Thấy con trai đ.ánh v.ợ hộc m.áu mồm, mẹ chồng vẫn mặc kệ để rồi hối hận tột độ khi con dâu thốt lên lời này
“Loại vợ hư, phá của cứ đ.ánh nhừ tử cho mẹ. Loại này đ.ánh c.hết thì trả cho về nhà bố mẹ nó lo ma chay con không phải sợ, tống được cái của nợ này đi mẹ lấy vợ mới cho mày”.
Về nhà chồng không có của hồi môn nào mang về nên Lê bị mẹ chồng ghét ra mặt. Nếu ngày trước không phải con trai bà sống c.hết đòi cưới cái của nợ này thì có lẽ bà còn lâu mới cho Lê bước chân vào nhà mình. Ai đời gái nhà quê, bố mẹ thì người què người ốm liệt giường suốt ngày ngóng ngóng đòi về nhà mẹ đẻ. Mỗi lần như vậy bà phải để ý thật kỹ xem con dâu có ăn trộm t.iền nhà bà mang về cho bố mẹ nó không.
Đã xuất thân từ nông thôn, gia đình thuộc hàng chẳng ra gì thì chớ. Kết hôn 3 năm nay rồi mà Lê vẫn tịt không sinh nở gì khiến cả nhà chồng sốt ruột vô cùng. Cũng vì chuyện này mà Hùng dần hết yêu vợ, anh đổ đốn ra rượu chè say xỉn rồi suốt ngày về đ.ánh đ.ập vợ không thương tiếc. Cả nhà chồng đổ tiếng xấu cho Lê là không biết đẻ, vô sinh các thể loại. Bị đay nghiến, sỉ vả như thế nhưng Lê không dám cãi cô cứ nín nhịn chịu đựng để nhà cửa yên thấm và hơn hết là bố mẹ cô đỡ xấu hổ với làng xóm vì có đứa con bị nhà chồng đuổi về.
Càng ngày cuộc sống của Lê càng rơi vào bế tắc, cô suốt ngày bị chồng đ.ánh c.hửi thậm tệ rồi bắt làm đủ việc nhà không gì con ô sin làm không lương. Đỉnh điểm là chiều tối hôm đấy vừa ăn cơm xong, Lê có vô tình làm vỡ chai rượu của Hùng thế là anh điên lên tát, đ.ấm đánh vào người Lê đến mức cô hộc cả m.áu mồm không tha. Thấy bên ngoài ồn ào, mẹ chồng liền chạy ra xem có chuyện gì thì thấy Lê đang bị chồng đ.ánh. Bà bĩu môi 1 cái rồi vớ lấy cái áo khoác bỏ đi luôn, đi qua Lê bà còn quay lại vỗ vai con trai nói câu khiến Lê phẫn uất vô cùng.
- Loại vợ hư, phá của cứ đ.ánh nhừ tử cho mẹ. Loại này đ.ánh c.hết thì trả cho về nhà bố mẹ nó lo ma chay con không phải sợ, tống được cái của nợ này đi mẹ lấy vợ mới cho mày. Chứa loại chỉ biết ăn không biết đẻ trong nhà chỉ tốn cơm tốn gạo thôi con ạ.
- Vâng, mẹ cứ để con dạy cái loại này. Hôm nay con phải đ.ánh cho nó 1 trận thừa sống thiếu c.hết mới được. Mẹ cứ đi chơi đi.
Gật đầu với con trai, bà bỏ đi vui vẻ còn Hùng thì quay ra vừa đ.ánh vừa c.hửi tiếp. Không chịu được đòn roi, sự đối xử khinh miệt của nhà chồng nữa Lê liền nói lời này khiến cả Hùng và mẹ chồng sững sờ mà hối hận tột độ về đã lỡ đối xử tệ bạc với Lê.
- M.áu… m.áu… Con… con tôi. Mẹ và anh đã g.iết cháu nội của mình rồi đấy. Tôi vừa mới có thai được 2 tháng mà anh đã đ.ánh tôi đến mức sảy thai thế này rồi ư?
- Hả??? Mày nói sao hả Lê, mày có thai 2 tháng rồi sao? Sao mày không nói sớm. Trời đất ơi, Hùng sao mày đ.ánh nó đến nông nỗi này, nhanh nhanh gọi cấp cứu đưa con bé đến viện xem thế nào. Phải cứu được đ.ứa b.é, nó là cục vàng, dòng dõi gia đình này đấy Hùng ạ.
- Vâng, con đi lấy xe chở vợ con đi lên viện ngay đây ạ.
Video đang HOT
Theo con dâu, con trai vào viện mẹ chồng Lê lo lắng và hối hận nhiều lắm. Nếu như vừa nãy bà căn ngăn con trai đừng đ.ánh v.ợ nữa thì đâu đến mức này. Giờ chỉ biết cầu trời khấn phật cho Lê và đ.ứa b.é trong bụng không sao cả. Mất cháu thì bà hóa điên hóa dại mất.
Hùng hối hận tột độ vì việc làm vừa rồi của anh (ảnh minh họa)
Vào viện, 2 mẹ con Hùng ngồi ngoài đợi mà tái xanh mặt. Ai nấy cũng sợ sệt lo lắng về sự an nguy của đứa nhỏ. Lỡ mà nó có làm sao thì mẹ con bà hối hận cả đời. Đang lo lắng thì bác sĩ ra thông báo rằng cái thai không thể giữ lại được vì bị đ.ánh vào bụng, còn Lê thì vẫn yếu lắm nên phải ở lại viện theo dõi 1 thời gian.
Nghe vậy, mẹ Hùng ngất xỉu luôn tại chỗ vì sốc còn Hùng thì vò đầu bức tóc hối hận tột độ. 1 lúc chăm cả mẹ lẫn vợ trong viện khiến anh chạy ngược chạy xuôi. Khi cả 2 người phụ nữ ấy tỉnh lại đều hỏi đ.ứa b.é đâu thì Hùng chẳng biết làm sao. Mẹ anh thì cứ khóc lóc than trách sao Hùng ác đến nỗi đ.ánh v.ợ thành ra thế này, còn Lê thì ứa nước mắt quay mặt đi không thèm nhìn chồng.
Không tin vào chuyện này, mẹ chồng yếu ớt sang phòng con dâu xác minh lại sự thật. Lần này nghe Lê nói là đ.ứa b.é đã mất rồi, bà hối hận tột độ. Bà cầm tay con dâu rớt nước mắt đau đớn, hối hận về thái độ tỉnh bơ thờ ơ trước sự vũ phu của con trai lúc tối. Nếu như bà can ngăn con trai lại thì không đến cơ sự này rồi.
Thấy mẹ chồng vừa khóc vừa xin lỗi rối rít mình, Lê nhìn bà uất hận vô cùng. Nếu như bà có chút lòng thương, đối xử tốt với cô thì đâu đến nỗi này. Gạt nước mắt, Lê cầm tay mẹ chồng bảo:
- Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa. Sau khi xuất viện con sẽ ly hôn với anh Hùng. Con sợ sống trong căn nhà của mẹ lắm rồi, từ giờ mẹ có thể lấy vợ mới cho con trai mình.
- Lê, sao con lại quyết định thế? Mẹ xin lỗi mà…
Không nói gì nữa, Lê quay mặt vào trong giả vờ ngủ. Buồn chán về chuyện này mẹ Hùng bỏ đi ra ngoài mặt buồn rười rượi. Về nhà bà cứ khóc, hối hận về chuyện Lê sảy thai. Giờ cho bà quay lại lúc đó có lẽ bà sẽ không để Lê phải ăn 1 đòn nào của Hùng mà đối xử đối với Lê thì có lẽ bà sắm được bế cháu nội rồi. Liệu đây có phải cái giá bà phải trả cho cách sống của mình?
Theo blogtamsu
Mặc kệ bồ đ.ánh v.ợ nhưng khi thấy áo ngực của vợ bị xé rách lộ ra thứ nhầy nhụa đó...
Anh thì lại làm ngơ trước chuyện đó, kệ cho hai người đàn bà giằng xé nhau cho đến khi ả bồ giật mạnh áo, bờ ngực của chị lộ ra và thứ nhầy nhụa đó đ.ập thẳng vào mắt anh...
Anh như kẻ sực tỉnh sau cơn mộng mị dài, lao theo chị, quỳ xuống ôm lấy chị. (Ảnh minh họa)
Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ là lấy phải một người chồng tệ bạc. Nhưng không, chẳng phải các cụ đã có câu, "đàn bà lấy chồng chỉ lãi mỗi đứa con" thôi đấy sao. Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ có lẽ là lấy chồng rồi mà biết mình không sinh được con.
Chị và anh, đều là mối tình đầu của nhau, cả hai yêu nhau và trao hết cho nhau tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà mình có. Đám cưới được tổ chức, hai bên gia đình, họ hàng ai cũng vui mừng lắm, bạn bè thì nhiệt tâm chúc mừng, mong cả hai luôn hạnh phúc bên nhau như cách mà họ đã sống, đã yêu bao nhiêu năm qua. Nhưng cuộc đời, nếu biết trước được hết chữ ngờ thì bi kịch đã không xảy ra rồi.
- Sao vẫn chưa có em nhỉ? Chúng mình thả cũng được nửa năm nay rồi còn gì? - Anh sốt ruột nhìn chị
Chị cũng lo lắng chẳng kém gì anh. Anh là con một, bản thân chị biết trách nhiệm nặng nề của mình. Chị cũng rất cố gắng, có thể do anh chị quá nóng vội, mà con cái còn là chuyện trời cho. Nhưng muốn biết chính xác hơn câu trả lời để có ai hỏi thì anh chị còn biết đường giải thích, cả hai đã đưa nhau đi kiểm tra. Trời đất như đổ ập xuống trước mắt chị khi bác sĩ kết luận nguyên nhân là do chị. Tử cung của chị có vấn đề nên gây khó khăn cho việc thụ thai. Chị c.hết lặng, anh thì ngồi sụp một góc, mắt mông lung, suy nghĩ điều gì xa xôi lắm.
Mọi tội lỗi bị đổ hết lên đầu chị. Thật khó mà hiểu được tất cả nỗi đau đớn mà chị phải chịu đựng lúc này. Nỗi đau vô sinh đã dày vò, giờ mọi người con mỉa mai, trách móc chị và tệ nhất chính là thái độ của anh đối với chị. Anh không mắng c.hửi nhưng sự lạnh lùng, vô cảm của anh còn đáng sợ hơn những trận đòn roi rất nhiều.
Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ là lấy phải một người chồng tệ bạc. (Ảnh minh họa)
Rồi cũng chẳng mấy chốc mà anh có bồ. Anh có bồ, người đầu tiên phát hiện ra là chị vì anh ngang nhiên gọi điện hẹn hò bò trước mặt chị mà. Ả bồ của anh, cô ta là gái làng chơi thôi, nhưng cô ta kiêu căng và ngạo mạn lắm. Chị có thể hơn cô ta ở địa vị, gia thế, công việc, danh dự nhưng có một thứ mà chị mãi mãi không thể bằng cô ta được, cô ta sinh được con cho anh. Chị biết trong chuyện này, lỗi là ở chị nên chị chẳng dám oán trách anh. Chị quyết định ly hôn nhưng anh không đồng ý:
- Cô muốn trốn chạy khỏi tôi dễ dàng thế sao? Tôi không cho cô toại nguyện đâu.
Rồi anh như thú hoang, lao thẳng vào chị. Anh trút hết sự giận dữ vào trong chị rồi thấy chị thảm thương dưới sự phẫn nộ của mình, vừa đau vừa hận, anh lấy đồ đạc bỏ đi.
Anh sang sống cùng bồ. Anh cũng không biết lý do anh làm như vậy là vì điều gì. Có thể vì anh căm hận chị nhưng căm hận, sao anh thấy đau, thấy thương đến như thế. Có thể vì anh muốn kiếm một đứa con chăng? Chị không đi tìm anh, chỉ nhờ người nhắn anh về làm thủ tục ly hôn nhưng anh không đồng ý. Anh còn muốn dày vò chị thêm nữa dù cho làm vậy, anh cũng không thấy thoải mái gì.
Rồi chị phát hiện ra cơ thể mình rất lạ, chị rơi nước mắt khi biết trời thương, đã cho chị làm được cái điều thiêng liêng ấy. Chị định báo tin cho anh nhưng nghĩ giờ chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa. Bởi anh đang vui vẻ bên người tình của anh, mà có khi cô ta cũng đang mang thai rồi. Chị không biết chuyện nãy sẽ tiếp tục đến bao giờ nữa thì, đưa tay xuống chiếc bụng đang nhô lên, chị rơi nước mắt.
Gần 8 tháng anh không gặp chị, hôm nay anh đưa bồ về để quyết định làm thủ tục ly hôn với chị. Bồ của anh vẫn chưa mang thai vì cô ta nói chưa muốn. Còn anh, anh chẳng quan tâm, thứ khiến anh làm chuyện này chính là được nhìn thấy chị đau khổ. Anh hẹn chị ra quán nước, đề cập chuyện ly hôn nhưng chị không đồng ý. Vừa nói không đồng ý, ả bồ đanh đá của anh đã lao ngay vào chị, t.úm t.óc chị tát liên hồi. Chị phản kháng nhưng sức chị giờ yếu hơn ả rất nhiều. Anh thì lại làm ngơ trước chuyện đó, kệ cho hai người đàn bà giằng xé nhau cho đến khi ả bồ giật mạnh áo, bờ ngực của chị lộ ra và thứ nhầy nhụa đó đ.ập thẳng vào mắt anh:
- Cô vô sinh sao lại có sữa dính trên ngực thế kia! - Anh trợn trừng mắt
Chị không nói gì, vơ lấy chiếc áo khoác mặc lại, nhìn anh rơi nước mắt rồi định quay bước bỏ đi. Chị biết mình mang thai sau cái đêm ân ái điên dại đo với anh. Một điều kì diệu chăng? Anh như kẻ sực tỉnh sau cơn mộng mị dài, lao theo chị, quỳ xuống ôm lấy chị:
- Em ơi, anh sai rồi!
Ả bồ uất ức, vùng vằng bỏ đi khi biết mình chẳng còn xơ múi gì được ở anh nữa. Nhìn cảnh hỗn chiến rồi sau đó là nước mắt đua nhau rơi, ai cũng ngơ ngác không hiểu gì. Còn anh và chị, trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng được trở về bên nhau. Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho mẹ con chị, chắc chưa là quá muộn.
Theo blogtamsu
Tôi mặc kệ chuyện chồng ngoại tình vì sợ trầm cảm sau sinh Thay vì ghen tuông khóc lóc, tôi coi như chồng không tồn tại, vì chỉ như thế tôi mới ổn định được tâm lý. ảnh minh họa Tôi sinh bé đầu cách đây 6 năm, cũng vì có bầu trước mới cưới nên bản thân không chào đón đứa con này, cả bố nó nữa. Tôi biết vậy nhưng bỏ đi không đành...