Thấy người bố mình ruồng bỏ đang lượm đồ ăn trong xe rác, thay vì đón bố về, con trai …
Ông Tam ôm chặt lấy lồng ngực, mọi thứ mờ dần đi. Trước khi gục xuống, ông chỉ mong được nghe thấy một tiếng gọi bố ơi mà hình như không có.
Hộp bánh tuy bị bỏ đi nhưng vẫn được buộc cẩn thận, ông Tam bất giác lại gần, lượm lấy hộp bánh đó để ăn. (Ảnh minh họa)
Ai cũng nghĩ ông Tam một đời vất vả, chịu khổ cực nuôi con trưởng thành thì lớn lên Bình có giàu hay có nghèo thì cũng sẽ cố gắng hết sức để báo hiếu cho ông. Vợ mất sớm, ông Tam dù nhiều người khuyên ngủ vẫn không đi bước nữa mà ở vậy nuôi Bình khôn lớn. Ông sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng, con anh con tôi sẽ làm Bình tủi thân. Nhìn con trai từng bước trưởng thành, khôn lớn, thành đạt, kiếm được nhiều tiền, có nhà mặt phố, cưới được vợ đẹp, ông Tam mãn nguyện lắm.
Ngày nào ông cũng nhìn lên di ảnh của vợ trên bàn thờ để khoe về những việc mà con trai đã làm được. Cứ nghe thấy ai nhắc đến Bình là ông Tam lại tự hào, hãnh diện ra mặt. Chỉ có điều, người ta mãi không thấy Bình về quê đón ông Tam lên thành phố hưởng phúc. Thật ra ông Tam chẳng cần lên thành phố, chẳng cần cuộc sống giàu sang, ông chỉ mong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, được sống bên cạnh con cháu, cùng con cháu quây quần ăn một bữa cơm ấm cúng. Nhưng xem ra ước nguyện ấy của ông Tam chỉ có trong giấc mơ thôi hay sao vậy. Bởi vì…
Từ sau khi thành đạt, giàu có, người ta chẳng còn thấy Bình về quê thăm ông Tam nữa. Người ta đoán hình như Bình xấu hổ vì có một người cha nghèo hèn, rách rưới thì phải. Hỏi ông Tam thì ông chỉ đáp rằng Bình bận chứ không phải xấu hổ gì. Chẳng hỏi thêm, nhìn nụ cười gượng gạo của ông Tam, ai chẳng hiểu được ông đang nói dối. Bản thân ông Tam chắc chắn biết lý do Bình không về đón ông Tam là gì.
Từ sau khi thành đạt, giàu có, người ta chẳng còn thấy Bình về quê thăm ông Tam nữa. (Ảnh minh họa)
Nhiều đêm trằn trọc, nhìn lên di ảnh vợ, nước mắt ông Tam lại rơi xuống. Và chắc vì suy nghĩ nhiều, bao năm lại quá lam lũ vất vả, thời tiết dở chứng nên ông Tam đổ bệnh. Một mình không ai chăm sóc, nhìn cảnh có con mà như không của ông Tam ai cũng thấy thương cảm và trách Bình. Chắc nhiều người nói quá nên Bình đã sắp xếp về quê để đón ông Tam lên. Ông Tam mừng lắm vì cuối cùng cũng được ở bên cạnh con cháu. Nào ngờ đâu Bình lại…
Vào thành phố, Bình nói ông Tam xuống đợi Bình đi có chút công chuyện rồi quay lại ngay. Ông Tam cũng sợ mình làm ảnh hưởng đến công việc của con nên vội vã xuống xe ngay và còn dặn dò con đi cẩn thận. Rồi 2 tiếng, 3 tiếng, đến khi trời sẩm tối, Bình vẫn chưa quay lại đó đón ông Tam. Nơi thành phố ồn ào, xa lạ, vô cảm này hình như chẳng ai để ý đến người đàn ông có cái dáng bần khổ như ông Tam. Ông Tam lại cũng không nhớ rõ số điện thoại của Bình, địa chỉ nhà Bình cũng chưa hề nói với ông Tam nên ông không thể nhờ ai liên lạc được với Bình.
Lúc này ông Tam mới chợt giật mình. Có lẽ nào Bình cố tình cho ông Tam xuống một nơi xa lạ, không quen biết ai như thế này để ruồng bỏ ông không? Bởi nếu không như vậy thì Bình đã quay lại đón ông rồi. Ông Tam bật cười trong đau đớn. Ông không ngờ, cả cuộc đời lam lũ, vất vả vì con đến cuối đời lại phải chịu cảnh cô độc, bị ruồng bỏ như thế này. Giờ thì ai hỏi, ông Tam cũng nói ông là người lang thang, vô gia cư. Vài đồng lẻ trong túi sau một đêm ngủ ở công viên cũng bị kẻ xấu trộm mất.
Video đang HOT
Vừa đói, vừa mệt, lại đang bệnh trong người nhưng ông Tam quyết không đi xin ăn vì ông cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Nhận sự giúp đỡ nhiều của mọi người, ông cũng ngại. Ông lang thang khắp phố để xem có ai thuê mướn việc gì thì ông làm giúp. Nhưng cũng có những ngày chẳng ai thuê gì, ông đành phải nhịn đói. Ông rơi nước mắt, không phải vì mệt, vì đói mà vì sự tủi thân, uất nghẹn.
Một hôm, ông đang ngồi ở gốc cây bên vệ đường thì có một đứa trẻ bước xuống từ ô tô, đem bỏ vào thùng rác một hộp bánh còn ăn dở. Hộp bánh tuy bị bỏ đi nhưng vẫn được buộc cẩn thận, ông Tam bất giác lại gần, lượm lấy hộp bánh đó để ăn. Thấy ông Tam đáng thương, đứa trẻ đó liền cầu xin bố nó giúp đỡ ông. Đám đông bắt đầu xúm xít lại. Và thật trùng hợp, Bình đúng lúc đó lại lướt xe đi ngang qua, bị đám đông chắn đường, Bình bíp còi xe inh ỏi rồi còn thò đầu ra mắng mỏ. Thật không may cho Bình, ông Tam thấy con trai mình, vì mừng quá, quên mất cả chuyện Bình bỏ rơi mình mà gọi Bình.
- Bình ơi, bố ở đây con ơi!
Mọi người quay lại nhìn mình. Người ta bắt đầu chỉ trỏ. Chắc chẳng ai dám nghĩ một ông lão nghèo rách thế này lại là cha của một người đàn ông lịch sự, sang trọng thế kia. Nhưng nhìn sự vui mừng, những giọt nước mắt của ông Tam thì người ta tin lời ông Tam nói. Bình cũng hốt hoảng khi gặp lại người bố mình ruồng bỏ. Ai cũng nghĩ, và cả bản thân ông Tam nữa tin rằng Bình sẽ xuống đón ông Tam về. Nhưng không, Bình lại đùng đùng lái xe bỏ đi, và còn buông luôn câu nói phũ phàng:
- Ai là con trai của ông chứ. Ông nhận nhầm người rồi.
Ông Tam không bao giờ dám nghĩ Bình lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, chối bỏ chính cha đẻ của mình. Ông Tam ôm chặt lấy lồng ngực, mọi thứ mờ dần đi. Trước khi gục xuống, ông chỉ mong được nghe thấy một tiếng gọi bố ơi mà hình như không có. Có phải ông Tam lúc này đang hối hận vì đã sinh ra Bình hay không?
Tin tức nguồn: http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=1613558#ixzz4OOCC9nZg
doc tin tuc xaluan.com
Cả nhà chồng choáng khi cô con dâu mình ruồng bỏ năm nào, nay là nữ doanh nhân thành đạt
Cả nhà Tấn đánh rơi bát cơm trên tay khi thấy cô vợ quê mùa mình đã ruồng rẫy năm nào nay là nữ doanh nhân thành đạt được lên sóng truyền hình quốc gia, trong khi mẹ con mình thì...
Cả nhà bà Lê choáng váng khi thấy con dâu cũ xuất hiện trên sóng truyền hình với cương vị là nữ doanh nhân (ảnh minh họa)
Từ ngày thằng Tấn cưới vợ mới đến giờ, nhà bà Lê lúc nào cũng rơi vào cảnh nợ nần túng thiếu. Mai - vợ mới của Tấn suốt ngày lô đề rồi trưng diện mốt này mốt kia đi đàn đúm tụ tập với mấy đứa bỏ chồng, làm gái. Nhiều lần bà đã thẳng tay dằn mặt con dâu nhưng lại bị Mai dằn mặt ngược lại. Cô ta chẳng nể nang mẹ chồng già mà chửi mắng thậm chí còn đánh gãy tay mẹ chồng không thương tiếc chút gì.
Bất trị với cô con dâu hư đốn, láo toét này bà Lê chỉ biết nuốt nước mắt hối hận vì ngày ấy đã xúi dại thằng Tấn bỏ con Linh để rước của nợ này về. Lúc đó Mai dẻo mỏ, suốt ngày nịnh nọt nhà bà thứ này thứ kia vì nghĩ Mai giàu nên bà mới đuổi con dâu cũ đi để Mai về nhà thế chỗ, ai ngờ sau khi cưới về mới biết Mai là loại cáo đội lốt thỏ.
Giờ Mai là chủ trong ngôi nhà này, chẳng ai dám lớn tiếng với cô ta kể cả Tấn cũng vậy. Anh sợ vợ lắm, chỉ cần làm gì phật lòng vợ cái đảm bảo hôm sau có 2, 3 tay xã hội đen đến dạy cho Tấn 1 bài học. Giờ bỏ không được ở cùng cũng không xong, mẹ con Tấn chỉ biết nhìn nhau thở dài hối hận.
Thế rồi 1 hôm cả nhà bà Lê đang ngồi ăn cơm tối với nhau, hôm đấy Mai đi đâu không ăn cơm nhà. Vừa ăn cơm vừa xem TV bỗng dưng cả nhà Tấn đứng hình, đánh rơi cả bát đũa trên tay khi thấy Linh - cô vợ cũ bị cả nhà mình ruồng bỏ năm nào giờ là nữ doanh nhân thành đạt xinh đẹp đang được phỏng vấn trên sóng truyền hình quốc gia. Nghe cô MC giới thiệu thì Linh hiện là tổng giám đốc của 1 công ty thời trang có tiếng, cô ấy đã lấy chồng mới và có 1 gia đình khá hạnh phúc.
Thấy con dâu quê mùa tự nhiên trở thành người giàu có thế này bà Lê không tin vào mắt mình. Bà cứ theo dõi, rồi ghi lại địa chỉ tên công ty Linh để ngày mai đến đó xác minh lại xem thế nào. Không thể có chuyện Linh lại giàu lên nhanh chóng như thế, chắc là bà và các con nhầm thôi.
Hôm sau, mẹ con Tấn bắt xe lên thành phố tìm vị nữ doanh nhân ấy. Đứng trước 1 công ty thời trang lớn bà Lê choáng váng vô cùng. Phải đợi cả nửa ngày cô lễ tân mới đưa mẹ con Tấn lên gặp vị nữ tổng giám đốc đó. Vừa bước vào căn phòng nhỏ mẹ con Tấn đã sốc ngất khi nhận ra người phụ nữ giàu có thành đạt kia chính là Linh - cô vợ mình đã ruồng bỏ năm nào.
Ái ngại, xấu hổ vì sự xuất hiện đột ngột của mình bà Lê kéo con trai quay về ngay thì Linh lên tiếng.
- Mẹ và anh đã đến tận đây rồi thì ngồi chơi 1 chút đã.
- Mẹ, mẹ xin lỗi. Tại vì thấy con trên sóng truyền hình mẹ không tin là con nên muốn tìm và xác minh lại chuyện này thôi. Giờ thì rõ rồi, thôi con làm việc đi mẹ và thằng Tấn về đây.
- Mẹ đợi con chút đã. - Linh mở ngăn tủ lấy chiếc phong bì ra dúi vào tay mẹ chồng.
- Con làm gì vậy?
Mẹ xin lỗi (ảnh minh họa)
- Mẹ cầm lấy ít tiền này về tiêu, nhìn mẹ và anh có vẻ không được sống sung sướng cho lắm. Thôi, để con bảo nhân viên đưa cho mẹ vài bộ quần áo mẹ mặc nhé. Đồ của mẹ sờn bật hết cả chỉ ra kia rồi.
- Con không giận mẹ chuyện 5 năm về trước mẹ và thằng Tấn đã ruồng rẫy xua đuổi con đi hay sao?
- Không, con phải cảm ơn mẹ mới đúng. Nếu như ngày ấy 2 người không đánh đuổi con, có lẽ giờ này con vẫn là cô vợ sề suốt ngày chỉ biết bếp núc mà thôi. Nhờ mẹ và anh mà con đã gặp được chồng con bây giờ. Nhà anh ấy có điều kiện nên anh đã giúp con mẹ 1 công ty thời trang vừa và nhỏ. Sau nhiều năm kinh doanh thì đây là thành quả con đạt được ạ.
- Chồng em yêu em chứ? - Tấn lúc này mới lên tiếng.
- Anh hỏi gì vậy? Tất nhiên là anh ấy yêu em rồi, chẳng bao giờ anh ấy khiến em buồn đâu. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội đến với người thực cần và trân trọng mình. Thế vợ mới của anh thế nào, cô ấy khiến anh vui chứ? À em lại hỏi dở rồi, chắc chắn cô ấy phải tuyệt lắm thì mới khiến cả nhà anh đuổi em đi rước cô ấy về rồi.
- Ừ, anh hạnh phúc lắm. Thôi em làm việc đi, anh đưa mẹ về đây.
Cả đoạn đường về quê bà Lê lẫn Tấn cứ ngồi thần người ra thở dài hối hận. Nếu như ngày ấy mẹ con bà không đối xử tệ bạc với Linh thì đâu đến cơ sự này. Giờ Linh hạnh phúc, thành đạt bên ai kia thì mẹ con bà lại phải sống trong túng thiếu, suốt ngày bị Mai hăm dọa đánh đập các kiểu. Ứa nước tủi thân, bà Lê nghĩ lẽ nào đây là cái giá mà mẹ con bà phải trả cho hành động ngu dại của mình 5 năm về trước?
Theo blogtamsu
Tôi hối hận tột độ khi thấy vợ cũ giẻ rách từng bị mình ruồng bỏ xuất hiện trong bộ dang.. Tôi ú ớ run run đánh rơi cả hộp cơm đang ăn dở trên tay khi thấy cô vợ cũ quyến rũ bước xuống nở nụ cười tươi rói chào mọi người. ảnh minh họa Người ta nói đúng có không giữ mất đừng tìm vì không thể nào tìm nổi đâu. Tôi đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Tôi đã đập...