Thấy em trong lễ cưới nhưng không phải cô dâu anh có tiếc không?
Có những người cứ nhẫn tâm mãi như vậy mà chẳng hề hay biết. Tấm thiệp đó như thể giới hạn cuối của sự kìm nén trong em.
Nỗi nhớ và hoài niệm là tất cả những thứ vẫn quấn lấy em mỗi ngày (ảnh minh họa)
Ngày hôm nay em tự cho phép mình nghỉ ngơi, không làm việc, lao xe trên đường, giữa cơn mưa đầu hè để nước mưa gột sạch nước mắt. Thiệp cưới anh gửi tối qua em vẫn để nguyên trong cốp xe chẳng dám chạm vào. Có những người cứ nhẫn tâm mãi như vậy mà chẳng hề hay biết.
Em hết yêu đâu có nghĩa em đã quên
Quên lời ước hẹn ngày nào, quên những kỷ niệm chỉ riêng ta biết, quên những con đường, những quán xá, cả những ghế đá công viên. Em chưa quên, vẫn chạnh lòng mỗi lần nghĩ tới. Người ta hết yêu đâu có nghĩa chai lỳ mọi cảm xúc, đâu có nghĩa sẽ nhìn nhau như thể người lạ từng quen. Em bên cạnh bất cứ ai thì anh vẫn có vị trí nhất định trong lòng, vị trí của một thứ xưa cũ em từng đặt nặng tình cảm sẽ chẳng bao giờ mất đi cả.
Video đang HOT
Chúng ta chia tay là đặt dấu chấm hết cho tình yêu này nhưng còn mảnh ký ức gắn bó bên nhau vẫn luôn ở lại. Để đôi khi nghĩ đến, em vừa thấy buồn thấy nhớ lại thấy thương tiếc mênh mang.
Tấm thiệp hồng anh trao em tối qua nhắc em lại một lần nữa chúng ta đã kết thúc, nhắc em lại một lần nữa cả hai ta đều đã có đường riêng nhưng anh biết không, nó còn nhắc em về ước vọng ngày trước, khi giấc mơ em thường trực mơ về là màu váy cưới trắng tinh và có anh bên cạnh. Anh nhắc em rằng, em mãi mãi chẳng thể nào là cô dâu của anh được nữa.
Em hết yêu nhưng em đã từng mơ ước rất nhiều
Điều này em chẳng dám chia sẻ cùng ai nhưng ngày bên anh em từng nghĩ đến ngôi nhà của chúng mình và những đứa trẻ. Em mơ được cùng anh dựng xây hạnh phúc và ở bên nhau đến khi tóc trắng bạc đầu. Em mơ đến ngày thành hôn, những lời chúc phúc rộn rã và gương mặt rạng ngời của anh nhìn em đều yêu thương. Phải, em đã mơ đến tất cả, ngay khi chúng ta chỉ mới yêu nhau và em vẫn giữ giấc mơ đó, mãi sau này khi chúng ta đã chia xa đôi ngả.
Em hết yêu, em thực lòng đã hết yêu nhưng sao chẳng ngăn cấm được con tim cứ chìm mãi trong những hoài niệm. Em không hận, em thực lòng đã quên đi cả nhưng tấm thiệp hồng vẫn như mũi dao xoáy sâu vào vết thương em vẫn cố che giấu.
Và giờ anh muốn em tới dự đám cưới của anh ư?
Được thôi, em sẽ trang điểm thật xinh, mặc váy thật đẹp và bước đến đó với dáng vẻ tự tin nhất. Em sẽ mỉm cười đưa quà cưới và nói lời chúc phúc với anh thật điềm nhiên như thể chúng ta chỉ là hai người bạn. Thấy em trong ngày cưới nhưng chẳng phải cô dâu liệu anh có tiếc không? Em có nên khiến anh phải chạnh lòng vì đã đánh mất người như em?
Theo blogtamsu
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...