong đại học, không được bỏ ngang. Vì vậy, tôi cố nén đau thương vào trong để tiếp tục công việc học tập. Vừa làm vừa học, tôi quyết không để mẹ phải thất vọng.
Ra trường, với tấm bằng loại ưu trong tay, tôi được nhận vào làm ở một công ty liên doanh. 3 năm, đã 3 năm trôi qua kể từ ngày mẹ mất, nỗi đau với tôi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Công việc của tôi cho thu nhập rất khá. Nhiều đêm nghĩ đến mẹ, nước mắt tôi lại không ngừng rơi. Đến lúc tôi có thể báo hiếu mẹ thì mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Ông trời, thật quá bất công với mẹ con tôi rồi.
Đi làm được hơn một năm thì tôi quen Quang. Quang là trưởng phòng kinh doanh của công ty đối tác với công ty tôi. Chúng tôi biết nhau trong một buổi tiệc giao lưu giữa hai công ty. Tôi không hề biết là Quang đã để ý đến mình từ hôm đó. Nói thật, hoàn cảnh của tôi khiến tôi tự ti vô cùng nên chẳng dám mở lòng với ai. Vậy mà chẳng hiểu từ đâu, Quang biết, Quang tìm đến với tôi, không vồ vập, vội vã mà nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sau 5 tháng, tôi cũng chính thức đón nhận tình cảm của Quang. Mặc dù có khá nhiều điều tiếng dị nghị vì tôi lớn hơn Quang gần hai tuổi nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau là chân thành nên tuổi tác đã không còn quan trọng. Biết tôi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, Quang luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực. Ở bên Quang, tôi thực sự cảm thấy ấm áp, được cảm thông, chia sẻ. Nhìn chúng tôi đi cùng nhau, có nhiều người không biết còn ngỡ chúng tôi là hai anh em ruột. Bởi xét về ngoại hình, chúng tôi có khá nhiều điểm giống nhau. Quang luôn cười và nói đó là duyên phận. Tôi cũng từng tâm sự với Quang về cha mình. Quang nói, Quang sẽ giúp tôi tìm cha.
Vào một ngày nọ, Quang ngỏ lời cầu hôn với tôi và muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ vì bố mẹ Quang rất muốn gặp tôi. Ban đầu tôi còn ngại ngùng vì lo sợ bố mẹ Quang sẽ không chấp nhận thân thế và tuổi tác của tôi. Nhưng sự động viên của Quang đã giúp tôi thêm vững tâm. Tôi đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho ngày ra mắt hôm đó. Chỉ không ngờ...
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất. Tôi đã ước mình nhìn nhầm nhưng không, chiếc vòng ấy là kỉ vật mà có chết, hình ảnh nó cũng không thể phai mờ trong tâm trí tôi bởi nó là vật duy nhất giúp tôi nhận cha. Hơn nữa, mẹ đã khẳng định chắc chắn rằng chỉ cha tôi mới có nó.
Mắt tôi mờ đi nhanh chóng, chuyện gì đang xảy ra thế này, tôi đã yêu chính em trai của mình đấy ư. Mặt tôi tái đi nhanh chóng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi bỏ chạy khỏi nhà Quang với hai hàng nước mắt lăn dài, mặc cho Quang ra sức gọi tên tôi. Đến khi kiệt sức, tôi quỳ gục xuống mà khóc nức nở vì đau đớn. Tạo hóa có nhất thiết phải nghiệt ngã với tôi như thế không?
Theo Một Thế Giới
Nhìn chiếc vòng trên cổ bố chồng tương lai, tôi tái mặt, bỏ chạy với hai hàng nước mắt Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất. Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bao...