Thấy những món quần áo, giày dép giá vài trăm đô la mà người yêu cũ của chị dâu xách đến, anh tôi ghen lồng lộn và buột miệng một câu: Hối hận không kịp
Lần này anh tôi sai thật rồi.
Vợ chồng anh tôi kinh tế rất khá, mới ngoài 30 tuổi đã mua được nhà và xe hơi. Anh chị có một đứa con đang học mẫu giáo, chị dâu dự định sang năm sẽ sinh đứa nữa.
Anh tôi yêu vợ lắm, mỗi lần đi công tác là anh đều bớt chút thời gian mua tặng vợ vài món đồ. Có khi là bộ quần áo, đôi giầy hay bộ mỹ phẩm. Anh cũng khéo lựa đồ, mua thứ gì về vợ cũng thích. Chị dâu thật may mắn lấy được người chồng không chỉ kiếm tiền giỏi mà còn tâm lý.
Nhưng anh tôi có một tật xấu mà chị dâu nhiều lần phát khóc vì anh, đó là tính ghen tuông thái quá.
Anh không thích cho chị dâu đi họp lớp vì bạn học của chị toàn là phái nam, nữ chỉ có vài người. Chỉ khi nào chị kéo chồng cùng đi họp lớp thì anh mới vui vẻ đồng ý. Mỗi khi chị ra đường phải kín cổng cao tường, anh không thích vợ những bộ đồ thời trang đẹp, hở cổ hở tay. Anh rất khó chịu khi thấy người đàn ông lạ nhìn hay nói những lời trêu đùa với vợ.
Hiểu tính xấu của chồng nên chị dâu thay đổi rất nhiều từ ngày lấy chồng. Chị ăn mặc kín đáo hơn, trang điểm nhẹ khi ra đường. Anh mua đồ gì thì chị dùng, ít khi chị đi mua đồ bởi sợ mua những bộ anh không thích lại bỏ xó một chỗ rất lãng phí.
Ngày còn con gái, chị có nhiều bạn bè, đám cưới của chị đông vui tấp nập. Vậy mà giờ đây chị chẳng còn người bạn nào thân thiết. Bởi sau khi lấy chồng, anh tôi không thích chị tụ tập bạn bè nên dần dần người ta cũng chẳng liên lạc với chị nữa.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
2 ngày trước, nhà chị dâu có khách. Đó là một người đàn ông cao to đẹp trai, anh ta đến và mua rất nhiều đồ chơi, quần áo, giày dép cho cháu tôi. Khi anh ta ra về, anh trai tôi nổi trận lôi đình mắng chị dâu rất nhiều. Đến lúc này tôi mới biết anh ta là người yêu cũ của chị, đi nước ngoài giờ mới về nước nên đến thăm nhà chị.
Anh tôi cho rằng 2 người vẫn giữ liên lạc nên anh ta mới đến tận nhà thăm nom, lại còn mua nhiều đồ cho con đến thế. Trong số quà tặng có những bộ đồ, giày dép hàng hiệu giá vài trăm đô la khiến anh tôi càng bực tức hơn.
Bỗng dưng, anh tôi nói có khi nào cháu tôi là con của anh ta nên anh ta mới sẵn lòng bỏ ra nhiều tiền như thế để mua quà tặng.
Nghe đến đây, tôi thấy chị dâu ngồi sụp xuống khóc nức nở, chị gào lên rằng chồng không tin tưởng như thế thì mang con đi xét nghiệm ADN rồi ly hôn.
Đáng lẽ chị muốn làm xét nghiệm thì anh tôi phải thấy vui vì sẽ rõ trắng đen, nào ngờ anh lại thấy sợ. Từ trước đến nay, mọi người luôn nói con rất giống bố, vậy mà trong lúc nóng giận anh không làm chủ được bản thân có những lời nói xúc phạm vợ.
Thấy sự việc đi quá xa, anh tôi vội vàng xin lỗi vợ và thề không bao giờ nghi ngờ vợ con nữa. Như giọt nước tràn ly, chị dâu quá mệt mỏi với tính ghen tuông của chồng. Chị cương quyết muốn làm xét nghiệm ADN rồi ly hôn anh tôi vì chán cảnh sống tù túng như thế này rồi.
Đến lúc này thì anh tôi thật sự sợ mất vợ con và cầu cứu bố mẹ khuyên bảo chị dâu giúp. Chúng tôi không ngờ chị dâu làm rất căng và kiên quyết muốn bỏ anh tôi thật. Tôi rất lo lắng mà không biết nói sao để chị dâu bỏ qua lỗi cho anh tôi nữa?
Lỡ quá chén trong buổi họp lớp, tôi trót dại để rồi đến ngày đẻ tôi phải ân hận
Buổi họp lớp trước đó 1 tháng, tôi gặp lại người yêu cũ, gã đàn ông đã phụ bạc bỏ tôi đi theo người khác.
Vậy nhưng hôm đó tôi lại điên rồi tới mức uống rượu say và qua đêm với hắn ta.
Khi nhìn chiếc que thử thai 2 vạch gạch đỏ chói trước mắt, tôi muốn lả đi vì sợ hãi và ân hận. Đứa con ấy không phải của chồng tôi!
Buổi họp lớp trước đó 1 tháng, tôi gặp lại người yêu cũ, gã đàn ông đã phụ bạc bỏ tôi đi theo người khác.
Vậy nhưng hôm đó tôi lại điên rồi tới mức uống rượu say và qua đêm với hắn ta.
Sáng ra tỉnh dậy, tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật, đó là tôi không hề còn tình cảm dành cho gã. Thứ tôi tiếc nuối chỉ là những kỷ niệm và cả cảm giác không cam lòng khi mình đã hết lòng yêu một người mà lại bị phản bội.
Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, hai đứa quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn rồi tiến đến hôn nhân. Thời điểm xảy ra sự việc, chúng tôi đã sống với nhau được một năm rưỡi, hôn nhân êm ấm.
Tôi áy náy và ân hận bởi lỗi lầm của mình nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói dối chồng, để anh tưởng rằng là con của anh. Con không có lỗi, tôi sẽ không bao giờ bỏ con. Chồng mừng lắm, chăm lo cho vợ bầu hết mực. Đồ ăn thức uống anh mua về chẳng thiếu thứ gì, anh còn làm hết việc nhà để tôi được nghỉ ngơi. Nhìn anh như vậy, lòng tôi lại quặn lên đau đớn xót xa và cả căm hận chính bản thân mình.
Song lúc đó bụng mang dạ chửa, tôi không có tiền trong người, chẳng biết đi đâu, chỉ đành mặt dày khốn nạn ở lại, lừa chồng để anh chăm sóc mình. Tôi định bụng sinh con xong sẽ nói rõ sự thật với chồng rồi ly hôn. Tiền nong và công sức anh chăm sóc tôi, sau này sẽ tìm cách trả lại đầy đủ.
Đủ ngày đủ tháng, tôi sinh được một bé gái khỏe mạnh và đáng yêu rất giống tôi. Chồng vui mừng bế em bé trên tay. Nhìn cảnh đó, tôi ân hận và tiếc nuối tột cùng, giá như nó là đứa con của chồng thì có phải hạnh phúc biết bao.
Nghĩ đến việc khai sinh cho con, tôi thử dò hỏi chồng:
- Em khai sinh cho con mang họ em được không, anh đồng ý nhé.
- Sao lại như vậy, chúng ta kết hôn đàng hoàng, con phải theo họ bố chứ.
- Bởi vì...
- Bởi vì con bé không phải con của anh đúng không?
Anh đột ngột thốt ra một câu khiến tôi rụng rời chân tay. Không đợi tôi nói gì, anh đã nắm tay vợ cười nhẹ nhàng:
- Em đừng nói gì cả, anh đã biết mọi chuyện rồi nhưng anh chấp nhận. Anh làm vậy là vì hai lý do. Lý do thứ nhất vì anh rất yêu em yêu, đến mức sẵn sàng chấp nhận bỏ qua lỗi lầm để chúng ta vẫn là một gia đình. Thứ hai là vì trong suốt thời gian qua anh hiểu em đã phải khổ sở dằn vặt rất nhiều. Em cũng là người có liêm sỉ chứ không phải kẻ khốn nạn trắng trợn. Em muốn khai sinh tên con để sau này ly hôn không ràng buộc gì nữa đúng không?
Tôi nhìn chồng rồi nghẹn ngào bật khóc. Anh đã biết mọi chuyện nhưng vẫn chấp nhận tha thứ cho tôi, thậm chí còn cam tâm nuôi con gã đàn ông khác. Như thế đủ biết anh bao dung rộng lượng và yêu tôi đến mức nào.
- Anh biết khi lấy anh thì em vẫn còn tương tư người yêu cũ. Thôi thì chuyện đã xảy ra rồi, nếu em thật lòng hối hận thì hãy để anh nhận làm cha của đứa bé. Chúng ta sẽ là một gia đình, bí mật này chỉ có em và anh biết mà thôi, không có người thứ ba biết nữa.
Tôi gục vào vai anh khóc nức nở. Vậy là tôi vẫn còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Vậy là tôi vẫn giữ được anh bên cạnh, thậm chí anh còn nhận con riêng của vợ là con. Thật sự quá may mắn khi tôi gặp được một người đàn ông như anh và nhận được tình yêu lớn lao này...
2 năm trước, cứ thấy con dâu là mẹ tôi lườm nguýt, giờ thứ 7 chị chưa về, bà đã cuống cả lên, gọi điện năn nỉ rối rít Nhìn mẹ gọi điện cho chị dâu, năn nỉ chị về chơi mà tôi thấy thương... 2 năm trước, anh tôi lấy vợ. Chị dâu là một người không môn đăng hộ đối, trình độ học vấn lẫn ngoại hình cũng kém hơn anh tôi rất nhiều. Anh tôi là giảng viên đại học, có công ty riêng cùng với một người bạn...