Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học tôi quát lớn để rồi lặng người
Con nói mình không ăn trộm thế sao ngày nào cô cũng thấy con mang túi đen cứ rình mò trước cửa lớp thế này hả? Có phải con lảng vảng rồi ăn trộm đồ của các bạn ở đây không, đã vậy thấy cô con còn cố tình bỏ chạy…
ảnh minh họa
Giữa xã hội xô bồ, có bao giờ bạn bắt gặp một cảnh tượng nào đó khiến bạn ám ảnh…nó đeo đuổi bạn trong cuộc sống của mình, hay ngay trong lòng thành phố hiện đại nhộn nhịp đã bao giờ bạn thấy một mảnh đời bất hạnh nào đó. Dẫu biết trong cuộc sống sự chênh lệch giữa cái nghèo và cái giàu không bao giờ tránh khỏi. Thế nhưng chắc hẳn đâu đó…ta bắt gặp, ta cảm thấy chạnh lòng nhưng nhiều khi chỉ biết thở dài. Với tôi câu chuyện đó…một câu chuyện về cậu bé nghèo mà mãi đến sau này tôi mới biết cậu tên là Danh…Nguyễn Công Danh, chính cậu bé mới chỉ có 5 tuổi đã khiến suy nghĩ và con người của một người trưởng thành tuổi như tôi thay đổi hoàn toàn.
Sau khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu tôi được phân về giảng dạy một trường tiểu học có tiếng trong thành phố, khỏi phải nói lúc đó tôi sung sướng đến như nào. Vì ở xã hội này kiếm được một công việc ổn định không phải ai cũng làm được, hơn nữa tôi lại may mắn được về làm việc một ngôi trường nổi tiếng nên tôi rất vui mừng.
Ngày đầu đến nhận lớp tôi hứng khởi gặp các em học sinh của mình, chắc sẽ không có gì đáng nói nếu như buổi dạy đầu tiên lúc đó tôi vô tình bắt gặp thấy một bóng cậu bé dáng người nhỏ nhắn đứng khép nép nhìn mình qua khe cửa sổ lớp học. Lúc đó tôi chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều vì giữa một ngôi trường rộng lớn thì việc có học sinh đi qua chẳng có gì là bất thường và chắc cậu bé kia là một học sinh trong trường lười học nên trốn đi la cà. Vậy nhưng điều khiến tôi cảm thấy vừa tò mò vừa bực tức đó là không chỉ một lần cậu bé xuất hiện trước lớp học của mình mà tuần nào cũng thấy cậu bé xuất hiện đúng khung giờ ấy..và chắc chắn đứa bé đó là cùng một người.
Vẫn suy nghĩ cậu bé kia là học sinh trường vì nếu không phải thì bảo vệ đã đi kiểm tra, với tư cách là một cô giáo tôi có trách nhiệm bảo ban các học sinh chính vì thế mà tôi định bước ra hỏi cậu là học sinh lớp nào. Vậy nhưng cả mấy lần định bước ra thì vừa thấy tôi cậu bé đã bỏ chạy thục mạng. Trước khi cậu bé chạy khuất khỏi tầm nhìn tôi vẫn thấy rất rõ cậu bé đi chân đất, tay cầm một túi bao đen và bộ quần áo rách rưới….vì những hành động bỏ chạy đáng nghi của cậu bé nên lúc đó tôi cho rằng đứa trẻ ấy là ăn trộm chứ không tốt đẹp gì. Chứ không thể nào là học sinh của trường này được vì dù sao ngôi trường này nổi tiếng toàn con nhà giàu mới đủ tiền vào học thế nên tôi hạ quyết tâm lần sau phải tóm được đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà đã hư hỏng đi ăn cắp…
Buổi học hôm đó tất nhiên đứa bé kia lại xuất hiện, tôi cố tình như không nhìn thấy nó rồi nhanh như chớp lao ra và túm lấy tay nó. Đang định quát mặt một trận rồi đuổi đi thì ai dè nó run rồi nói…
- Con xin cô đừng bắt con đến chỗ mấy chú công an, con không phải là đứa ăn trộm đâu.
Chưa kịp nói câu gì mà cậu bé đã hốt hoảng như vậy nên tôi dịu dàng kéo nó ngồi xuống bên cạnh mình…
- Con nói mình không ăn trộm thế sao ngày nào cô cũng thấy con mang túi đen cứ rình mò trước cửa lớp thế này hả? Có phải con lảng vảng rồi ăn trộm đồ của các bạn ở đây không, đã vậy thấy cô con còn cố tình bỏ chạy…
Video đang HOT
- Con không phải là đứa trẻ ăn trộm thật mà, túi bóng đen này là vỏ chai nhựa con nhặt để bán lấy tiền. Còn việc con bỏ chạy….là vì con sợ cô mách chú bảo vệ đuổi con ra khỏi trường.
Vừa nói đứa trẻ ấy vừa mở túi bóng đen ra cho tôi kiểm tra để chứng mình rằng nó nói đúng, nhìn khuôn mặt non nớt của nó khiến tôi vẫn cảm thấy tò mò…
- Con không phải ăn trộm thế sao con không đến trường đi học mà lại đi nhặt ve chai. Con có phải học sinh trường này không?
- Thưa cô, con không ạ.
- Con không phải trường này vậy con vào đây bằng cách nào. Chú bảo vệ cho con vào sao?
- Con chui qua cổng phụ phía sau trường để vào đây…vì thường xuyên đi nhặt ve chai nên con biết. Xin cô đừng nói với chú bảo vệ nếu không con sẽ bị đánh chết mất.
- Thôi được rồi cô sẽ không nói. Nhưng đổi lại con phải nói thật cho cô…con vào đây để làm gì. Tại sao cứ đứng nấp trước cửa sổ của lớp học…
- Vì…vì con muốn đi học.
- Nếu muốn đi học thì con phải nói với bố mẹ chứ?
- Con xin rồi….Nhưng mẹ nói cả ngày nhặt ve chai nên sẽ không đủ tiền cho con đi học. Nhà con nghèo lắm…cô cho con ngồi ngoài cửa nghe cô giảng được không, con hứa sẽ không ăn trộm bất cứ một thứ gì cả. Hàng ngày đi nhặt ve chai mẹ vẫn dạy con viết bảng chữ cái…nên con sẽ chăm chỉ…
Câu nói ngây ngô của đứa trẻ với ánh mắt đượm buồn của nó ám ảnh khiến tôi lặng người như muốn quỵ ngã chỉ biết giây phút đó tôi đẫm lệ vì không dám tin một đứa trẻ mới chỉ có 5 tuổi đã biết suy nghĩ như vậy…Ngày hôm đó tôi cho lớp tan học sớm rồi bí mật đi theo cậu bé. Quả thật đúng như nó nói…tôi thấy nó cười nói vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy người mẹ chắc cũng tầm 30 nhưng vì bươn chải nên già hơn so với tuổi. Tôi đã có buổi nói chuyện với người mẹ của cậu, người mẹ gượng gạo lau những giọt nước mắt nói.
- Ngày nào nó cũng về xin tôi cho đi học….nhìn con như vậy tôi chỉ biết khóc. Tôi đã ly hôn chồng vì anh ta ngoại tình đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, được hơn 1 tuổi nó đã theo tôi chặt ve chai đến nay cũng đã suốt 3 năm nay. Giờ tiền ăn còn không đủ nên lấy đâu ra cho con đến trường bằng bạn bằng bè.
Hôm đó cả tôi và người mẹ ấy đều khóc, tôi hiểu cảm giác của một người mẹ khi nhìn con mình không được no ấm, đầy đủ quyền lợi như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Ở cái tuổi lên 5 trong khi nhiều đứa trẻ khác được bố mẹ bao bọc thì cậu bé dáng người nhỏ nhắn đi nhặt ve chai chỉ biết cùng mẹ đi khắp thành phố nhặt chai lo để kiếm sống qua ngày.
Những buổi học sau đó cậu bé Nguyễn Công Danh vẫn đến lớp nghe tôi giảng bài…chỉ khác biệt là con đã được vào lớp ngồi cùng với các bạn. Tôi đã trình bày hoàn cảnh của Danh với cán bộ nhà trường và nhận được sự giúp đỡ của các thầy cô cũng như tất cả mọi người. Tôi chỉ hi vọng đây là bước đệm để đứa bé mạnh mẽ này bước đi…vì hơn lúc nào hết tôi hi vọng nụ cười trên gương mặt của con không mất đi và một ngày không xa con sẽ tỏa sáng thành công như chính cái tên mà con được đặt…
Theo blogtamsu
Đêm khuya mưa bão, tôi lặng người khi thấy anh đưa gái về nhà
Tôi đau đớn vô cùng khi nghe những lời chồng nói, tôi phải làm sao bây giờ đây? Tiếp tục hay dừng lại?
Tôi 37 tuổi, là một người phụ nữ khá thành đạt khi là giám đốc của một công ty giải trí khá lớn. Trong khi chồng tôi chỉ là nhân viên hành chính trong một công ty xây dựng bậc trung.
Thu nhập của tôi cao gấp 3 lần chồng, nhưng tôi luôn tôn trọng anh, chưa bao giờ mang chuyện kinh tế ra tạo ức ép với chồng. Tôi cực kỳ để ý trong lời nói, cư xử tránh việc anh bị động chạm lòng tự trọng.
Tuy nhiên đặc thù công việc cũng khiến tôi phải đi công tác khá nhiều. Hầu như tháng nào tôi cũng đi, từ Nam ra Bắc, có chuyến đi kéo dài cả tuần đến nửa tháng trời. Hai con của tôi đều đã lớn, tôi luôn nghĩ chúng tự chăm sóc cho mình được. Ở chốn phồn hoa này, nếu không nỗ lực, vợ chồng tôi không thể nào lo lắng được cho con một cuộc sống sung túc.
Chồng tôi cũng thông cảm cho vợ, thật sự tôi cũng không hiểu tâm tư của anh nhiều lắm, chỉ là qua hành động, lời nói tôi cảm thấy vậy mà thôi.
Ảnh minh họa
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi thú thực cũng không được tốt, anh là người có nhu cầu cao, trong khi tôi không phải người quá tha thiết chuyện ấy, cộng thêm áp lực công việc và những chuyến công tác dài ngày khiến tôi không thể toàn tâm toàn ý với anh.
Đợt vừa rồi, tôi có chuyến công tác Đà Nẵng nửa tháng. Vì cùng đợt nghỉ hè nên tôi cho 2 con về ngoại trên Lào Cai chơi, ở nhà chỉ có chồng. Trước khi đi tôi cũng dặn chồng ăn uống, sinh hoạt nọ kia. Anh bảo tôi cứ yên tâm, anh cũng quen rồi. Tôi nghe cũng thấy thương thương anh.
Vì công việc suôn sẻ nên tôi hoàn thành công việc trước 3 ngày. Nhớ nhà, lo cho chồng nên tôi mua vé về sớm.
Hôm ấy về đến nhà, trời mưa bão to lắm. Tôi đi taxi về thấy đèn nhà vẫn sáng. Đẩy cửa vào thì vắng tanh vắng ngắt, nhưng tôi chợt lạnh người khi có chiếc áo choàng mỏng của phụ nữ vắt ở sô pha. Tất nhiên là không phải của tôi.
Linh tính mách bảo, tôi đi khẽ lên phòng ngủ, cánh cửa bật ra, tôi chết ngất khi bắt tận tay cảnh chồng và một người phụ nữ trẻ măng không một mảnh vải che thân trên người.
Có lẽ không phải kể ai cũng hiểu cảm giác của tôi khi ấy. Nhưng tôi là người mạnh mẽ, công việc tôi luyện cho tôi sự bình tĩnh và làm chủ cảm xúc trước mọi hoàn cảnh. Tôi đóng cửa, bảo chồng mặc lại đồ, xuống nhà tôi nói chuyện. Tôi đi xuống trước, nước mắt ứa ra giàn giụa mờ cả lối xuống cầu thang.
Chồng tôi xuống sau đó, anh bảo cô gái kia về đi, tôi ngồi yên không nói gì, cô ta không có tư cách nói chuyện với tôi. Người tôi cần nói là chồng.
Tôi tưởng chồng sẽ ăn năn cầu xin tôi này nọ, nhưng thật không ngờ, anh thẳng thừng chơi bài ngửa với tôi. Anh nói anh chẳng có lỗi gì, anh còn trẻ mà tôi cứ đi biền biệt, có vợ chồng nào cả tháng không động vào nhau lần nào như chúng tôi không. Chồng nói anh không yêu thương gì cô gái kia, nhưng nhu cầu sinh lý ai cũng có, anh không phải là thánh mà bắt anh kiêng hẳn chuyện ấy khi ở tuổi này.
Tôi sự thực sốc nặng với những lời chồng nói. Tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy mình thất bại, thất bại ê chề.
Chồng tôi đi ngay đêm ấy, anh nói tôi cứ nghĩ đi, anh không cầu mong tôi tha thứ, nếu tôi không chấp nhận được thì ly hôn, anh cũng chán sống kiểu này lắm rồi, có vợ mà cũng như không.
Chồng đi rồi, tôi khóc như điên, tôi phải làm sao bây giờ đây, hóa ra lại là do lỗi của tôi ư?
Theo PNVN
Lấy anh thợ xây để hợp thức hóa cái thai, con lên 3 tuổi tôi lặng người khi vô tình thấy.. Bao lâu nay tôi vẫn luôn nghĩ mình qua mắt được anh, thậm chí còn cho rằng mình lấy anh là "hời" cho anh quá. Bởi tôi là nhân viên của chi nhánh ngân hàng lớn, còn anh chỉ là một thợ xây bình thường. Thật không ngờ, là tôi quá ngạo mạn, quá ích kỷ, và quá tồi tệ... ảnh minh họa...