Thấy mẹ chồng coi thường bố mình, nàng dâu vứt trả lại của hồi môn rồi bỏ đi
Thấy mẹ chồng hắt cốc nước lạnh vào mặt ông thông gia, Phương không kìm được cơn tức giận nên cũng hất nước trả lại.
Ngay sau đó cô ném trả toàn bộ số của hồi môn của nhà trai rồi nắm chặt tay bố trở về nhà đẻ khi tiệc cưới vừa mới tàn.
Dù xã hội có tân tiến đến đâu thì ranh giới giàu – nghèo xưa nay vẫn được xác định rõ. Trong tình yêu, hôn nhân cũng vậy, ngoài vấn đề tình cảm, tuổi tác, thì tiền bạc, giàu nghèo vẫn luôn là rào cản lớn. Phương cũng là nạn nhân của sự phân biệt giàu nghèo ấy, chẳng vì thế mà ngay trong ngày cưới cô đã phải nuốt nước mắt vứt bỏ lại chồng, của hồi môn nhà chồng mà nắm chặt ta ông bố về lại nhà đẻ nghèo khó.
Gia đình Phương nghèo nhưng vẫn cố gắng chạy vạy khắp nơi để nuôi Phương ăn học hết đại học. Trừ cái nghèo cứ đeo bám dài với nhà cô ra thì với cô cái gì cũng tốt đẹp, cô may mắn có được người cha, người mẹ hiền, tâm lý, thấu hiểu con, may mắn có được gương mặt, ngoại hình xinh xắn, và càng may mắn hơn vì làm bất cứ việc gì cô cũng được thuận lợi. 4 năm ăn học đại học là 4 năm cô được vinh danh nhận học bổng, đi đâu cô cũng được quý mến.
Thế nhưng chỉ đến khi vướng vào lưới tình, yêu Phong thì cuộc đời cô mới trở nên tăm tối. Ban đầu, khi được Phong tỏ tình, tán tỉnh Phương cũng thích lắm, vì đây đúng là mẫu bạn trai lý tưởng của cô, một người đàn ông cao lớn, ăn nói dễ nghe, sống tình cảm, biết quan tâm đến cô… còn gì bằng. Thế nhưng, sau hơn nửa năm hẹn hò cô mới biết gia đình Phong rất giàu, hơn thế, nghe đâu mẹ Phong là người phụ nữ “đầy quyền lực”, và bà không bao giờ chấp nhận một cô con dâu quê mùa, chân lấm bùn.
Biết được điều đó Phương dần lảng tránh Phong, cô không muốn lún sâu thêm vào mối tình vô vọng này, và lòng tự trọng cao của cô lại càng không chấp nhận hạ thấp mình với thế lực đồng tiền, cô yêu Phong, nhưng cô còn mong muốn thứ cao xa hơn là được “tôn trọng”, được đường hoàng bước chân vào làm dâu mà ở gia đình đó ai cũng sẽ quý mến cô.
Video đang HOT
Thế nhưng Phương càng trốn tránh thì Phong càng yêu, anh yêu cô một cách điên cuồng, hễ gặp mặt là anh giục cưới, chuyện cưới xin anh nhắc đến cả trăm lần mặc dù lần nào cô cũng tìm cách chối từ.
Vì sự chân thành của Phong, tình cảm mãnh liệt Phong dành cho cô mà Phương mạnh dạn theo Phong về nhà anh ăn cơm. Trong bữa cơm gặp mặt đầu tiên cô đã bị ánh mắt khinh miệt của mẹ Phong liếc ngang dọc, bị những lời nói xúc phạm &’văng’ ra không ngớt. Nếu không vì là người mạnh mẽ có lẽ Phương đã rớt nước mắt. Tối đó Phong dường như biến thành con người khác, anh nổi khủng, nổi điên lên trong sự ngỡ ngàng của Phương, trước nay cô chưa từng nhìn thấy Phong như vậy. “Mẹ có im đi không, lấy ai là quyền của con, mẹ sinh ra con, không có nghĩa là mẹ có quyền áp đặt con. Con chịu như thế là đủ rồi. Con đã quyết định cưới. Và đứa con trong bụng cô ấy là minh chứng cho tình yêu của chúng con, mẹ đừng cản nữa… nếu mẹ không muốn sống cô độc một mình…”.
“Đứa con trong bụng?”, Phương suýt ngất khi nghe thấy Phong nói vậy, làm gì có đứa con nào, thậm chí cô vẫn còn là &’con gái’ mà. Phong nắm chặt tay Phương như muốn ra hiệu “em cứ im lặng, để anh giải quyết”. Phương đứng chôn chân, còn mẹ Phong nắm chặt đôi đũa trong tay rồi bỏ gãy đôi. Bà lên tiếng “Thôi được rồi, nếu cậu muốn cưới cô ta đến vậy thì tôi chiều. Sinh con ra không dạy được con là lỗi của tôi, vì đứa bé trong bụng cô ta tôi chấp nhận”.
Phong mừng ra mặt, ôm chặt Phương. Ngày ngày hôm sau Phong đưa Phương đi làm mọi thủ tục cưới xin, anh đưa cô về tận quê rồi thưa chuyện với cha mẹ cô. Hôn lễ được cử hành sau đó không lâu, còn giấy đăng ký kết hôn thì được Phong chuẩn bị sẵn chỉ chờ mẹ anh đồng ý. Như vậy coi như &’ván đã đóng thuyền’, anh không mong chờ gì hơn nữa.
Vậy mà chuyện đáng tiếc lại xảy ra ngay trong ngày cưới. Phải khó khăn lắm mọi chuyện mới suôn sẻ cho đến khi đón được cô dâu về nhà. Nhưng chuyện không ngờ lại xảy ran gay trong nhà chú rể. Mẹ của Phong đã phải nuốt cục tức chấp nhận đám cưới chỉ vì đứa bé trong bụng Phương, nhưng không ngờ trong lúc bố Phương dặn dò con gái đôi lời trước khi rời khỏi nhà trai Phương có nhắc đến chuyện “Con không có thai, là do anh Phong tự bịa đặt ra để ép mẹ anh ấy. Con cũng bất ngờ khi anh ấy lại làm vậy”, mẹ Phong đi qua nghe thấy vậy không kìm nén được.
Phong đã cố gắng đuổi theo nhưng hai bố con Phương đã bắt taxi đi trước đó 15 phút.
Theo Phununews
Mệt mỏi rồi thì mở lòng đi em, vì con gái luôn cần được che chở...
Nhưng nếu không làm thế em phải biết làm sao, cuộc đời mà em sống theo cảm xúc của mình thì ôi thôi chết, người ta lúc nào cũng có một cái mặt nạ mà dự bị: tươi cười, lạnh lung,...
Em ơi lớn lên rồi ta mới thấy đời không màu hồng như hồi bé ta tưởng tượng, những gốc khuất mà giờ ta mới hiểu thấu, tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của em bây giờ chỉ còn là những thứ phức tạp, phức tập đến mức không thể giải thích, chỉ im lặng cho qua. Em ơi hàng khối người ngoài kia họ bận, bận cho cuộc đời họ, bận cho công viêc, con cái, còn ai quan tâm đến em ngoài gia đình, em không biết lo cho em thì em lo cho ai đây!
Em ơi người ta cứ nghĩ đời cứ như mơ em nhỉ, đời mệt lắm mấy ai dám nói mình đủ mạnh mẽ mà bước ra đời, chịu những thị phi, lời lẽ ra vào mà không có phút yếu lòng, có phút khóc òa như đứa trẻ. Rồi có lúc nó sẽ dập em, dập nát những hy vọng em mới nhận ra không có gì là hiển nhiên cả, không ai cho không ai thứ gì! Khó khăn không chừa một ai đâu em, nhỏ không khổ thì lớn khổ, lớn không khổ thì già khổ, ai cũng phải chịu, đó là cuộc sống.
Tôi đã từng nghe một người nói " cuộc đời vốn có cái sắp xếp của nó rồi!" nhận ra thật đúng, có sắp xếp theo một trình tự ấy chứ. Có lúc em lên đến vinh quang rồi cuộc đời sẽ lật ngữa ván cờ cho em xuống hố tuyệt vọng, cứ thế lên lên xuống xuống, thật nực cười. Nhưng cô gái như em lại " chấp " hết những khó khăn đó và tưởng chừng như không có gì có thể đánh gục em một lần nào nữa, em cố chấp trong những suy nghĩ, hành động, chẳng ưa những nơi ồn ào, lui mình vào một gốc bình yên riêng của tâm hồn
Em chẳng nghĩ mọi thứ phức tạp như trước nữa, chẳng thể nói cho ai biết em đang buồn, mà cũng chẳng ai biết em đang thế nào phải không em? Em cảm thấy bất lực thì em buông xuôi, chẳng cần suy nghĩ đắn đo nữa, chẳng cần ai khuyên nhủ nữa, em muốn một mình và muốn đọc những cuốn sách yêu thích, uống loại trà mình ưa thế thôi là em đã toại nguyện. Hằng ngày em vẫn nghe đi nghe lại bản nhạc đã xưa cũ, ròi tự mình hồi tưởng lại kí ức và tự làm bản thân phải buồn rầu.
Mà sao lại thế hả em ơi, em như thế có mệt không em, em cứ diễn cho người tin mình đang ổn, mình đang vui, mệt lắm phải không em! có ngày em khóc đến sung cả mắt, nhìn vào ai cũng biết là tối qua em nhu thế nào nhưng sao gặp người ta em vẫn cứ cười cho một sự biện hộ. em chẳng dám thanthở như trước nữa, chỉ lặng lẽ gục đầu xuống gối và nấc từng tiếng khóc lặng lẽ, sao phải thế hả em?
Nhưng nếu không làm thế em phải biết làm sao, cuộc đời mà em sống theo cảm xúc của mình thì ôi thôi chết, người ta lúc nào cũng có một cái mặt nạ mà dự bị: tươi cười, lạnh lung,.... Vô số. Em chẳng cần thương hại, chẳng cần sự đồng cảm, ai tự khắc hiểu sẽ hiểu, ai muốn đi em cũng không oán trách. Em cảm thấy khinh sợ xã hội ngoài kia, sợ những ruồng rẫy, em sợ những thị phi miệng đời thiên hạ, thật đáng sợ.
Em ơi tấm than nhỏ bé kia chẳng trụ nổi nữa, mở lòng đi em, trên đời này còn người tốt hơn em nghĩ, mở lòng đi em, vì em là con gái em cũng cần che chở!
Theo St/Phununews
Chết sững trước hành động của anh chồng từng "tự tử để bố vợ đồng ý cho cưới" Có những người đàn ông một khi yêu thì họ có thể hái trăng sao cho bạn nếu bạn muốn, nhưng một khi đã phũ thì dù ơn nghĩa sâu tựa biển cũng chẳng thể níu giữ bước chân anh ta... Cách đây 3 năm, cô và anh quen qua một người bạn rồi yêu nhau. Thế nhưng bố mẹ cô nhất quyết...