Thầy lang bốc thuốc… sinh con trai
Ông bảo rằng thuốc của ông sẽ đẩy nhanh quá trình rụng trứng để các tinh trùng Y sớm gặp trứng, diệt tinh trùng X, hạn chế kiềm để tạo môi trường cho Y khoẻ mạnh, tiến lên…
Là một trong những tỉnh có tỷ lệ mất cân bằng giới tính cao nhất cả nước, Bắc Ninh còn được biết đến là địa phương có nhiều thầy lang bắt mạch, bốc thuốc để đẻ con trai bằng các phương pháp rất “siêu nhiên”.
Đóng vai một phụ nữ đã có con gái, lần này quyết tâm đến nhờ thầy bốc thuốc cho sinh con trai, tôi tìm đến nhà ông Nguyễn Danh Phương ở thôn Xuân Bình, xã Đài Xuân (Quế Võ, Bắc Ninh).
Thầy lang kiêm thầy bói
Nhà ông Phương to nhất nhì làng. Đã gần trưa nhưng trong nhà vẫn còn 4 cặp vợ chồng đang xếp hàng đợi thầy bắt mạch, bốc thuốc. Luộm thuộm trong chiếc áo phông cũ màu cháo lòng, lỗ chỗ các vết mốc đen, ông Phương run run bắt mạch, miệng méo xệch (như di chứng của tai biến mạch máu não).
Thầy lang Phương bắt mạch, bốc thuốc sinh con trai.
Ông bảo tôi đăng ký tên vào quyển sổ cũ nát. Khi đồng hồ chỉ 11 giờ 30 phút, tôi quan sát danh sách thấy tên mình đứng số 23. Theo lời vợ ông Phương, hôm nay là thứ tư nên mới vắng khách, chứ thứ 7, Chủ nhật, người ta đứng xếp hàng dài từ 6 giờ, khám đến 18- 19 giờ vẫn chưa hết khách, có bữa thầy mệt quá phải “đuổi” bớt khách về.
Trước tôi là vợ chồng chị Nguyễn Thị L đã ngoài 30 tuổi, quê ở Quảng Ninh. Chị vợ (giáo viên mầm non) rụt rè ngồi xuống chìa tay cho thầy Phương bắt mạch. Thầy hất hàm: “Bị sao?”. Chị L rụt rè: “Dạ vợ chồng cháu lấy nhau 10 năm chưa có con”. Ông Phương hỏi chị đã đi khám chưa, xét nghiệm chưa, tinh trùng của chồng thế nào… Sau khi biết tinh trùng của chồng bình thường, ông mắng xối xả: “Thế thì tất tật tội vạ là con vợ chịu thôi, cái loại chỉ biết… đái”.
Ông bắt mạch cho người vợ, miệng vẫn mắng xối xả về việc không biết đẻ. Chửi một thôi một hồi, ông Phương đưa cho chị L một tờ giấy và đọc cho ghi đơn thuốc rồi tự ra bốc thuốc cùng vợ ông. Đến lượt tôi, ông sờ tay tôi mỗi bên một cái rồi phán: “Con này không được, không có máu dê gì cả, lỗi là ở mày hết. Ngữ như mày thì suốt đời chỉ có sinh có gái” (trong khi thực tế tôi đã có một con trai).
Bó tay với “Hướng dẫn sử dụng thuốc”
Video đang HOT
Sau khi bắt mạch cho tôi, ông Phương phán: “Cứ yên tâm, uống thuốc của tôi vào thì muốn gì được nấy”. Rồi ông giở một cuốn sách hướng dẫn kế hoạch hoá gia đình (loại cán bộ dân số thường có) và giảng giải cho tôi thế nào là rụng trứng, thế nào thì thụ thai…
Ông bảo rằng thuốc của ông sẽ đẩy nhanh quá trình rụng trứng để các tinh trùng Y sớm gặp trứng, diệt tinh trùng X, hạn chế kiềm để tạo môi trường cho Y khoẻ mạnh, tiến lên. Còn rượu ngâm thuốc dành cho chồng cũng khiến chồng khoẻ hơn, nhiều Y hơn X…
Chắc do tay yếu nên ông ngồi đọc hướng dẫn cho các bệnh nhân tự viết. Trong sổ khám bệnh của ông, căn bệnh của tôi được ký hiệu là VS2 (chị L khám trước tôi ký hiệu là VS1). Trong sổ của ông Phương, số thứ tự của tôi là 22.278, và ước lượng sơ qua trong danh sách có đến 80% người có “mã” VS2 đến bốc thuốc để sinh con trai.
Chúng tôi có nghe nói nhưng ông Phương không đặt biển hiệu bốc thuốc sinh con trai mà lại có giấy phép hành nghề nên vẫn cho tồn tại. Mà có hỏi thì ông ấy cũng không thừa nhận, chỉ bảo bốc thuốc dưỡng thai, thuốc bổ cho cơ thể phụ nữ, không có bằng chứng bốc thuốc sinh con trai để xử phạt. Ông Nguyễn Văn Huy – Chủ tịch UBND xã Đại Xuân
Hướng dẫn uống thuốc mà ông Phương đọc cho tôi ghi giống y như bài thuốc của chị L chữa vô sinh. Chỉ khác là chị không phải kiêng gần gũi chồng, còn tôi kiêng tuyệt đối ít nhất trong vòng 1 tháng.
Tổng cộng chi phí thuốc uống, thuốc đặt và thuốc ngâm rượu là 1 triệu đồng, và chỉ dùng trong vòng 1 tháng. Muốn uống nữa lại qua cắt. Vợ ông Phương chẳng cần xem đơn vẫn cân đong thuốc nhoay nhoáy. Để cho nhanh, bà gọi cả bệnh nhân vào chia thuốc, đóng gói.
Trong tờ hướng dẫn uống thuốc có đoạn đọc đã thấy hãi: “Lấy một miếng bông sạch, xoè ra bằng đồng xu, cho thuốc vào giữa, lượng thuốc trung bình bằng hạt đỗ tương gói lại, lấy chỉ buộc chặt rồi nhúng nước muối đặc bão hoà pha sẵn. Sau đó dùng ngón tay giữa của chính mình đặt thuốc vào âm đạo. Thời gian: Để trong đó 36 giờ, sau đó lại thay cái khác”.
Đối với “tác dụng phụ”, tờ hướng dẫn viết: “Nếu có cảm giác thấy nóng, rát thì thuốc trong bông nhiều quá, giảm bớt liều và làm lại. Thấy mát dễ chịu thì tăng liều cho thích hợp. Khi thuốc ra có nhiều tạp chất bám quanh bông hoặc tiết ra ngoài nhiều là thuốc làm việc tốt”. Với thuốc kiểu này, chắc chắn các bác sĩ về sản phụ khoa cũng phải… khiếp.
Theo Pháp Luật XH
Nỗi ám ảnh từ căn bệnh lạ ở Bắc Giang
Bệnh chỉ xuất hiện rải rác, nạn nhân có cùng triệu chứng. Đã có người phải bỏ mạng vì căn bệnh này. Còn những người may mắn sống sót thì khẳng định, họ đã uống thuốc của thầy lang trong bản...
Nhân chứng sống
Nằm cách trung tâm xã ngót chục cây số, con đường dẫn vào bản Gà quanh co theo vách núi, lởm chởm những ổ voi, ổ gà. Phải mất hơn 30 phút đi từ đường cái, chúng tôi mới tìm vào đến bản. Nhà trưởng bản Nguyễn Văn Thuận nằm ngay đầu con dốc dẫn vào bản. Bên chén nước chè nghi ngút khói, anh Thuận mở đầu câu chuyện về căn bệnh lạ từ những con số.
Bấm đốt ngón tay, anh nhẩm tính: "Từ năm 1996 đến nay, cả bản đã có hơn chục trường hợp mắc bệnh, như gia đình chị Hoàng Thị Tằng có ba người mắc bệnh, rồi trường hợp của anh Nguyễn Văn Cường, anh Nguyễn Văn Chung...". Ngay chính anh Thuận cũng từng là nạn nhân của căn bệnh lạ này.
Anh Thuận nhớ lại, ấy là hồi năm 2002. Ban đầu, anh có cảm giác chân tay rã rời, ăn không thấy mùi vị. Tưởng chỉ bị mệt thông thường, anh vẫn cố gắng làm việc nhà. Nhưng càng ngày, bệnh càng rõ. Anh thấy khó thở, ho khan, quanh diềm lưỡi xuất hiện quầng thâm đen, cổ họng đau rát, nổi hạt khiến suốt một tháng trời anh phải húp cháo trừ bữa. Sau, nhờ uống thuốc từ lá và rễ cây của người cậu họ, anh mới khỏi và sau đó không tái bệnh nữa.
Như để chứng thực cho câu chuyện của mình, anh Thuận dẫn chúng tôi đến nhà vợ chồng anh Mà Văn Công và chị Hoàng Thị Tằng - gia đình có nhiều người cùng mắc bệnh nhất bản, tính đến thời điểm này.
Chị Hoàng Thị Tằng vẫn chưa hết bàng hoàng khi kể lại câu chuyện bị nhiễm độc.
Cho đến bây giờ, đã mười lăm năm trôi qua nhưng khi nhắc lại câu chuyện, chị Tằng vẫn không khỏi rùng mình. "Sợ lắm. Ngày ấy vợ chồng tôi tưởng chết rồi ấy chứ!". Đó là thời điểm năm 1996, khi chị vừa sinh cậu con trai đầu lòng tên Mà Minh Đức được sáu tháng thì bị nhiễm bệnh. Ban đầu chỉ mình anh Công bị ốm, nằm li bì ở nhà. Sau đó vài ngày, đến lượt chị bị hoa mắt, chóng mặt, chân tay bủn rủn, khó thở, ăn uống mất cảm giác. Cậu con trai cũng có những triệu chứng như sốt, quấy khóc suốt đêm và bỏ bú sữa mẹ.
Người dân tin là bị trúng độc
Chị Tằng kể: "Hồi đó, bị bệnh nhưng chẳng có thói quen đi khám ở bệnh viện, vì đường sá xa xôi, lại không có tiền. Vậy nên, cứ nghe ai bày có thuốc từ lá cây rừng vợ chồng tôi đều uống thử. Thế nhưng, uống mãi vẫn không khỏi. Sau có người bảo lấy hạt đỗ xanh sống nhai, nếu thấy thơm thì có nghĩa hai vợ chồng bị trúng độc. Quả nhiên, khi cho hạt đỗ xanh vào miệng, cả hai vợ chồng đều thấy ngon chứ không còn mùi tanh, có cảm giác mình có thể ăn đỗ xanh thay cơm cũng được".
Biết nhà chị Tằng bị bệnh, một người trong bản đã cho rễ cây rừng, bảo vợ chồng chị nhai sống sẽ "tẩy" hết độc đi. "Nhai khoảng một tiếng sau thì chồng tôi bắt đầu "miệng nôn, trôn tháo", đến nỗi không đứng vững, phải bò lê lết trên nền nhà. Thấy anh ấy rũ như tàu lá chuối, tôi tưởng anh chết rồi. May mà có ông cụ cho uống một thứ thuốc sền sệt, nghe nói là mật kỳ đà với lá cây rừng thì chồng tôi mới cầm được. Nguyên nhân là do anh ấy nhai rễ cây quá liều. Còn tôi được cụ chỉ cho nhai đủ liều lượng nên chỉ sau hai ngày đã mất hết các triệu chứng, có thể đi lại được", chị kể.
Nhưng trúng độc gì, chị Tằng không biết. Những người già trong bản cũng chẳng thể lý giải. Chỉ biết rằng: "Từ ngày tôi còn nhỏ tới giờ, trong bản cũng có nhiều người bị lắm, không nhớ hết đâu. Tất cả đều có cùng triệu chứng như thế. Cũng đã có người qua đời vì bệnh này rồi đấy", ông Nguyễn Văn Nhâm (80 tuổi) cho hay.
Khi tôi tỏ ý băn khoăn liệu đó có phải do nguồn nước bị ô nhiễm, ông Nhâm xua tay: "Thuở trước, dân bản chỉ quen dùng nước suối chứ đâu có nước bể, nước giếng như bây giờ. Nếu do nguồn nước thì cả bản phải bị nhiễm bệnh chứ, đằng này người ta bị bệnh rải rác mà". Anh Thuận cũng tiếp lời, khẳng định: "Nếu nói cách đây chục năm đổ về trước, do không có điều kiện đi khám chữa bệnh nên mọi người có thể lầm tưởng chuyện bị ốm, sốt là do nhiễm độc. Nhưng cách đây chừng 5 năm, anh Cường ở trong bản cũng bị như thế, xuống bệnh viện khám mà chẳng ra bệnh, về nhà uống thuốc của thầy lang là khỏi liền. Điều đó khiến dân bản hoang mang lắm. Cũng may, gần đây chưa xuất hiện thêm ca bệnh nào mới".
Trị độc
Người có công hóa giải căn bệnh lạ truyền từ đời này sang đời khác là cha con anh Nguyễn Văn Hưng (SN 1967). Anh Hưng kể, gia đình anh có truyền thống làm thuốc từ nhiều đời nay. Cha anh là ông Nguyễn Văn Nhiễu, từng là bí thư Đảng ủy xã Vân Sơn nức tiếng khắp vùng với tài bốc thuốc của mình. Trong đó, "nổi danh" nhất vẫn là bài thuốc giải độc. Trước khi mất, ông đã kịp truyền lại nghề cho con trai.
Anh Hưng bên bài thuốc hóa giải "chất độc".
Theo anh Hưng, "chất độc" mà người dân bản Gà mắc phải được truyền theo nguồn nước và nguồn thức ăn. Nhưng cụ thể chất độc ấy là gì thì chính anh cũng không xác định được, cũng chưa có ai về kiểm tra. "Hầu hết những bệnh nhân tìm đến nhờ chữa trị đều có những biểu hiện giống nhau: người mệt mỏi, cứng họng, họng đau rát, lưỡi thâm đen, kèm theo sốt và ho khan. Để biết người bệnh nhiễm độc lâu chưa, chỉ cần bắt mạch. Mạch chạy nhanh là mới bị và ngược lại. Nếu không chữa trị kịp thời, người bệnh sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng", anh Hưng cho hay.
Bài thuốc chữa độc bí truyền của gia đình anh Hưng là lá và rễ cây rừng. Để hái được những cây thuốc quý, anh phải lặn lội lên tận những khu rừng mạn Lạng Sơn, cách nhà hơn hai chục cây số đường rừng. Thuốc mang về nhà, phơi nắng rồi tán nhỏ. Người bị nhiễm độc sẽ sắc để nấu nước uống hoặc trộn vào ăn cùng với cháo. Thuốc sẽ có tác dụng chỉ trong vài giờ, chất độc sẽ được "tẩy" bằng hai con đường nôn và qua đường tiêu hóa. "Chẳng riêng gì người bản Gà đâu, ngay cả những ca trúng độc ở bản khác trong xã, ở xã ngoài cũng tìm đến nhờ chữa trị", anh Hưng cho hay.
Đến nay, anh Hưng không thể nhớ chính xác đã "tẩy độc" cho bao nhiêu người. Chỉ biết rằng, mỗi dịp Tết đến, nhà anh lúc nào cũng đông khách. Họ là những bệnh nhân đã từng đến nhờ cha con anh chữa trị. "Có người bên Lạng Sơn, rồi Lục Ngạn cũng chẳng quản đường sá xa xôi, năm nào cũng sang chúc Tết gia đình", anh nói thêm.
"Chúng tôi vẫn mong cán bộ y tế về kiểm tra, xác minh cụ thể nguyên nhân của căn bệnh lạ này, để dân bản được yên tâm hơn", anh Nguyễn Văn Thuận, trưởng bản Gà mong muốn.
"Có thể, những ca bệnh với triệu chứng như thế là thật, nhưng nói rằng bị trúng độc thì không phải đâu. Việc lưỡi họ bị thâm đen có thể là do họ ăn uống thứ rau, quả gì đó nên mới như vậy. Chúng tôi cũng chưa thấy ai báo cáo lên trường hợp nào bị trúng độc cả. Nhưng nếu chúng tôi biết đích xác trường hợp nào nghi bị nhiễm độc thì sẽ phải vận động bà con đi khám sức khoẻ chứ không thể chủ quan mà chữa bệnh bằng lá cây rừng, rất có thể sẽ nguy hại tới sức khoẻ", Ông Nguyễn Trường Sinh (Chủ tịch UBND xã Vân Sơn) cho biết.
Theo Bee
Kì dị 'thầy lang' chữa bệnh bằng trứng gà Cách chữa bệnh của "thầy" Trí kỳ dị chưa từng thấy: Lấy 15 quả trứng gà luộc còn nóng lăn vào những chỗ người bệnh khai đau, sau đó là màn kê toa bốc thuốc với giá cắt cổ: 150.000 đồng/thang. Gần đây, nhiều người dân ở ĐBSCL tìm đến xã An Thạnh Trung, huyện Chợ Mới - An Giang tìm một thầy...